Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Cuồng

Chương 295: Chương 295: Đệ tử ký danh

Ngày cập nhật : 2024-11-10 02:38:38
Chương 295: Đệ tử ký danh

- Độc Cô…? Ngươi là bạch y kiếm khách xuất hiện trong trận đánh ở Nam Hoang ư?

Tu sĩ Tiên Thai kia mặt mày xanh mét, toàn thân run lên lẩy bẩy. Mà mấy tên đệ tử sau lưng y cũng thế, b·iểu t·ình sợ hãi đến cực độ.

Bạch y kiếm khách Độc Cô là ai kia chứ?

Hắn chính là kẻ bài danh thứ năm trên Phong Vân bảng, thậm chí còn xếp trên “Khán đại nhân” mà bọn họ thường dựa dẫm tới bốn bậc.

Kẻ này từ sau trận chiến Nam Hoang đã mai danh ẩn tích. Tuy vậy những lời truyền tụng đồn đoán về hắn chỉ có ngày một nhiều hơn chứ không hề giảm đi. Thậm chí phong cách đầu bạc, mặc bạch y, hông đeo bảo kiếm đã trở thành hình ảnh được lớp tu sĩ trẻ tuổi hiện nay hết sức ưa chuộng. Ngay cả Chân Kiếm tông vốn thuộc về Bạch công chúa cũng bị phong cách này xâm chiếm, hơn một nửa kiếm tu đều nhuộm mái đầu bạc trắng, đi kèm với bạch y không nhiễm chút bụi trần hành tẩu giang hồ. Vậy nên ban nãy dù thấy Độc Cô Minh hiện thân nhưng bọn họ vẫn không quan tâm lắm, chẳng hề nghĩ đến khả năng chạm mặt với vị kiếm tu đang danh động thiên hạ kia.

- Một kiếm gần như diệt sạch trăm tu sĩ, loại kiếm pháp bá đạo này đúng là chỉ hắn mới làm ra được!

Tu sĩ Tiên Thai sợ hãi, vội vàng chắp tay ôm quyền.

- Mã Nhiễm ra mắt Độc Cô đại nhân, ban nãy mắt chó không nhìn thấy thái sơn, mong đại nhân lượng thứ. Lời của đại nhân ta nhất định truyền lại cho tông chủ, một chữ cũng dám thêm bớt…

Độc Cô Minh im lặng chẳng nói gì thêm.

Sở dĩ hắn thả ra uy áp của mình là để khẳng định thân phận. Dẫu sao những “Độc Cô” giả trên tu luyện giới hiện nay quá nhiều. Muốn Khán Bất Xuyên tin tưởng e rằng không dễ.

Chỉ trong nháy mắt đám người Mặc tông còn sống sót đã rút lui toàn bộ, để lại năm đứa trẻ đang nắm tay nhau ngẩn mặt lên trời nhìn Độc Cô Minh đang huyền phù giữa không trung.

- Ân công, tạ ơn cứu giúp…

Hứa San phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Từ khí tức của nàng, Độc Cô Minh hiểu tính mạng nàng không còn kéo dài được bao lâu nữa. Nếu có mặt Dược Thiên Sầu ở đây nhiều khả năng sẽ cứu được nàng một mạng, chỉ đáng tiếc…

- Không tính là cứu giúp, chỉ là tiện tay mà thôi…

Độc Cô Minh lắc đầu, gương mặt hắn bị chiếc nón rộng vành che kín chỉ để lộ ra khuôn miệng nằm ngang, từ đó toát lên vẻ điềm đạm.



- Tiểu Phục, Tiểu Khiết, Tiểu Nham, Tiểu Đỉnh, Tiểu Bàn, quỳ xuống tạ ơn ân công!

Hứa San khó khăn lắm mới đọc được tên năm đứa trẻ. Bọn chúng ngay lập tức quỳ xuống không dám chậm trễ, khóe mắt đỏ hoe, răng cắn môi đến bậc máu, nhìn nữ tử áo lam với vẻ lo lắng. Dù tâm tư chúng còn non nớt nhưng cũng cảm nhận được chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Thấy chúng ngoan ngoãn như vậy, Hứa San cười mãn nguyện, đoạn nhìn Độc Cô Minh nói:

- Bọn chúng là năm đứa cô nhi được tiểu nữ và Xích Thanh tông chủ nhặt về từ một ngôi miếu bỏ hoang. Mặc dù tư chất bọn chúng không tốt lắm nhưng tính cách lại rất quật cường, trung thành. Nếu công tử không chê xin hãy chúng làm tùy tùng, đó là phúc phận của bọn chúng, nếu có kiếp sau, Hứa Thanh xin làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình này…

Hứa San cố gắng gượng dậy dập đầu lạy bạch y kiếm khách trên cao ba lạy, xong xuôi nàng cũng ngã quỵ xuống, hơi thở đứt đoạn, đã sắp không xong rồi.

Năm đứa nhỏ thấy vậy liền òa khóc vội vây lấy nàng, có đứa rúc vào ngực, có đứa ôm chặt cánh tay, cũng có đứa áp sát khuôn mặt non nớt mình vào khuôn mặt thấm đẫm máu tanh của nàng.

- Nhớ vâng lời công tử, tuyệt đối không được phản bội, bằng không San sư tỷ làm ma cũng không tha cho các ngươi…

- Sư tỷ, Tiểu Phục nghe rồi…

- Tiểu Khiết cũng nghe rồi, sư tỷ đừng c·hết…

Những âm thanh thống thiết vang lên không ngớt, tử khí ngập tràn khắp nơi, sự lạnh lẽo c·hết chóc bao trùm lấy thân thể Hứa San.

Độc Cô Minh đứng lặng im không nói gì.

Có những chuyện hắn lực bất tòng tâm, ngoài việc đồng cảm ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác. Hắn thở dài, nhìn cơn gió nhẹ cuốn bụi bặm từ dưới đất bay lên trời cao, cảm tưởng như đang đưa tiễn linh hồn nữ tử áo lam về thiên đường, miệng hắn lẩm bẩm:

- Ai rồi cũng phải c·hết! Thành trụ hoại diệt đó là đạo lý từ xưa đến nay. Quan trọng sống một đời cho đáng sống, không có tiếc nuối gì… Hứa cô nương, hãy cứ nhắm mắt, ta không hứa với cô sẽ giúp năm đứa trẻ này sống bình bình an an nhưng hứa sẽ giúp chúng sống một cuộc đời đáng sống, thuộc về chính bản thân chúng…

Độc Cô Minh từ từ đáp xuống mặt đất tiến về phía năm đứa nhỏ. Âm thanh của hắn chậm rãi vang lên:



- Sư tỷ các ngươi đ·ã c·hết rồi, các ngươi làm vậy chẳng khác nào giày vò thân xác nàng ta. Nên đào một cái mộ đất rồi an táng nàng, ta sẽ chờ…

Hắn nói xong quay đầu không nhìn nữa, để mặc bọn trẻ tự hành động.

Cả năm đứa nhìn nhau hồi lâu, sự bối rối sợ sệt xâm lấn bọn chúng. Nhưng rồi Tiểu Phục là đứa phản ứng đầu tiên, nó nghiến răng dùng đôi tay non nớt của mình đập mạnh xuống đất. Vì sức lực quá yếu nên nó phải đập tới mười mấy lần mới có thể khiến đất vỡ ra, đã có thể bắt đầu đào sâu xuống.

Mặc dù Độc Cô Minh không nhìn nhưng hắn lại dùng thần niệm cảm nhận tất cả, cảm thấy đứa trẻ tên Tiểu Phục này khá thú vị.

- Tiểu Phục, ta giúp ngươi!

Cô bé tóc nhỏ nhất lau đi nước mắt, hai chân quỳ xuống bên cạnh Tiểu Phục, đôi tay trắng nõn nhỏ bé liên tục đào đất.

- Chúng ta cùng an táng sư tỷ!

Rất nhanh cả năm đứa trẻ cùng quỳ xuống mỗi đứa một tay không ngừng đào xới. Chẳng mấy chốc một mộ huyệt đơn sơ đã được hình thành, mặc dù không quá sâu nhưng cũng đã đủ mai táng một người. Để đổi lại thành quả này là đôi tay rách tươm của năm đứa trẻ, song bọn chúng không khóc mà vẻ mặt dần điềm tĩnh trở lại. Có lẽ vì quá đau đớn về mặt thể xác và tâm hồn khiến sự sợ hãi dần chai sạn.

- Chủ nhân…

Sau khi an táng Hứa San xong, năm đứa trẻ do Tiểu Phục dẫn đầu tiến đến sau lưng Độc Cô Minh, thi hành lễ tam quỳ tứ vái, cất giọng yếu ớt nói.

Độc Cô Minh không vội trả lời, hắn hiểu muốn dạy dỗ những đứa trẻ này nên người, đủ khả năng ứng biến với tu luyện giới đầy tàn khốc không thể vội được. Có đôi lúc mật ngọt chính là thuốc độc, thà lạnh lùng tàn nhẫn còn đem lại nhiều kết quả có ích hơn.

Mặt trời từ đứng bóng chuyển sang hoàng hôn. Năm đứa trẻ vẫn cứ quỳ chờ đợi Độc Cô Minh cất tiếng, không một đứa nào tỏ ra thoái chí. Đến lúc này hắn mới cất tiếng:

- Tu luyện giới vốn tàn khốc, mặc dù ta không thích lắm nhưng vẫn phải thừa nhận tư tưởng “cá lớn nuốt cá bé” giống tên Mã Nhiễm kia. Bọn hắn tu vi cao hơn các ngươi, vì vậy quyết định được số mệnh các ngươi. Mà nay vì tu vi ta cao hơn hắn, nên hắn đành cúp đuôi bỏ chạy, ngay cả một tiếng cự lại cũng không dám. Ở thế giới này trừ phi ngươi là kẻ mạnh, bằng không sẽ vĩnh viễn trở thành đối tượng để người khác đàn áp.

Độc Cô Minh chậm rãi quay người lại, nhìn kỹ từng gương mặt non nớt đang chăm chú nhìn mình.

- Muốn biến mạnh dễ mà không dễ. Ngươi không có tư chất hơn người thì bù lại phải có sự siêng năng cố gắng hơn người. Ngươi không có bối cảnh, tiền bối chống lưng thì bù lại ngươi phải dũng cảm điên cuồng hơn người. Cuộc sống này là một chuỗi đánh đổi, đừng trách thiên đạo không công minh, có trách thì trách bản thân không dám bỏ tiền vốn ra…

Im lặng một chút, hắn nói tiếp:



- Đừng gọi ta là chủ nhân, chính bản thân các ngươi là chủ nhân của số mệnh mình. Hôm nay Độc Cô ta gặp gỡ các ngươi là nhân duyên, sẽ thu nhận làm ký danh đệ tử. Tương lai nếu có ai cảm thấy người sư phụ này không ra gì thì có thể tùy ý rời đi, ta sẽ không ngăn cản.

- Sư phụ, chúng đệ tử vĩnh viễn trung thành, không oán không hối…

Năm đứa nhỏ ngay lập tức vái một vái. Đây là câu nói bọn chúng học được khi quan sát lễ nhập môn ở Xích Thanh tông, mấy vị sư tỷ sư huynh khi ấy cũng phải dập đầu nói câu này với Xích Thanh tông chủ. Bởi vì bọn chúng còn quá nhỏ, tu vi chưa chạm tới Khổ Hải trung kỳ nên còn chưa chính thức làm lễ.

Độc Cô Minh gật đầu hài lòng. Năm đứa nhỏ này mặc dù tư chất tiên thiên không cao lắm, nhưng bù lại tính cách lại rất ưu tú, tương lai sẽ là những mầm non tốt. Còn nhớ lại Hàn Phi chẳng phải cũng thế ư? Chỉ dựa vào thủ đoạn và trí tuệ mà xưng hùng xưng bá giới trẻ Di địa, ngay cả Vương Nhất vốn bá đạo là thế cũng không làm gì được gã ta. Đáng tiếc gã trúng phải độc thủ của Đọa Lạc mà c·hết yểu rồi.

- Vi sư gọi là Độc Cô, xuất thân vô môn vô phái, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân. Các ngươi hãy đọc tên của mình theo thứ tự để vi sư ghi nhớ…

Năm đứa trẻ đứng lên nghiêm chỉnh. Mặc dù quần áo rách nát, tay thấm đẫm máu tươi nhưng ánh mắt lại sáng rực, đầy vẻ kiên cường.

Nữ hài duy nhất nói:

- Đệ tử tên gọi Trương Khiết Khiết!

Nam hài có thân hình cao nhất trong năm đứa nói:

- Đệ tử tên gọi Liễu Nham!

Nam hài lùn nhất nhưng ánh mắt toát lên vẻ thông minh trí tuệ nói:

- Đệ tử tên gọi Tiêu Đỉnh!

Nam hài mập mạp nói:

- Đệ tử tên gọi Chu Bàn!

Còn sót lại đứa trẻ khiến Độc Cô Minh cảm thấy ấn tượng nhất, tuy còn nhỏ tuổi song đã thể hiện sự rắn rỏi chững chạc. Thấy hắn nhìn tới chỗ mình. Nó liền nói:

- Đệ tử tên gọi Cao Bất Phục! Ra mắt sư phụ…

Bình Luận

0 Thảo luận