Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Cuồng

Chương 190: Chương 190: Xem thiên hạ là bàn cờ

Ngày cập nhật : 2024-11-10 02:37:25
Chương 190: Xem thiên hạ là bàn cờ

Ở Phong Lôi thánh địa, Tiết Hồng Y đang đứng trên một đỉnh núi cao chọc trời. Nàng không sở hữu vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành như Lưu Tích Quân và Độc Cô Yên Nhiên, cũng không có sự dịu dàng si tình giống Trần Mạn Dao, nhưng ở nàng có một sự điềm đạm sẽ chỉ thường thấy ở nam nhân.

Nàng rất bình tĩnh, dù chuyện gì xảy ra thì mặt cũng không đổi sắc, sau đó từ từ tìm cách giải quyết. Cẩn thận, điềm đạm, đây chính là những đức tính đã giúp nàng vươn lên trở thành cao thủ trẻ tuổi nằm trong tốp đầu nhân giới.

Bên cạnh nàng là Phong Diệt và Lôi Diệt, hai vị thánh tử từng một thời khiến Nam Hoang dậy sóng, mỗi khi những tu sĩ trẻ tuổi nghe thấy tên họ đều có biểu cảm ngưỡng mộ và khát khao. Nhưng đó chỉ là quá khứ, hiện tại cao thủ trẻ tuổi mọc lên như nấm.

Minh giáo xuất hiện vô số nhân tài, thậm chí còn xuất hiện một thánh tử không thua kém Tây Tử Phượng năm xưa là bao. Thực ra người này với Độc Cô Minh cũng có rất nhiều thù oán, đệ đệ Trương Giác của y đ·ã c·hết tức tưởi dưới tay hắn.

Đó chính là Trương Kiệt, nhân vật phong vân mới nổi ở Nam Hoang, thậm chí dưới tình huống không có khí vận Đế giả gia trì mà vẫn có thể đánh một trận nảy lửa với Ngũ Hành tử mấy năm về trước.

Nếu xếp hạng hào kiệt ở riêng Nam Hoang không theo Nhân Giới Chí Tôn bảng thì Trương Kiệt đứng ở vị trí thứ hai, đứng thứ ba là Tiết Hồng Y, thứ tư Tiêu Ức Tình, còn vị trí đầu tiên thuộc về Lưu Bình. Thứ năm, thứ sáu mới đến Tiêu Mịch Nhi và Quỷ Diện Quân. Xa hơn nữa là những thiên kiêu tầm cỡ Doãn Chí Bình, Phong Diệt, Lôi Diệt.

Lưu Bình kể từ sau khi trở về từ Tuyệt Vọng Ma Uyên thì đã thay đổi hoàn toàn, thân thể bốc lên quỷ khí ngùn ngụt Nếu không phải y vẫn còn khuôn mặt của nhân loại thì mọi người đã nhầm tưởng y là quỷ vật rồi. Đáng sợ nhất là chiến lực của y tăng tiến đến mức độ khủng bố không cách nào hình dung nổi. Có người còn đồn rằng một mình Lưu Bình thừa sức giao với toàn bộ những tu sĩ xếp phía sau mình. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là lời đồn, y rất ít khi ra tay, nhưng đã ra tay rồi thì đều là một đòn miểu sát, không ai đoán được nông sâu của y ra sao.

Quay lại hiện tại, Phong Diệt chắp tay sau lưng thở dài:

- Đúng là vật đổi sao dời, mười bốn năm trước hai người chúng tung hoành Nam Hoang, đánh ngang tay với bọn Quan Thất, Tiêu Ức Tình. Nhưng chỉ vì không thích nghi nổi với đại thế mà bắt đầu trở nên tụt hậu lỗi thời. Người cùng thời đại đã vậy, chả trách những tu sĩ Đạo Đài trở lên đã bắt đầu lui dần về sau hậu trường, nhường chỗ cho thế hệ trẻ tuổi phô diễn.

Lôi Diệt mỉm cười:

- Cũng may vẫn còn có tiểu sư muội làm trụ cột cho Phong Lôi thánh địa. Trong vòng mấy trăm năm nữa, một khi đột phá Đạo Đài thì muội sẽ ngay lập tức trở thành tông chủ, gánh vác trọng trách lèo lái cả thánh địa vượt qua khoảng thời gian cấm kỵ.

Thấy Tiết Hồng Y yên lặng không đáp, Phong Diệt cất tiếng hỏi:

- Muội đang suy nghĩ Độc Cô Như Nguyện có phải Độc Cô Minh không đấy à? Do muội quá ám ảnh về hắn thôi, kẻ cùng tên trên thế gian này có rất nhiều, ngay cả Kiếp chủ cũng tự xưng là Độc Cô Minh. Hắn chẳng có chút quan hệ gì với Độc Cô gia Trung Thổ cả.



Tiết Hồng Y điềm đạm nói:

- Không phải không có khả năng này. Lai lịch của Độc Cô Minh rất thần bí, theo muội âm thầm điều tra lại thì hắn đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu núi Côn Luân. Nhưng người dân ở đó đã bị Lưu Bình s·át h·ại không chừa một ai. Muội phải rất cực khổ mới tìm được một trong những tên tham gia vào trận tàn sát năm xưa. Qua lời y kể liền biết được thật ra Độc Cô Minh là cô nhi, năm xưa có một cặp vợ chồng toàn thân dính đầy máu tươi trên đường tránh địch nhân t·ruy s·át đã gửi nhờ hắn vào thôn, xin dân làng nuôi dưỡng hắn mười năm. Tuy vậy, bọn họ một đi không trở lại, để Độc Cô Minh lớn lên trở thành một đứa trẻ si si dại dại, cả ngày nằm ngủ mê man.

Nếu Độc Cô Minh biết nàng đã điều tra toàn bộ về thân thế của mình thì chắc chắn sẽ rất bất ngờ vì có những chi tiết thậm chí hắn còn chưa biết. Nhưng dù sao cũng vì hắn đã bị giam trong Tuyệt Vọng Ma Uyên tận mười năm, mà Tiết Hồng Y lại dùng mười năm này đi điều tra tìm kiếm mọi thông tin về hắn.

Nàng quá cố chấp, quá cẩn thận, rốt cuộc đã thành công lần mò ra thân phận thật sự của hắn.

- Về hoàng thất Độc Cô, trùng hợp vào thời gian đó cũng có một cặp phu phụ ghé thăm. Chuyện này rất bí mật, ta phải bỏ ra đại lượng tài bảo mới thu thập được từ phủ Vũ Văn tể tướng. Minh Tước phủ ở đế đô Độc Cô là để dành sẵn cho hắn ở.

Nghe Tiết Hồng Y phân tích, mặt Phong Diệt đen như than:

- Muội thật lợi hại, chẳng trách tông chủ luôn nói rằng muội sẽ một trong những nhân vật sáng chói nhất thế hệ này. Không chỉ sở hữu thiên tư tuyệt đỉnh mà ngay khả năng phân tích tìm tòi cũng thuộc hạng siêu đẳng.

Tiết Hồng Y lắc đầu thở dài:

- Khi huynh quá để tâm tới một người, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để hiểu hơn về người ấy. Lần này muội phải tới bộ lạc Tây Phong một chuyến, hy vọng hai huynh sẽ giúp sức!

Lôi Diệt trầm mặc:

- Chúng ta đã đồng ý hợp tác tham gia sự kiệt Diệt Kiếp, bây giờ Quan Thất muốn diễn tập với Độc Cô Minh, nếu không làm theo có lẽ sẽ vấp phải sự dị nghị đến từ các thế lực khác.

Tiết Hồng Y mỉm cười:



- Diễn tập cũng có thể thất bại mà. Còn nữa, ai bảo chúng ta sẽ ra mặt kia chứ? Thuật ẩn giấu dung mạo, thay đổi khí tức có rất nhiều. Chỉ cần không chân chính lộ mặt, dẫu có phát hiện qua thần thông chúng ta sử dụng cũng không cách nào gây khó dễ được.

Phong Diệt gật đầu:

- Quyết định vậy đi, ta sẽ báo tin cho cả Doãn Chí Bình và Côn Vũ, Thẩm Yến. Bọn họ có giao tình không tệ với Độc Cô Minh, chắc chắn sẽ giúp hắn.

——————

Vì kẻ tầm đạo tay không nhuốm máu, Thẩm Yến cũng không có lòng dạ tham gia vào phân tranh của tu luyện giới. Việc thường ngày của gã chỉ có hai thứ, một là bế quan tu luyện, hai là tu họp những thiên kiêu Đông Hải về Thượng Thanh cung để đàm luận về đạo pháp. Những năm gần đây gã luận đạo rất hòa nhã không gây c·hết người nữa nên cũng không bị người khác xa lánh như xưa.

Thẩm Yến rất tưởng niệm Độc Cô Minh, luôn ngồi một mình ngẩn ngơ thở dài. Con đường đạo vận này nói cho chuẩn xác thì chính là bắt nguồn từ một tia kiếp lực trên người hắn.

- Đại sư huynh, ở Phong Lôi thánh địa có tin tức truyền tới!

Một gã đệ tử hớt hải chạy vào, hai tay dâng lên một miếng ngọc giản màu trắng. Thẩm Yến nhận lấy rồi ngay lập tức đưa nó lên giữa trán. Ít lâu sâu khóe môi gã nở nụ cười cực kỳ tươi tắn, khác hẳn với bộ dạng chán chường thường ngày. Gã đệ tử kia thấy lạ bèn hỏi:

- Có tin tức tốt lành gì sao đại sư huynh, đã lâu lắm rồi không thấy huynh vui như vậy!

Thẩm Yến nói:

- Vui chứ! Ta đã kiếm được đối tượng thích hợp để luận đạo cho thỏa thích rồi!

Nói đoạn liền đứng dậy xoay người đi thẳng ra phía sau hậu sơn, nơi có bố trí một truyền tống trận ngàn vạn dặm để tới được Trung Thổ.

————————

Việt quốc, Thiên Huyễn thành.



Độc Cô Minh một mình đứng trước bia mộ của Nhân Phi Nhân mà trầm mặc hồi lâu.

Trong tay hắn đang cầm cuốn Liễu gia bí điển mới tinh do Cố Lý phiên dịch lại. Nội dung của nó hắn đã đọc được toàn bộ, vì vậy nó không còn bất cứ tác dụng gì nữa.

Thở dài một hơi, rốt cuộc hắn mới đặt cuốn sách này vào một cái hố sâu trước mặt mộ của Nhân Phi Nhân, kế đến dùng tay lấp đất lại.

- Trong Liễu gia bí điển nguyên bản vẫn còn ba trang ghi theo những văn tự rất lạ, khác hẳn với văn tự những trang trước vậy nên Cố Lý để nguyên không động chạm. Ta giữ bản gốc là được, huynh hãy giữ bản này xem như đây là tín vật chứng minh cho việc ta đồng ý thực hiện yêu cầu thứ nhất của huynh. Còn yêu cầu thứ hai, ta sẽ hoàn thành ngay trong kiếp phàm nhân này, huynh cứ yên tâm an nghỉ…

Sau khi rời khỏi nơi đây, Độc Cô Minh đi thẳng một mạch tới Tế Vũ lâu xin cầu kiến Cố Lý. Trải qua mấy hôm tĩnh dưỡng, v·ết t·hương của y đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Vừa thấy hắn xuất hiện, Cố Lý đã hỏi:

- Nhân huynh ra đi có nhẹ nhàng không?

Độc Cô Minh gật đầu:

- Ra đi rất nhẹ nhàng, huynh ấy nở nụ cười đã mãn nguyện. Hôm nay ta tới đây là để xin Cố công tử chỉ giáo làm sao mới vực dậy được Việt quốc, đây là nguyện vọng mà Nhân huynh giao lại cho ta, nhưng ta vốn chỉ là một văn sĩ tầm thường, không hề hiểu về thuật mưu quyền hay chính trị. Cố công tử hiểu biết sâu rộng, có thể chỉ bảo cho ta đôi chút chăng?

Cố Lý mỉm cười:

- Đã là nguyện vọng cuối cùng của Nhân huynh, dù c·hết ta cũng sẽ cố gắng giúp đỡ. Hạng người ta tiếp xúc nếu không phải vương tôn quý tộc phàm nhân thì đều là chí tôn thiên kiêu trẻ tuổi ở năm châu lục của nhân giới. Thông qua bọn họ, bức tranh chính trị tổng thế hai giới phàm và đạo đã được ta phác họa ra. Thuật quyền mưu, cách để bố cục giúp Việt quốc thống nhất lục quốc cũng đã được ta chuẩn bị sẵn. Chỉ là ta không có tham vọng làm bá chủ gì cả, ngoài việc góp ít sức lực nhằm chiến thắng Bách Gia Luận Đạo đại hội để lấy danh dự cho Việt quốc ra thì ta chỉ muốn ở trên Tế Vũ lâu nghiên cứu âm luật, ngày ngày nghiền ngẫm nhân sinh thôi.

Độc Cô Minh nhíu mày:

- Công tử thật khiến ta nhìn không thấu. Không màng danh lợi nhưng vẫn nghiên cứu thuật quyền mưu, thế gian có chuyện kỳ lạ vậy sao?

Cố Lý nhẹ nhàng đáp:

- Huynh có suy nghĩ như vậy là vì trong mắt huynh thiên hạ quá to lớn, còn trong mắt ta thiên hạ chỉ nhỏ bé như bàn cờ. Ta nghiên cứu thuật mưu quyền chính là đang nghiên cứu kỳ nghệ, bố cục thiên hạ chính là đang đánh cờ. Ta xem đánh cờ là thú vui thì cũng có thể xem việc bố cục thiên hạ như thú vui mà thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận