Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ

Chương 112: Chương 112: Tính Chất Kỳ Quỷ Của Không Gian & Tặng Quà

Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:23
Chương 112: Tính Chất Kỳ Quỷ Của Không Gian & Tặng Quà

Trong đầu vẫn đang dò xét tình huống hiện hữu và đối chiếu với tri thức về không gian, Nguyễn Trường Sinh chợt hiểu ra:

‘Đây là…kết quả từ sự kết hợp của tính xuyên thấu, tính gấp khúc và tính khoảng cách!’

Thông qua các tính chất trên, bất cứ hành động nào của hắn đều có thể được “rút ngắn”.

Thân thế Dị Hóa hoàn toàn của Nguyễn Trường Sinh đang xuyên thấu qua không gian, gấp khúc lại quãng đường và khoảng cách được rút ngắn.

Đối với người khác, quãng đường một trăm mét chính là phải di chuyển một trăm mét mới đến đích.

Nhưng đối với hắn, quãng đường một trăm mét sẽ chỉ phải di chuyển không đến mười mét là đến đích!

Nội tâm Nguyễn Trường Sinh ngạc nhiên vô cùng:

‘Thật quỷ dị!’

Ngoài ra, dựa vào thân thể mờ ảo, nhẹ nhàng tựa như lông ngỗng và gần như vô hình đang được triển khai, hắn cũng phân tích ra ba tính chất khác: tính hư vô, tính vô hình và tính vô chất.

Không kiểm tra thêm được năng lực gì của Linh Tố Biệt Dị - Không Gian bằng Cường Hóa Pháp nữa, hắn liền chuyển sang Phóng Xạ Pháp và Tố Hình Pháp.

Cánh tay khẽ giơ lên, Linh Tố Không Gian được ngưng tụ thành hình tròn một cách nhanh chóng.

Ngắm chuẩn bia tập, Nguyễn Trường Sinh phất tay!

Gần như không mang theo tiếng động, viên cầu màu bạc trong suốt lao v·út với tốc độ cực nhanh bắn trúng hồng tâm và nổ bể ra!

Đùng!

Sau đòn xạ kích, bề mặt trên bia tập chỉ hơi nhấp nhô một chút.

Quan sát và phân tích quá trình vừa phát động Tố Hình Pháp, hắn trầm ngâm:

‘Hình thái cầu tròn không có bao nhiêu sức xung kích cùng p·há h·oại, như vậy một số tính chất mang theo khả năng sát thương cao là Linh Tố Không Gian cũng không có rồi…

Thử hình thái khác xem sao.’

Ngón tay khẽ vạch, một tuyến đao mỏng trong suốt có hình bán nguyệt dài hơn hai mét tức tốc bắn ra ngoài!

Nhìn ánh đao cắt vào, đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Trường Sinh bỗng nhiên sáng ngời!

Phía đối diện, bia tập đã nhẹ nhàng đứt lìa làm đôi.

Thử lại việc phóng ra tuyến đao thêm một lần nữa và quan sát thật kỹ toàn bộ quá trình ánh đao bay đi và cắt vào đồ vật, trong lòng hắn đã xác định:

‘Chỉ có duy nhất tính chất xuyên thấu là mang theo sức sát thương, nhưng uy lực đòn cắt của ánh đao vừa rồi không phải tính chất xuyên thấu có thể làm được.’

Nếu hắn suy đoán không lầm, Linh Tố Biệt Dị - Không Gian còn mang theo các tính chất khoa học vốn có của không gian như: tính tiết điểm, tính quỹ tích, tính vận động,...

Thông qua những tính chất trên, tuyến đao màu bạc trong suốt đã can thiệp vào kết cấu không gian, khiến không gian thay đổi hoặc sụp đổ dẫn đến vật chất của sự vật nằm trong vùng không gian đó cũng bị tan rã, sụp đổ theo.

Cho nên lực cắt của không gian mới đáng sợ tới như vậy!

Biểu cảm toát lên vẻ thích thú, Nguyễn Trường Sinh liền tiếp tục thử nghiệm các tính chất trên.

Hai tay chạm nhẹ vào nhau, Linh Tố Không Gian nhanh chóng thành hình.

Một khối lập phương rỗng ruột lớn hơn nửa mét đã từ từ xuất hiện trước mặt hắn.

Ý niệm hơi động, theo sự điều khiển tinh tế của Nguyễn Trường Sinh, không gian bên trong lập phương liền bắt đầu kéo duỗi và mở rộng.

Mặt ngoài, khối lập phương màu bạc vẫn không hề thay đổi kích thước một chút nào.

Không chần chờ, hắn liền nhấc lên bia tập gần đó rồi nhét vào khối lập phương!



Bia tập hơn hai mét lập tức chui tọt vào mà không có một chút cảm giác chật chội, cản trở nào.

Thông qua cảm giác của Nguyễn Trường Sinh, nó đã nằm gọn trong khối lập phương chỉ có kích cỡ hơn nửa mét này!

Hắn khẽ tán thán:

“Thật giống tác dụng của Tạo tác balo không gian mở rộng nha!”

Ngoài tính chất khoảng cách để mở rộng không gian bên trong khối lập phương, tính tiết điểm để tạo thành cấu trúc vững chắc cho không gian, Nguyễn Trường Sinh còn phát hiện thêm tính chất chịu tải, tính chất bao trùm và tích chất giới hạn có khả năng chịu tải vật chất và bao bọc, ngăn cách khoảng không.

Chưa để hắn nghiên cứu được bao lâu, không gian lập phương bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.

Theo sự tan vỡ của nó, bia tập bên trong cũng lập tức bị xét nát thành từng mảnh vụn!

Không gian sụp đổ mang theo lực p·há h·oại vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ.

Bởi không điều chỉnh kỹ càng được tính chất của Linh Tố Không Gian trong khối lập phương, nên kết cấu lõi của nó tương đối bất ổn, cuối cùng dẫn đến sụp đổ và tan rã.

Thuật nghiệp hữu chuyên công.

Kỹ pháp có thể dễ dàng điều khiển hình thái, đồng thời can thiệp được một bộ phận tính chất của Linh Tố, nhưng muốn thực sự điều khiển tinh vi được các tính chất của Linh Tố đó thì Thuật thức mới là hộ chuyên nghiệp.

Tiếp tục nghiên cứu Linh Tố mới thêm một lát, cuối cùng Nguyễn Trường Sinh mới chịu thỏa mãn và dừng lại.

Không hổ là Linh Tố Biệt Dị, một loại Linh Tố quái dị và khó chơi nhất trong tất các loại Linh Tố.

Còn có rất nhiều các tính chất khác mà hắn chưa dò xét được, nhưng linh lực Linh Tố Không Gian trong Nội cảnh có hạn, hắn đành phải kiểm tra vào lúc khác vậy.

Dọn dẹp và tu sửa lại khu tập luyện xong xuôi, Nguyễn Trường Sinh khoan khoái đạp bước rời khỏi tầng hầm.

Để chúc mừng cho lần đầu tiên sáng tạo ra Hô Hấp Pháp, hắn sẽ nấu một bữa trưa thịnh soạn cho bản thân và Gỗ Mun mới được!

Thời gian ngày nghỉ cứ như thế vui vẻ trôi đi.

Ngày 29 tháng 5, mùa mua sắm trong Lễ Gieo Trồng đã đến.

Đúng vào cuối tuần Chủ Nhật.

Mang theo Gỗ Mun trên vai đi tới siêu thị mini, bọn họ lễ phép chào bà chủ và bắt đầu chui vào dòng người đông đúc trong siêu thị.

Nguyễn Trường Sinh vui sướng nhét một đống rau củ quả vào giỏ đựng hàng.

Hắn tính sẽ muối chua ăn dần nên chọn mua rất nhiều.

Bất quá nhìn thấy mèo đen tỏ vẻ ghét bỏ, Nguyễn Trường Sinh bèn lấy thêm hai hộp pate.

Gỗ Mun liền từ buồn chuyển vui!

Meow!

Khóe miệng khẽ nhếch, hắn vò đầu nó một cái, làm một số khách hàng bên cạnh vô thức nhìn vào khung cảnh thoải mái của bọn họ.

Tiếp tục mua sắm thêm một lát, tiếng chuông từ tin nhắn điện thoại đã rung lên.

Không cần đọc, Nguyễn Trường Sinh cũng biết là ai gửi.

Chậm rãi mua đủ đồ dùng, bọn hắn mới kết toán và lanh lẹ rời khỏi siêu thị.

Về đến nhà, sau khi hoàn tất việc cất dọn và sắp xếp, Nguyễn Trường Sinh liền bắt xe bus tới võ quán tư nhân.





Không ngừng há miệng thở dốc, hắn lại nằm ngửa lên mặt đất.

Lần thứ ba bị vắt khô, Nguyễn Trường Sinh đã cảm thấy sự việc cũng thật bình thường.

Người ta nói không sai, thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Cho nên hắn đã dần dần quen thuộc…

Đến một giọt cũng không còn!

Tuy nhiên, mỗi lần bị nàng vắt kiệt đều là một lần tiến bộ!

Lần này, độ bền bỉ của hắn đã tăng lên một tiếng mười phút!

Không thấy sao, ngồi bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, Trần Băng Băng cũng đang thở dốc với biểu cảm thỏa mãn, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt.

Chỉnh sửa lại tóc tai cùng trang phục, thiếu nữ vui vẻ nói với hắn:

“Hôm nay ngươi thật giỏi, lại có thể chiến đấu được hơn một tiếng.

Nói! Có phải đã học được môn Luyện Thể Pháp nào rồi đúng không?”

“Ngươi đoán xem.”

Nguyễn Trường Sinh lười biếng đáp.

Nghe hắn nói vậy, Trần Băng Băng bèn cẩn thận quan sát thật kỹ.

Khí chất vẫn thế, tràn đầy cảm giác điềm tĩnh và cá mặn.

Nàng nhận ra rằng, so với một tháng trước đây, ngoại hình của thiếu niên đã có sự thay đổi.

Thân cao lên hai centimet, thân thể phát đạt và tráng kiện hơn, lại vẫn có thể nằm trong khổ hình thon dài, cân xứng.

Đặc biệt nhất vẫn là ngũ quan trên mặt.

Nhờ việc ưu hóa khung xương, nên khuôn mặt của hắn cũng được điều chỉnh tinh xảo.

Nếu như nói thang điểm 100 trước kia Nguyễn Trường Sinh là 75 điểm, thì bây giờ đã là 80 điểm.

‘Trở nên đẹp trai hơn đôi chút…’

Đồng thời, vì trận đấu vừa nãy nền võ phục của hắn có điểm xốc xếch, làm lộ ra phần ngực rắn rỏi.

Đường cong của cơ bắp trên ngực rất phát đạt nhưng lại đem đến một cảm giác gọn gàng, tự nhiên và hoàn mỹ.

Sâu bên dưới một chút là tuyến nhân ngư cùng từng khối cơ bụng trơn nhẵn hình giọt nước như ẩn như hiện trong bóng mờ.

Chỉ nhìn một lát, Trần Băng Băng liền thu tầm mắt và trả lời lạnh nhạt:

“Không tồi, luyện thể rất có trình độ.”

Nếu không phải hắn tai thính mắt tinh, phát hiện được vành tai của thiếu nữ đã nóng ran lên, thì hắn cũng bị biểu lộ của nàng lừa gạt.

Nhanh chóng lấy tay sửa lại phần cổ áo để che đi lồng ngực đang bại lộ ra ngoài, Nguyễn Trường Sinh lườm nàng một cái, bắt chước lại thái độ của thiếu nữ tại trận mưa hôm đó:

“Nhìn đủ chưa?”

Thanh âm đậm vẻ lườm nguýt cùng thẹn thùng!

“...”

“Ngươi muốn c·hết!”

Phá phòng trong thoáng chốc, khuôn mặt trái xoan đỏ lừ bởi thẹn quá thành giận, Trần Băng Băng mạnh mẽ vung tay chặt!



“Đừng! Đáng lẽ ngươi phải nói “Thật có lỗi” chứ!

Sao lại đi động thủ đánh người!”

“Ai bảo ngươi nhây! Đánh c·hết ngươi!”



Vui đùa một lúc, thiếu nữ liền đưa hắn vào phòng y tế để chữa trị một số v·ết t·hương, đa phần là v·ết t·hương Trần Băng vừa mới đánh hắn…

Sau khi thay đổi quần áo trở về, Nguyễn Trường Sinh từ trong túi balo của mình cầm ra một vật và đưa cho nàng:

“Tặng ngươi, chính tay ta tự làm đấy.

Coi như là món quà tình bạn đầu tiên đi.”

Thấy rõ sợi dây chuyền trên tay hắn, biểu cảm thanh lãnh của thiếu nữ toát lên vẻ nghi ngờ.

Quan sát thật kỹ ánh mắt trong suốt của Nguyễn Trường Sinh, đồng thời trực giác cảm nhận được lòng chân thành của hắn, Trần Băng Băng bèn vui vẻ nhận lấy.

“Cảm ơn ngươi, ta rất thích.”

Thiếu nữ cũng không có nhiều hứng thú với đồ trang sức như những nữ nhân khác, nhưng đã là món quà đầu tiên mà bằng hữu tặng, vậy nàng sẽ trân quý nó.

Nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền màu đen với những họa tiết kim tuyến vô cùng tinh xảo mà trang nhã, phần trung tâm được đính một viên đá ruby rực rỡ, quý phái, Trần Băng Băng gật đầu tạ ơn.

Đồng thời lộ ra nét băn khoăn:

“Không biết ngươi thích gì? Để tháng sau ta tặng quà đáp lễ.”

“Không cần thiết, ngươi có lòng là được.

Quà gì không quan trọng.”

Hắn thoải mát khoát tay.

Nguyễn Trường Sinh lấy lý do tặng quà vì tình bạn của hai người là sự thật một trăm phần trăm, không trộn lẫn bất kỳ ý đồ xấu.

Mặc dù lịch trình hàng ngày rất bận rộn, nhưng hắn vẫn dành chút thời gian để nghiên cứu và cải tạo máy theo dõi vi hình.

Thế nên, bên trong viên ruby trên sợi dây chuyền kia liền được gắn thiết bị theo dõi vi hình được làm từ sợi sinh vật có tích hợp chức năng định vị, quay chụp, ghi âm và cảm ứng sóng sinh mệnh.

Khụ khụ…

Mục đích của hắn rất chính đáng! Thật!

Nếu không trực giác của thiếu nữ liền phát hiện lâu rồi.

Đã coi Trần Băng Băng là bạn, Nguyễn • Một đời liêm khiết • Trường Sinh phải để ý xem nàng có gặp vấn đề khó khăn, khó nói gì không để còn tiện bề giúp đỡ chứ!

Ngoài sợi dây chuyền, hắn cũng đã chế tác ra hai chiếc huy hiệu để tặng hai thằng bạn thân, bất quá chưa có dịp thôi.

Nếu phát hiện bọn họ nguy hiểm, Nguyễn Trường Sinh còn biết đường mà chạy đến cứu, hoặc ít nhất cũng có thể báo cảnh sát nha!

Còn tác dụng quay chụp và và ghi âm liền không quan trọng, hắn chỉ dùng đến nó khi thực sự cần thiết.

Tất cả vì lòng tốt, tất cả vì bằng hữu!

“...”

“Vậy ta về đây, cuối tháng sau lại tiếp tục.”

“Ừ, tạm biệt.”

Nhìn thiếu niên đã rời đi, Trần Băng Băng mới bắt đầu đeo sợi dây chuyền lên cổ, mặt phượng hiện lên nét tươi cười.

Bình Luận

0 Thảo luận