Cài đặt tùy chỉnh
Linh Tố Sư: Quỷ Ngẫu Chi Chủ
Chương 108: Chương 108: Cha Cùng Con Gái
Ngày cập nhật : 2024-11-10 20:52:15Chương 108: Cha Cùng Con Gái
Theo bản năng hít sâu lấy không khí cùng Linh Tố Ám, tinh thần tự động bước vào trạng thái không minh của minh tưởng, Nguyễn Trường Sinh bảo trì thân thể thong dong, đôi mắt nhìn thẳng không một chút dao động.
Thấy vậy, nội tâm Trần Bình Bình khẽ nhúc nhích:
‘Thiếu niên này tâm tính không tồi, chẳng thế mà lại có gan trộm đi áo bông nhỏ của ta!’
Trong đầu hắn lật lại một lần tường tận những tình báo liên quan đến Nguyễn Trường Sinh, nhưng mặt ngoài vẫn không hề thay đổi.
Họ tên Nguyễn Trường Sinh, nam, 16 tuổi, hình thể tốt đẹp, tướng mạo tru·ng t·hượng.
Có R2 hệ Ám và m cấp D nhưng đang chủ tu Linh Tố Ám, Đặc chất cấp B Chưởng Khống Nhập Vi, quá trình học tập và chiến đấu cho thấy khả năng hư hư thực thực là Linh Tố Sư lưu phái Cường Hóa hoặc Kích Linh, thành tích học tập tốt đẹp, rất có năng khiếu với Thể thuật và Tạo Tác Học.
Cha mẹ đều là Linh Tố Sư level 3, đã q·ua đ·ời trong t·ai n·ạn “Cuồng Bạo Thú Triều” tập kích tỉnh Vĩnh An vào hơn 3 năm về trước, nhờ tài sản để lại nên hiện tại đang sống một mình, tự lập.
Tính cách tương đối trầm mặc, kín tiếng, rất biết tự hạn chế, trong quá khứ không có b·ê b·ối vấn đề đời tư, rất ít mối quan hệ...
Là một trong những nhân vật quyền lực của đất Vĩnh An này, việc Trần Bình Bình tra được thông tin tường tận của Nguyễn Trường Sinh chẳng có gì là khó, thậm chí quá đơn giản.
‘Đánh giá là: tương đối bình thường.
Như thế cũng không đủ gây nên sự hứng thú của con gái yêu mới đúng.’
Những suy nghĩ chạy qua đầu rất nhanh, hắn bèn âm thầm ngưng tụ Linh Tố.
Phát động! Thuật thức Tổ hợp thái:
Hỏa Nhãn Kim Tinh!
Trung tâm con ngươi lóe ra ánh vàng, thị giác của Trần Bình Bình liền nhìn thấy được tất cả luật động của vạn vật trong tầm mắt, qua đó khám phá điểm yếu và giả dối trong mọi hành động của đối tượng.
!!!
Tuy khả năng che giấu của Nguyễn Trường Sinh rất tốt, nhưng giai vị áp chế quá cao, một số con bài ẩn đã phải lộ ra ngoài.
Quan sát được các dòng chảy của Linh Tố Ám đang không ngừng tuần hoàn theo hô hấp hít vào thở ra của thiếu niên, quán chủ Trần Bình Bình kinh ngạc:
‘Là Hô Hấp Pháp đạt đến cực giai! Mà lại còn rất quen thuộc, dường như đã đến cực giai được một thời gian tương đối dài!’
Hắn nhớ rằng bản thân phải mất hơn một năm tu luyện Nạp Linh Hô Hấp Pháp mới có thể đạt tới giai đoạn như vậy, mà đã được mọi người tung hô là thiên tài.
Đồng dạng, trung bình những thiên tài khác cũng phải mất khoảng một năm.
Nhớ lại tình báo là giữa tháng mười một năm ngoái Nguyễn Trường Sinh mới tu luyện Nạp Linh Hô Hấp Pháp…
‘Thiên phú ẩn tính liên quan đến khả năng học tập sao, thực đáng sợ.’
Quái thai! Thể nào áo bông nhỏ của hắn lại có hứng thú với thiếu niên này.
Mặc dù R2 có chút tì vết, bất quá không phải là vấn đề không thể giải quyết…
Thời điểm dò xét xong tin tức chi tiết, Trần Bình Bình đã đứng trước mặt cả hai.
‘Không ổn, không thể dọa chạy thằng nhóc này được.’
Tất cả suy nghĩ chỉ diễn ra trong chớp mắt, nội tâm hắn quyết định thay đổi trình tự ứng đối.
Khí thế của Trần Bình Bình bỗng biến mất không một tiếng động.
Cảm giác áp lực đã được cởi bỏ, Nguyễn Trường Sinh khẽ thở phào, bất quá trong lòng có chút không thoải mái.
Nếu có độ thiện cảm, thì khả năng độ thiện cảm của hắn đối với ba của Trần Băng Băng đã xuống âm điểm.
Bị đánh phủ đầu thực sự không phải là trải nghiệm tốt đẹp cho cam.
Cứ như không hề có chuyện gì vừa phát sinh, quán chủ mỉm cười chào hỏi:
“Lần đầu tiên ta thấy Băng Băng mời bạn học của mình đến võ quán, thật hiếm thấy.
Bởi bận nhiều công việc nên bây giờ mới có thời gian tới đây.
Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
“Không cần, Trường Sinh có việc bận phải về rồi, để lúc khác đi ba.”
Nghe con gái mình gọi tên vô cùng thân mật, còn cực lực từ chối giúp thiếu niên, lông mày Trần Bình Bình khẽ nhướng lên!
‘Áo bông nhỏ của ta, lại đi nói hộ người ngoài!’ đôi mắt của hắn như đốt lên hai chùm hỏa diễm! Khí thế không kìm được mà phát tán.
Nguyễn Trường Sinh âm thầm đổ mồ hôi hột.
Ngươi có ý định giúp ta hay hại ta thế hả!?!
Trong lòng oán thầm Trần Băng Băng, hắn bèn mở lời chấp thuận:
“Không sao, hiếm khi được tận mắt gặp gỡ một vị cường giả nổi tiếng của tỉnh Vĩnh An là ngài.
Hôm nay ta về muộn chút cũng được.”
Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Nguyễn Trường Sinh cũng muốn biết rõ ràng thái độ của vị quán chủ trước mặt, để phía sau còn có biện pháp đối ứng nhằm tránh phiền phức không cần thiết.
Thấy hắn nói như vậy, Trần Băng Băng liền không có phản ứng gì thêm.
Nàng chỉ lạnh lùng đứng đó, tựa như không quá muốn nói chuyện với ba của mình.
Bầu không khí giữa cha và con có phần ngăn cách rất kỳ quái.
Điều này cũng không phải là tự nhiên, bởi vì mẹ mất lúc mới sinh, từ bé đến lớn ba rất bận rộn nên rất ít khi có thời gian rảnh bên cạnh Trần Băng Băng.
Chỉ có những buổi ba nàng ân cần dạy thể thuật và võ thuật cho nàng, nàng mới cảm thấy hai người gần gũi đôi chút.
Biết con gái mình có trực giác rất n·hạy c·ảm, vì hết lòng yêu thương con gái và không muốn nàng bị tổn thương, nên bất cứ ai muốn tiếp cận Trần Băng Băng đều phải vượt qua một loạt các phương thức dò xét của ba mới được.
Mặc dù trực giác thiên bẩm của Trần Băng Băng cảm nhận được tình yêu mà ba nàng dành cho nàng, nhưng phương thức yêu con của ba nàng thật quá mức cường thế và kiểm soát, gây cho Trần Băng Băng một cảm giác vô cùng đè nén, khó chịu.
Cộng thêm những việc khác liên quan đến nàng, ba cũng đều ứng xử y như vậy, nên thiếu nữ cảm thấy thực sự rất rất phiền.
Vì thế, kể từ khi tâm trí bắt đầu thành thục và thấu hiểu mọi việc, cũng nhận ra bản thân mình khác loại với mọi người xung quanh, Trần Băng Băng che giấu chính mình trong lớp mặt nạ nghiêm túc, lễ phép.
Còn mặt trong, vẫn luôn một mình một góc trời, chỉ có thanh đao gỗ làm bạn, nàng từ lòng yêu thích và đam mê với chiến đấu, tăng cường sức mạnh dần dần trở thành mục tiêu và chấp niệm duy nhất của cuộc sống.
Vấn đề cô độc, có bằng hữu hay không đã chẳng còn quan trọng, cho đến khi thiếu nữ phát hiện được “đồng loại” Nguyễn Trường Sinh…
Theo chân Trần Bình Bình đi vào một căn phòng tiếp khách và an tọa xong xuôi, quán chủ Trần Bình Bình bắt đầu nói chuyện phiếm, đồng thời không ngừng dò hỏi:
“Hai đứa thân nhau được lâu rồi à?”
“Thực ra cũng chỉ là một sự trùng hợp…”
Thấy Trần Băng Băng không thèm để ý, Nguyễn Trường Sinh bèn lựa lời đối đáp:
“...Sau khi kết thúc trận đấu tập giữa hai chúng ta tại thao trường, lớp trưởng thấy được năng lực cận chiến của ta rất tốt nên mới hẹn đấu tập hàng tháng tại đây để giao lưu kỹ xảo.
Sau đó chúng ta mới trở thành bạn bè.”
“Ồ, vậy sao không thể tập luyện với nhau trên trường đâu?”
Nghe Trần Bình Bình tiếp tục vặn hỏi, im lặng nãy giờ, Trần Băng Băng liền chủ động nói:
“Là ta không muốn bị người khác coi thành khỉ làm xiếc, nên mới mời hắn tới đây đấu tập hàng tháng đó ba.”
Chứng kiến thiếu nữ nói dối không chớp mắt, lại thay mình cản đao, Nguyễn Trường Sinh âm thầm giơ ngón cái.
Đồng loại! Bạn tốt! Phú bà! Làm bạn của ngươi thật tuyệt á!
Thấy con gái yêu nói thế, Trần Bình Bình cũng không xoáy sâu thêm vào.
Hắn chỉ lấy tay vỗ ghế, mỉm cười hào sảng:
“Tốt tốt! Học thầy không tày học bạn, lẫn nhau đốc thúc, cùng nhau tiến bộ là điều nên làm!”
Vừa tán gẫu đôi lời, quán chủ vừa thỉnh thoảng chêm vào một câu dò xét bóng gió.
Thiên tính cảnh giác lại cẩn thận, Nguyễn Trường Sinh liền cẩn trọng đối đáp, cái gì nên nói, cái gì không nên nói hắn đều thấu hiểu.
Qua một đoạn thời gian, thông qua cử chỉ cùng thái độ của cả hai, Trần Bình Bình đã rõ ràng việc thiếu niên và con gái đều không hề có vấn đề tình yêu gì hết, nên trong lòng yên tâm hẳn.
Hắn cũng khá mừng vì áo bông nhỏ của mình rốt cuộc có được một người bằng hữu, không cần lúc nào cũng lẻ loi, ngăn cách với mọi người như xưa.
Đây cũng là lỗi do hắn mà ra…
Tự mình gây nghiệt, nên con gái mình giờ đây mới như vậy…thậm chí còn thấy phiền người ba này nữa chứ.
Thật đáng buồn.
Nghĩ tới đây, vị cường giả của Vĩnh An lại khẽ thở dài.
Tuy nhiên, dù đã rất thu liễm tính cường thế và kiểm soát gắt gao đối với con gái, nhưng mối quan hệ bạn bè của hai đứa vẫn còn phải phòng bị và theo dõi dài dài.
Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người.
Hắn nhất quyết không chấp nhận bất cứ con heo nào dám có ý định ủi mất cải trắng yêu quý duy nhất của hắn!
Bất quá để lôi kéo cùng hòa hoãn lại độ thiện cảm của Nguyễn Trường Sinh, là một người khôn khéo, Trần Bình Bình đã mở miệng cười khổ:
“Bởi lo lắng cho Băng Băng nên vừa nãy có chút không phải.
Ta thực sự rất mừng khi cuối cùng nàng đã có được một người bạn, nhưng không muốn vì ta mà tình bạn của hai đứa đổ vỡ.
Để tỏ lòng áy náy, ngươi có thể học tập miễn phí tại võ quán Việt Vũ của ta.
Thể nào, có hứng thú không?”
Không đợi Nguyễn Trường Sinh phản ứng, thông qua trực giác lờ mờ đọc được cảm xúc chân thành của ba mình, Trần Băng Băng liền kinh ngạc cực kỳ.
Hôm nay trời đi vắng sao? Ba nàng lại có thể đối tốt với bằng hữu của nàng đến như vậy!?!
Chứng kiến quán chủ mạnh mẽ lại vì con gái mình mà xuống nước, trong lòng bỗng thoải mái đôi chút.
Đồng thời, hắn cũng nổi lên hứng thú.
Nghe nói võ quán Việt Vũ có dạy cả Luyện Thể Pháp thì phải, nếu không tố chất thân thể của Trần Băng Băng cũng sẽ không mạnh mẽ đến như vậy.
Suy tư không đến một giây, Nguyễn Trường Sinh liền từ bỏ ý định.
Tuy được miễn phí học tập và chỉ đạo tri thức, nhưng tiền mua thuốc tắm cùng dược tề hỗ trợ luyện thể vẫn phải tự thân vận động.
Hắn đang sắp nghèo rớt cả dái đây, lấy đâu ra tài nguyên để đập thêm vào việc luyện thể cơ chứ!
Một môn Khoa Học Luyện Thể Pháp là quá đủ rồi, hiện tại cũng không cần quá chú trọng vào vấn đề luyện thể, sẽ tốn thời gian và tiền bạc một cách không cần thiết.
Phong cách chiến đấu chủ đạo sau này của hắn sẽ là điều khiển Tạo tác, rối ngẫu và viễn trình đả kích, thể thuật cùng cận chiến chỉ là đền bù sở đoản hoặc dùng để bày chiến thuật hố c·hết kẻ địch mà thôi.
Cho nên vẫn phải dùng công sức, tiền bạc và thời gian vào những mục đích đem lại lợi ích nhất nhất mới được.
Nguyễn Trường Sinh bèn lễ phép khước từ:
“Cảm ơn quán chủ đã nhiệt tình, nhưng ngài cũng biết, R2 của ta chỉ có cấp D.
Bởi vậy ta còn phải dành toàn bộ thời gian cho việc tăng hiệu suất tu luyện Hô Hấp Pháp, nên đành mạn phép từ chối.”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc.”
Nhìn thiếu niên với vẻ thâm ý, Trần Bình Bình khám phá không nói toạc, mà tiếp tục câu chuyện:
“R2 thấp đúng là có ảnh hưởng rất lớn đến Linh Tố Sư.
Tuy nhiên, ngươi cũng đừng quá lo lắng, thời điểm tấn thăng Linh Tố Sư level 3, rồi người sẽ có cơ hội cải thiện.”
Lần đầu tiên biết được chuyện này, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Băng Băng đều ngạc nhiên vô cùng.
Không cần bọn hắn hỏi thăm, quán chủ đã chơi trò nửa úp nửa mở:
“Cảnh giới cấp ba của Linh Tố Sư có tên Đăng Thiên, viết tắt của nhất bộ đăng thiên - một bước lên trời.
Không phải tự nhiên nó lại được gọi tên như vậy.
Haha! Chờ thời điểm lên level 3, các ngươi sẽ hiểu rõ, giờ ta không nói nhiều.”
Bị Trần Bình Bình moi ra lòng háo hức, tò mò, sau đó lập tức bị kìm nén lại, làm Nguyễn Trường Sinh buồn bực vô cùng.
Theo bản năng hít sâu lấy không khí cùng Linh Tố Ám, tinh thần tự động bước vào trạng thái không minh của minh tưởng, Nguyễn Trường Sinh bảo trì thân thể thong dong, đôi mắt nhìn thẳng không một chút dao động.
Thấy vậy, nội tâm Trần Bình Bình khẽ nhúc nhích:
‘Thiếu niên này tâm tính không tồi, chẳng thế mà lại có gan trộm đi áo bông nhỏ của ta!’
Trong đầu hắn lật lại một lần tường tận những tình báo liên quan đến Nguyễn Trường Sinh, nhưng mặt ngoài vẫn không hề thay đổi.
Họ tên Nguyễn Trường Sinh, nam, 16 tuổi, hình thể tốt đẹp, tướng mạo tru·ng t·hượng.
Có R2 hệ Ám và m cấp D nhưng đang chủ tu Linh Tố Ám, Đặc chất cấp B Chưởng Khống Nhập Vi, quá trình học tập và chiến đấu cho thấy khả năng hư hư thực thực là Linh Tố Sư lưu phái Cường Hóa hoặc Kích Linh, thành tích học tập tốt đẹp, rất có năng khiếu với Thể thuật và Tạo Tác Học.
Cha mẹ đều là Linh Tố Sư level 3, đã q·ua đ·ời trong t·ai n·ạn “Cuồng Bạo Thú Triều” tập kích tỉnh Vĩnh An vào hơn 3 năm về trước, nhờ tài sản để lại nên hiện tại đang sống một mình, tự lập.
Tính cách tương đối trầm mặc, kín tiếng, rất biết tự hạn chế, trong quá khứ không có b·ê b·ối vấn đề đời tư, rất ít mối quan hệ...
Là một trong những nhân vật quyền lực của đất Vĩnh An này, việc Trần Bình Bình tra được thông tin tường tận của Nguyễn Trường Sinh chẳng có gì là khó, thậm chí quá đơn giản.
‘Đánh giá là: tương đối bình thường.
Như thế cũng không đủ gây nên sự hứng thú của con gái yêu mới đúng.’
Những suy nghĩ chạy qua đầu rất nhanh, hắn bèn âm thầm ngưng tụ Linh Tố.
Phát động! Thuật thức Tổ hợp thái:
Hỏa Nhãn Kim Tinh!
Trung tâm con ngươi lóe ra ánh vàng, thị giác của Trần Bình Bình liền nhìn thấy được tất cả luật động của vạn vật trong tầm mắt, qua đó khám phá điểm yếu và giả dối trong mọi hành động của đối tượng.
!!!
Tuy khả năng che giấu của Nguyễn Trường Sinh rất tốt, nhưng giai vị áp chế quá cao, một số con bài ẩn đã phải lộ ra ngoài.
Quan sát được các dòng chảy của Linh Tố Ám đang không ngừng tuần hoàn theo hô hấp hít vào thở ra của thiếu niên, quán chủ Trần Bình Bình kinh ngạc:
‘Là Hô Hấp Pháp đạt đến cực giai! Mà lại còn rất quen thuộc, dường như đã đến cực giai được một thời gian tương đối dài!’
Hắn nhớ rằng bản thân phải mất hơn một năm tu luyện Nạp Linh Hô Hấp Pháp mới có thể đạt tới giai đoạn như vậy, mà đã được mọi người tung hô là thiên tài.
Đồng dạng, trung bình những thiên tài khác cũng phải mất khoảng một năm.
Nhớ lại tình báo là giữa tháng mười một năm ngoái Nguyễn Trường Sinh mới tu luyện Nạp Linh Hô Hấp Pháp…
‘Thiên phú ẩn tính liên quan đến khả năng học tập sao, thực đáng sợ.’
Quái thai! Thể nào áo bông nhỏ của hắn lại có hứng thú với thiếu niên này.
Mặc dù R2 có chút tì vết, bất quá không phải là vấn đề không thể giải quyết…
Thời điểm dò xét xong tin tức chi tiết, Trần Bình Bình đã đứng trước mặt cả hai.
‘Không ổn, không thể dọa chạy thằng nhóc này được.’
Tất cả suy nghĩ chỉ diễn ra trong chớp mắt, nội tâm hắn quyết định thay đổi trình tự ứng đối.
Khí thế của Trần Bình Bình bỗng biến mất không một tiếng động.
Cảm giác áp lực đã được cởi bỏ, Nguyễn Trường Sinh khẽ thở phào, bất quá trong lòng có chút không thoải mái.
Nếu có độ thiện cảm, thì khả năng độ thiện cảm của hắn đối với ba của Trần Băng Băng đã xuống âm điểm.
Bị đánh phủ đầu thực sự không phải là trải nghiệm tốt đẹp cho cam.
Cứ như không hề có chuyện gì vừa phát sinh, quán chủ mỉm cười chào hỏi:
“Lần đầu tiên ta thấy Băng Băng mời bạn học của mình đến võ quán, thật hiếm thấy.
Bởi bận nhiều công việc nên bây giờ mới có thời gian tới đây.
Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
“Không cần, Trường Sinh có việc bận phải về rồi, để lúc khác đi ba.”
Nghe con gái mình gọi tên vô cùng thân mật, còn cực lực từ chối giúp thiếu niên, lông mày Trần Bình Bình khẽ nhướng lên!
‘Áo bông nhỏ của ta, lại đi nói hộ người ngoài!’ đôi mắt của hắn như đốt lên hai chùm hỏa diễm! Khí thế không kìm được mà phát tán.
Nguyễn Trường Sinh âm thầm đổ mồ hôi hột.
Ngươi có ý định giúp ta hay hại ta thế hả!?!
Trong lòng oán thầm Trần Băng Băng, hắn bèn mở lời chấp thuận:
“Không sao, hiếm khi được tận mắt gặp gỡ một vị cường giả nổi tiếng của tỉnh Vĩnh An là ngài.
Hôm nay ta về muộn chút cũng được.”
Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm.
Nguyễn Trường Sinh cũng muốn biết rõ ràng thái độ của vị quán chủ trước mặt, để phía sau còn có biện pháp đối ứng nhằm tránh phiền phức không cần thiết.
Thấy hắn nói như vậy, Trần Băng Băng liền không có phản ứng gì thêm.
Nàng chỉ lạnh lùng đứng đó, tựa như không quá muốn nói chuyện với ba của mình.
Bầu không khí giữa cha và con có phần ngăn cách rất kỳ quái.
Điều này cũng không phải là tự nhiên, bởi vì mẹ mất lúc mới sinh, từ bé đến lớn ba rất bận rộn nên rất ít khi có thời gian rảnh bên cạnh Trần Băng Băng.
Chỉ có những buổi ba nàng ân cần dạy thể thuật và võ thuật cho nàng, nàng mới cảm thấy hai người gần gũi đôi chút.
Biết con gái mình có trực giác rất n·hạy c·ảm, vì hết lòng yêu thương con gái và không muốn nàng bị tổn thương, nên bất cứ ai muốn tiếp cận Trần Băng Băng đều phải vượt qua một loạt các phương thức dò xét của ba mới được.
Mặc dù trực giác thiên bẩm của Trần Băng Băng cảm nhận được tình yêu mà ba nàng dành cho nàng, nhưng phương thức yêu con của ba nàng thật quá mức cường thế và kiểm soát, gây cho Trần Băng Băng một cảm giác vô cùng đè nén, khó chịu.
Cộng thêm những việc khác liên quan đến nàng, ba cũng đều ứng xử y như vậy, nên thiếu nữ cảm thấy thực sự rất rất phiền.
Vì thế, kể từ khi tâm trí bắt đầu thành thục và thấu hiểu mọi việc, cũng nhận ra bản thân mình khác loại với mọi người xung quanh, Trần Băng Băng che giấu chính mình trong lớp mặt nạ nghiêm túc, lễ phép.
Còn mặt trong, vẫn luôn một mình một góc trời, chỉ có thanh đao gỗ làm bạn, nàng từ lòng yêu thích và đam mê với chiến đấu, tăng cường sức mạnh dần dần trở thành mục tiêu và chấp niệm duy nhất của cuộc sống.
Vấn đề cô độc, có bằng hữu hay không đã chẳng còn quan trọng, cho đến khi thiếu nữ phát hiện được “đồng loại” Nguyễn Trường Sinh…
Theo chân Trần Bình Bình đi vào một căn phòng tiếp khách và an tọa xong xuôi, quán chủ Trần Bình Bình bắt đầu nói chuyện phiếm, đồng thời không ngừng dò hỏi:
“Hai đứa thân nhau được lâu rồi à?”
“Thực ra cũng chỉ là một sự trùng hợp…”
Thấy Trần Băng Băng không thèm để ý, Nguyễn Trường Sinh bèn lựa lời đối đáp:
“...Sau khi kết thúc trận đấu tập giữa hai chúng ta tại thao trường, lớp trưởng thấy được năng lực cận chiến của ta rất tốt nên mới hẹn đấu tập hàng tháng tại đây để giao lưu kỹ xảo.
Sau đó chúng ta mới trở thành bạn bè.”
“Ồ, vậy sao không thể tập luyện với nhau trên trường đâu?”
Nghe Trần Bình Bình tiếp tục vặn hỏi, im lặng nãy giờ, Trần Băng Băng liền chủ động nói:
“Là ta không muốn bị người khác coi thành khỉ làm xiếc, nên mới mời hắn tới đây đấu tập hàng tháng đó ba.”
Chứng kiến thiếu nữ nói dối không chớp mắt, lại thay mình cản đao, Nguyễn Trường Sinh âm thầm giơ ngón cái.
Đồng loại! Bạn tốt! Phú bà! Làm bạn của ngươi thật tuyệt á!
Thấy con gái yêu nói thế, Trần Bình Bình cũng không xoáy sâu thêm vào.
Hắn chỉ lấy tay vỗ ghế, mỉm cười hào sảng:
“Tốt tốt! Học thầy không tày học bạn, lẫn nhau đốc thúc, cùng nhau tiến bộ là điều nên làm!”
Vừa tán gẫu đôi lời, quán chủ vừa thỉnh thoảng chêm vào một câu dò xét bóng gió.
Thiên tính cảnh giác lại cẩn thận, Nguyễn Trường Sinh liền cẩn trọng đối đáp, cái gì nên nói, cái gì không nên nói hắn đều thấu hiểu.
Qua một đoạn thời gian, thông qua cử chỉ cùng thái độ của cả hai, Trần Bình Bình đã rõ ràng việc thiếu niên và con gái đều không hề có vấn đề tình yêu gì hết, nên trong lòng yên tâm hẳn.
Hắn cũng khá mừng vì áo bông nhỏ của mình rốt cuộc có được một người bằng hữu, không cần lúc nào cũng lẻ loi, ngăn cách với mọi người như xưa.
Đây cũng là lỗi do hắn mà ra…
Tự mình gây nghiệt, nên con gái mình giờ đây mới như vậy…thậm chí còn thấy phiền người ba này nữa chứ.
Thật đáng buồn.
Nghĩ tới đây, vị cường giả của Vĩnh An lại khẽ thở dài.
Tuy nhiên, dù đã rất thu liễm tính cường thế và kiểm soát gắt gao đối với con gái, nhưng mối quan hệ bạn bè của hai đứa vẫn còn phải phòng bị và theo dõi dài dài.
Đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới rõ lòng người.
Hắn nhất quyết không chấp nhận bất cứ con heo nào dám có ý định ủi mất cải trắng yêu quý duy nhất của hắn!
Bất quá để lôi kéo cùng hòa hoãn lại độ thiện cảm của Nguyễn Trường Sinh, là một người khôn khéo, Trần Bình Bình đã mở miệng cười khổ:
“Bởi lo lắng cho Băng Băng nên vừa nãy có chút không phải.
Ta thực sự rất mừng khi cuối cùng nàng đã có được một người bạn, nhưng không muốn vì ta mà tình bạn của hai đứa đổ vỡ.
Để tỏ lòng áy náy, ngươi có thể học tập miễn phí tại võ quán Việt Vũ của ta.
Thể nào, có hứng thú không?”
Không đợi Nguyễn Trường Sinh phản ứng, thông qua trực giác lờ mờ đọc được cảm xúc chân thành của ba mình, Trần Băng Băng liền kinh ngạc cực kỳ.
Hôm nay trời đi vắng sao? Ba nàng lại có thể đối tốt với bằng hữu của nàng đến như vậy!?!
Chứng kiến quán chủ mạnh mẽ lại vì con gái mình mà xuống nước, trong lòng bỗng thoải mái đôi chút.
Đồng thời, hắn cũng nổi lên hứng thú.
Nghe nói võ quán Việt Vũ có dạy cả Luyện Thể Pháp thì phải, nếu không tố chất thân thể của Trần Băng Băng cũng sẽ không mạnh mẽ đến như vậy.
Suy tư không đến một giây, Nguyễn Trường Sinh liền từ bỏ ý định.
Tuy được miễn phí học tập và chỉ đạo tri thức, nhưng tiền mua thuốc tắm cùng dược tề hỗ trợ luyện thể vẫn phải tự thân vận động.
Hắn đang sắp nghèo rớt cả dái đây, lấy đâu ra tài nguyên để đập thêm vào việc luyện thể cơ chứ!
Một môn Khoa Học Luyện Thể Pháp là quá đủ rồi, hiện tại cũng không cần quá chú trọng vào vấn đề luyện thể, sẽ tốn thời gian và tiền bạc một cách không cần thiết.
Phong cách chiến đấu chủ đạo sau này của hắn sẽ là điều khiển Tạo tác, rối ngẫu và viễn trình đả kích, thể thuật cùng cận chiến chỉ là đền bù sở đoản hoặc dùng để bày chiến thuật hố c·hết kẻ địch mà thôi.
Cho nên vẫn phải dùng công sức, tiền bạc và thời gian vào những mục đích đem lại lợi ích nhất nhất mới được.
Nguyễn Trường Sinh bèn lễ phép khước từ:
“Cảm ơn quán chủ đã nhiệt tình, nhưng ngài cũng biết, R2 của ta chỉ có cấp D.
Bởi vậy ta còn phải dành toàn bộ thời gian cho việc tăng hiệu suất tu luyện Hô Hấp Pháp, nên đành mạn phép từ chối.”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc.”
Nhìn thiếu niên với vẻ thâm ý, Trần Bình Bình khám phá không nói toạc, mà tiếp tục câu chuyện:
“R2 thấp đúng là có ảnh hưởng rất lớn đến Linh Tố Sư.
Tuy nhiên, ngươi cũng đừng quá lo lắng, thời điểm tấn thăng Linh Tố Sư level 3, rồi người sẽ có cơ hội cải thiện.”
Lần đầu tiên biết được chuyện này, Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Băng Băng đều ngạc nhiên vô cùng.
Không cần bọn hắn hỏi thăm, quán chủ đã chơi trò nửa úp nửa mở:
“Cảnh giới cấp ba của Linh Tố Sư có tên Đăng Thiên, viết tắt của nhất bộ đăng thiên - một bước lên trời.
Không phải tự nhiên nó lại được gọi tên như vậy.
Haha! Chờ thời điểm lên level 3, các ngươi sẽ hiểu rõ, giờ ta không nói nhiều.”
Bị Trần Bình Bình moi ra lòng háo hức, tò mò, sau đó lập tức bị kìm nén lại, làm Nguyễn Trường Sinh buồn bực vô cùng.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận