Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đế Cuồng

Chương 174: Chương 174: Tâm muốn bay, sẽ vĩnh viễn không chết

Ngày cập nhật : 2024-11-10 02:37:19
Chương 174: Tâm muốn bay, sẽ vĩnh viễn không chết

Vào lúc Độc Cô Minh gặp được Tô Viễn trên ngọn núi cao kia thì ở một nơi cách rất xa mấy trăm vạn dặm về phía Nam, Sổ Tư cũng đang điên cuồng phi hành sau đó tiến vào những truyền tống trận đã được gã bố trí từ trước để bỏ trốn.

Gã hiểu tầm ảnh hưởng thần niệm của Đế giả rất lớn, nếu bản thân không nhanh chân rời khỏi phạm vi ngàn dặm thì chắc chắn sẽ bị Đan Ngư Yêu Đế tra ra hành tung. Với thân phận yêu đế, Đan Ngữ sẽ không tự mình xuống tay g·iết gã, nhưng sẽ gọi đám tộc nhân thay mình làm chuyện đó. Yêu tộc tuy nói là chỉ tồn tại chủ yếu ở Bắc vực nhưng gần như ở bốn châu lục còn lại cũng xuất hiện rải rác rất nhiều. Bọn họ vẫn tôn Đan Ngư Yêu Đế làm thủ lĩnh, xem như thần minh thế hệ này của tộc đàn. Một mệnh lệnh của ông ta buông ra, dù c·hết bọn họ cũng phải thực thi bằng mọi giá.

Con người của Sổ Tư là vậy, gã rất cẩn thận, cực kỳ cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Trước mỗi lần tham gia vào một cuộc giao tranh nào đó gã đều chia kết quả ra làm ba loại là “thắng, hòa, bại”. Nếu thắng sẽ làm thế nào, nếu bại sẽ đối phó ra sao, nếu hòa bản thân sẽ ứng xử kiểu gì.

Trước khi tham gia lễ tế thần vào đêm hôm qua tại bộ lạc Tây Phong, ba phương án đều đã được gã sắp đặt sẵn trong đầu. Thậm chí những truyền tống trận rải khắp phía tây Trung Thổ này cũng là gã dè chừng sắp đặt từ cách đây mấy tháng, khi nhận được mệnh lệnh cùng khởi hành đến Trung Thổ.

- Sống nhẫn nhục không bằng điên cuồng một lần, đánh g·iết ra một tia cơ hội trở mình!

Gã mặc dù có thân phận thánh tử Thần Điểu nhất mạch nhưng vẫn bị đa số tộc nhân dè biểu, cho rằng gã là dùng thủ đoạn và âm mưu để đạt được. Sự thực đúng như vậy. Quyết đoán, tàn nhẫn, bất chấp, điên cuồng… những loại tính cách tiêu cực nhất của chúng sinh dường như đều tập trung và thăng hoa đến cực hạn trên người gã.

Sổ Tư từng có một đạo lữ rất thân thiết, mối tình giữa hai người là đi từ thấp đến cao, hoạn nạn sinh tử có nhau. Nhờ có Sổ Tư mà nàng ta có cơ hội kích phát huyết mạch Phượng Hoàng tộc, trở thành một đời thánh nữ vinh quang ngút trời. Mà khi đó gã vẫn chưa trở mình, vẫn đang là chú chim sẻ bình thường chỉ biết nhìn những thánh tử cao cao tại thượng của Thần Điểu nhất mạch bằng ánh mắt ngưỡng vọng.

Người ta nói xa mặt cách lòng, đứng trên cao nhìn xuống quá lâu thì sẽ dần sinh ra cảm giác đối phương là sâu kiến, không xứng đáng với mình. Đáng tiếc thay những điều này lại xảy ra với Sổ Tư. Vị đạo lữ kia của gã sau khi trở thành thánh nữ của Phượng Hoàng tộc thì liền thay đổi thái độ hoàn toàn, biến thành một con người thâm trầm đa đoan đến bản thân Sổ Tư tự phụ là “thấu rõ nhân tâm” cũng không cách nào hiểu nổi.

Trước tiên nàng ta kết thân với Côn Bằng tộc, liên tục ghé thăm Côn Vũ khi ấy vẫn chưa xóa bỏ huyết mạch nhằm mục đích quyến rũ y. Nhưng nàng ta không ngờ đạo tâm của Côn Vũ từ sau sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên xảy ra đã biến đổi triệt để. Trước đây y vì Côn Bằng tộc, nhưng tương lai trong lòng chỉ còn hai chữ “vô địch” làm tôn chỉ sống.

Sau khi Côn Vũ rời đi, vị đạo lữ kia của Sổ Tư cũng không bỏ cuộc mà nhắm đến một đối tượng khác chính là Thông Bích Viên Hầu, kẻ nổi danh nhất thế hệ trẻ yêu tộc Bắc vực bên cạnh Đế Long. Lần này nàng ta thủ đoạn hơn trước, bất chấp tôn nghiêm mà dùng mê hương gài bẫy Thông Bích. Đáng tiếc sau khi gạo nấu thành cơm thì Thông Bích vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí trước khi rời đi còn tặng nàng ta một cái bạt tai trời giáng.



Trong cơn uất ức nàng ta một đường trở về Phượng Hoàng tộc nhưng không ngờ lại phát hiện Sổ Tư đã đứng chắn trước mặt mình từ bao giờ. Gã không nói gì, khóe môi chỉ nở nụ cười lạnh lùng. Đó là lần cuối người ta thấy vị thánh nữ này xuất hiện ở trên thế gian, xương cốt, máu thịt và cả huyết mạch Phượng Hoàng của nàng ta đều bị Sổ Tư luyện hóa toàn bộ.

Dưới sự đuổi g·iết của Phượng Hoàng tộc, gã càng đánh càng mạnh, thủ đoạn lại càng ác liệt hơn, cuối cùng trở thành một trong những thánh tử vô căn vô tộc tại Thần Điểu nhất mạch, được Đan Ngư Yêu Đế đích thân sắc phong. Lúc này đây những kẻ địch cũ mới tạm thời để yên cho gã, nuốt oán hận vào lòng.

Trên con đường trưởng thành của Sổ Tư, gã từng g·iết chóc rất nhiều, đạo lữ có, bằng hữu có, ca ca ruột cũng có… Nhưng gã chưa từng hối hận, thậm chí càng g·iết thì hận ý trong lòng càng nhiều. Gã hận vì sao mình chưa bao giờ được mọi người công nhận một cách thực tâm. Ngay cả Đan Ngư Yêu Đế cũng chỉ phong gã lên làm thánh tử rồi bỏ quên gã ở trong ba trăm kẻ tầm thường kia, chẳng mảy may đoái hoài.

- Ta muốn làm thần điểu bay lên trời cao, chỉ đáng tiếc mãi bị thế nhân xem như con chim sẻ tầm thường bên vệ đường. Mọi cố gắng của ta luôn bị chối bỏ, không được đền đáp xứng đáng, vậy thì ta còn quyến luyến Bắc vực để làm gì? Thà làm một yêu loại tầm thường không gốc không rễ, tự do vẫy vùng trong trời đất còn hơn. Tâm ta muốn bay, cho dù không thể càng bay càng cao, càng bay càng xa, nhưng tâm ta sẽ vĩnh viễn không c·hết!

Quay lại hiện tại, quả nhiên suy tính của Sổ Tư là đúng. Đan Ngư Yêu Đế đã tha cho một Côn Vũ, nhưng là vì y trước khi rời đi vẫn không bày ra địch ý gì với yêu tộc Bắc vực. Còn Sổ Tư không những buông ra lời khiêu khích trắng trợn mà còn dùng thần phù g·iết c·hết một trưởng lão Ứng Kiếp của yêu tộc. Điều này là đại nghịch bất đạo, tuyệt đối không thể dung thứ!

Đêm qua cho tới sáng hôm nay là một quãng thời gian dài với Sổ Tư. Khoảnh khắc gã vừa dùng truyền tống trận rời khỏi bộ lạc Tây Phong xong thì chỉ nửa canh giờ sau đã nghe tiếng đuổi g·iết vang lên sau lưng. Thậm chí còn có thấp thoáng khí tức của yêu tộc Đạo Đài cảnh, đây là thủ bút rất lớn, xem như là sự tôn trọng duy nhất mà Đan Ngư Yêu Đế dành cho gã lần cuối cùng.

- Ha ha, tới đây! Trận đạo của ta chính là dùng để vây khốn những tu sĩ cảnh giới cao các ngươi!

Sổ Tư không hề hoảng sợ, sự tàn nhẫn trong đáy mắt càng lúc càng nhiều.

Trải qua ba canh giờ đuổi g·iết liên tục từ đêm đến sáng, không biết bao nhiêu yêu tộc cảnh giới Hỗn Nguyên trở xuống đ·ã c·hết dưới tay gã. Cả Tiên Thai vì sơ xuất cũng bỏ mạng dưới sát trận ba người. Một Đạo Đài cảnh bị truyền tống trận ẩn giấu dưới đất đưa đi mất, không thể tiếp tục truy kích.

Nhưng số lượng yêu tộc thật sự quá đông, Sổ Tư đã thấm mệt.



Lúc này đây gã đang chạy thẳng vào một khu rừng nọ, bên trong có rất nhiều yêu loại tầm thường vừa khai mở linh trí ngơ ngác nhìn gã chạy thục mạng.

Vốn dĩ Sổ Tư chẳng bận tâm đến bọn chúng lắm, với gã tính mạng bản thân mới là quan trọng, chỉ cần mình còn sống là đủ, dù cả thế gian này bị hủy diệt thì có làm sao chứ?

Nhưng rồi khoảnh khắc tiếng hét thảm của những yêu loại kia vang lên phía sau lưng do bị thần thông của truy binh yêu tộc Bắc vực ập tới g·iết c·hết thì Sổ Tư mới sửng sờ đứng lại. Năm xưa khi còn là một con chim sẻ tầm thường gã cũng từng gặp phải tình cảnh này. Trong màn thần thông rung chuyển trời đất thì một thân ảnh cao lớn chợt xuất hiện chặn đứng tất cả. Đó là người duy nhất Sổ Tư tôn kính ở trên thế gian này, đáng tiếc gã chỉ gặp được ông ta hai lần trong cuộc đời.

Tay trái lật úp nâng Sổ Tư đang hóa thành bản thể chim sẻ trên mu bàn tay mình lên, tay phải một chưởng g·iết c·hết mười mấy cường giả đang đuổi g·iết ông ta, trong cơn huyết tinh mưa máu, mái tóc đen nhánh của ông bay phấp phới trong gió, miệng không cười mà tràn trề uy nghiêm. Cho tới tận bây giờ Sổ Tư vẫn còn nhớ kỹ lời người này nói, nó cũng là tôn chỉ sống vĩnh viễn từ đó về sau của gã:

- Muốn trở thành hào kiệt thì phải có dũng khí thay đổi càn khôn, tranh phong với người trong thiên hạ. Bởi vì chẳng ai từ khi sinh ra đã được kẻ khác xem là anh hùng. Tôn nghiêm của bản thân ngươi là do chính ngươi tự mình dành lấy… Tâm muốn bay, sẽ vĩnh viễn không c·hết!

Sổ Tư mở mắt ra, khẽ thở dài một hơi, rốt cuộc quyết định quay đầu lại đại chiến một phen. Gã cứu những yêu loại này không phải vì thương cảm mà là nhìn bọn họ, gã như thấy được mình năm xưa. Ở trong những bóng dáng hèn kém đó thấp thoáng những “Sổ Tư” còn chưa trưởng thành. Ai biết được trải qua năm tháng đau thương, vật đổi sao dời bọn họ sẽ thành ra dạng gì, có sẽ giống như gã vẫy vùng trời đất, không cam tâm trước số mệnh trói buộc hay không?

Mùi huyết tinh nồng nặc tỏa khắp khu rừng, những tiếng hét thảm thiết vang lên, Sổ Tư vận dụng toàn bộ những lá bài tẩy mình có thành công g·iết sạch hơn hai trăm yêu tộc đuổi g·iết, thậm chí có hai Tiên Thai cảnh bị gã lấy thương đổi thương, phanh thây xé xác một cách tàn nhẫn.

Mình đầy máu tươi, Sổ Tư nhìn những yêu loại thấp kém trước mặt đang run rẩy nhìn mình, khóe môi nở nụ cười nhạt:

- Nếu yêu tộc Bắc vực đã không cần các ngươi, vì sao các ngươi còn coi trọng bọn chúng, c·hết đến nơi còn không dám phản kháng?

Một con sâu đang bò trên thân cây sợ hãi hỏi:



- Vậy chúng ta nên làm gì?

Sổ Tư lạnh lùng đáp:

- Tự lập môn hộ, tự mình thành tôn!

Ngừng một lát, sau khi quan sát biểu hiện của những yêu loại thấp kém ở đây, Sổ Tư mới nói tiếp:

- Ai nguyện ý theo ta, từ nay về sau tự khống chế vận mệnh của mình. Chúng ta tự xưng mệnh yêu, vô tộc, vô căn, vô đạo, vô lý, chỉ cầu trường sinh, chỉ vì bản thân, dùng hết thủ đoạn trở thành cường giả chống trời đạp đất...

- Bái kiến Sổ Tư thiếu chủ!

Chúng yêu loại nhất tề hô vang, Sổ Tư ngẩng đầu lên bầu trời. Lúc này đây bầu trời đã bị vô số tán lá cây che phủ, chỉ còn le lói vài tia nắng xen qua kẽ hở chiếu xuống.

Sổ Tư cười nhạt, tay phất một cái lập tức khiến những tán lá cây này nổ tung, để lộ ra một bầu trời xanh trong bao la bát ngát.

- Muốn trở thành hào kiệt thì phải có dũng khí thay đổi càn khôn, tranh phong với người trong thiên hạ. Bởi vì chẳng ai từ khi sinh ra đã được kẻ khác xem là anh hùng... Đan Ngư, Đế Long, các ngươi cừ chờ xem, ta sẽ chứng minh các ngươi sai thế nào!

Bầu trời bao la rộng lớn, thảo nguyên bát ngát xanh tươi, từ xa nhìn lại chỉ thân hình bọn họ bị biến nhỏ vô số lần. Sinh linh đứng trước thiên địa thật sự chẳng khác nào hạt bụi, không đáng xá gì. Nhưng ý chí của bọn họ không hề nhỏ mà xông thẳng lên trời, như hóa thành một con chim sẻ đang giương cánh muốn bay cao.

Tâm muốn bay có c·hết hay không?

Ai mà biết được.

Bình Luận

0 Thảo luận