Cài đặt tùy chỉnh
Nguyên Thủy
Chương 99: Chương 99: Thiên Tước Tử.
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:29:35Chương 99: Thiên Tước Tử.
Lý Thiên Vũ tiếng hỏi: "Làm sao để thu được nó".
"Dễ thôi, đi ra ngoài thu nó vào”.
Cửu Chân lộ vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Lý Thiên Vũ mặt xám như gan heo nói:
"Ta vừa rồi chỉ thiếu một tí nửa là thần hình câu diệt, ngươi kêu ta ra bên ngoài thu lấy nó, không đi”.
"Tiết thay, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể lại như vậy qua đi, nếu như có Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể, ngàn năm sau dù là heo cũng thành thần”.
Lý Thiên Vũ nghe vậy, tò mò lên tiếng hỏi:
"Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể, thật vậy thần kỳ”.
"Ngươi nghĩ xem: Tu luyện thành ba cái Linh thể đã ngang với Thánh thể bình thường. Tu luyện thành bốn cái Linh thể thì ngang với cấp cao nhất Thánh thể. Tu luyện năm cái Linh thể thì ngang với Thần thể. Còn về Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể nói nôn na chính là luyện thành chín cái Linh thể cường đại không biết gấp bao nhiêu lần Thần Thể. Về cấp cao nhất Hồng Mông Nguyên Thể thì đừng mơ”.
“Hồng Mông Nguyên Thể là cái gì”.
Lý Thiên Vũ như tiểu hài nhi liên tục thỉnh giáo.
“Hồng Mông Nguyên Thể, chính là ở vũ trụ đỉnh cấp thể chất, chính là Luyện ra mười cái Linh thể”.
Cửu Chân lộ vẻ sùng bái, dừng lại một lát, nói tiếp:
“Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể, ta thỉnh thoảng còn nghe nói có người luyện thành, còn về Hồng Mông Nguyên Thể, tuy chỉ cách một cái Linh thể nhưng đó là lệch trời, từ viển cổ đến nay ta chưa từng nghe qua có người luyện thành, chỉ có sinh ra đã mang Hồng Mông Nguyên Thể thì có vài người”.
“Khó như vậy”.
Lý Thiên Vũ kinh ngạc nói.
“Đúng, ngươi bây giờ luyện thành Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể đã là đỉnh cấp yêu nghiệt, với lại ngươi yên tâm Hỗn Nguyên Châu sẽ chủ động hộ chủ, tánh mạng ngươi không lo”.
Cửu Chân chân thành tha thiết nói.
Lý Thiên Vũ cắn răng quyết đoán: “Nếu không liều mạng tranh dành cơ duyên thì làm sau đuổi kịp bước tiến của Chi Nhi”.
“Tốt”.
Lý Thiên Vũ quyết đoán trực tiếp ly khai Hỗn Nguyên Châu rời ra bên ngoài, khi ra bên ngoài hư vô lực t·ấn c·ông ăn mòn hắn Long hồn, Long hồn dài hơn trăm trượng Long Uy tràng ngập, Long tức bao phủ hư ảnh thân thể.
Chỉ trong nháy mắt, Long hồn bị Hỗn Nguyên Châu cưỡng ép thu hồi.
Thất bại.
Không chịu buông tha Lý Thiên Vũ tiếp tục.
Lần hai hắn kiên trì được hai tức thời gian.
Lần ba hắn cũng kiên trì hai tức thời gian.
Lần thứ tư, lần thứ năm, ... lần thứ chín hắn kiên trì được tổng cộng năm tức thời gian.
Qua chín lần thất bại, hắn đúc kết lại lý do thất bại và lần này Lý Thiên Vũ tự tin mười phần có thể thu lấy Thời Không Tinh Thạch.
Lần nửa rời ra bên ngoài.
Grào!!
Long thể gào thét thân hình cấp tốc bành trướng chỉ trong thoáng nháy mắt Long thể đã dài hơn ngàn trượng định tiếp tục bành trướng nhưng hư vô chi lực ăn mòn quá đáng sợ làm cho Long thể đang ngàn trượng bị ăn mòn chỉ còn tám trăm trượng thân hình thu nhỏ lại, chỉ thoáng qua Long thể chỉ còn năm trăm trượng thân hình cũng mờ đi trong thấy.
Grào!!
Một đạo Long ngâm đinh tay nhức ốc, thân hìn uống lượn ôm trọn tất cả Thời Không tinh thạch vào bên trong liền tâm thần khẻ động đi vào bên trong Hỗn Nguyên Châu nội không gian.
Khi hắn xuất hiện bên trong Hỗn Nguyên Châu liền mĩm cười thành công, cuối cùng cũng thành công, tuy số lượng không nhiều nhưng thật sự đã thành công thu lấy Thời Không Tinh Thạch.
Thông qua một lần thành công, Lý Thiên Vũ tự tin có thể đại lượng thu lấy Thời Không Tinh Thạch.
Lý Thiên Vũ nghĩ ngơi hồi phục lại Tinh Thần Ý Niệm tiêu hao và tiếp tục thu lấy, và những lần sau không làm hắn thất vọng, chỉ bảy lần thu lấy hắn đã thu hơn một trăm cân Thời Không Tinh Thạch.
“Tiểu tử thú vị, đã rơi vào bước đường này rồi mà lại còn thu được cơ duyên, đúng là thượng thiên sủng nhi mà, mà lại viên Châu kia cũng thật không tầm thường, tiểu tử này cơ duyên không nhỏ”.
Thần bí nhân kia lại xuất hiện, hắn ngược lại không bị hư vô chi khí ăn mòn, dường như hắn có thể tự do xuyên qua không gian hư vô mà không việc gì.
Khi thần bí nhân kia định ra tay trợ giúp Lý Thiên Vũ, nhưng lúc này có một bàn tay ngọc từ không gian hư vô đưa đến phía trên Hỗn Nguyên Châu, chỉ một đầu món tay liền vạch phá không gian bích trướng tạo thành một thông đạo đánh cho Hỗn Nguyên Châu bay nhanh ra không gian thật bên ngoài.
“Lại một chuyện thú vị, tiểu tử này có cường giả trợ giúp, hình như nơi đó là cái kia Hoàng Tĩnh thế gia phương hướng”.
Chủ nhân của bàn tay ngọc kia bổng cảm nhận được cái gì đó quay sang nhìn về phía xa thần bí nhân kia.
“Người là Thiên Tước Tử”.
Một giọng nữ tử trong trẻo ngọt ngào, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo giọng nói, lên tiếng.
“Haha, không ngờ Hoàng Tĩnh thế gia các ngươi còn giấu đi một thiên tài cở này ở đây hạ giới”.
Thiên Tước Tử cười lớn, nói.
“Tiền bối quá khen, tiểu tử nhà ta con đường Thiên Nguyên đã vô vọng”.
Nử tử thần bí kia thở một hơi thật dài, lên tiếng.
“Haha, nha đầu ngươi đừng quá than thở, với năng lực của các ngươi chắc sớm biết được việc này, cũng đã bố trí cách phá giải rồi đúng không”.
Thiên Tước Tử suy nghĩ trong chóc lát lại tiếp tục nói.
“Đã có sự chuẩn bị từ trước của các ngươi, thêm cả toàn bộ súc tích của Phiêu Miễu Thần Cung bọn ta, đây chưa hẳn là họa, còn có thể là cơ duyên to lớn”.
“Tiểu tử này là vị kia nhi tử, cơ duyên cũng thật không nhỏ, viên kia ngọc châu ta trong rất giống với món kia Tổ khí, còn cả Long hồn thêm cả Âm Dương Thần Ấn, tương lai sẽ không kém hơn phụ thân hắn”.
Nử tử thần bí kia, khi nghe thấy lời Thiên Tước nói, liền ngạc nhiên lên tiếng:
“Thời gian vạn năm đã đến rồi sao? Phiêu Miểu Thần Cung lại đi tìm truyền nhân, Ý tiền bối là sẽ chọn bọn ta khuyển tử này”.
“Hắc hắc, tiểu tử này thật thú vị”.
Thần bí nhân kia mĩm cười một cái, đột nhiên hư không tiêu thất, không để lại dấu vết gì.
...
Ở nơi xa, bên ngoài vô tận xa xôi bên trên một nơi sơn phong cao ngất, bên trong một tòa cung điện uy nga hoành tráng vô cùng.
Bên trong là một nữ tử thân một bộ y phục hoa lệ màu vàng kim, mái tóc dài màu trắng vàng trên tráng là điểm chu sa hình bán nguyệt, đang khoanh chân ngồi trên mặt đất đột nhiên nàng mở mắt ra nhìn về phương hướng không xa, một thân hình mơ hồ đang nằm đôi mắt nhắm chặt, thì thào nói:
“Vũ Nhi, kiếp nạn thật sự của con không phải lần này, lần này đã có mẫu thân chóng đở, cùng Thiên Tước Tử tiền bối hổ trợ hóa giải, con hãy cố gắn lên, phụ thân con không chờ đợi con được lâu đâu”.
“Minh ca, huynh nhất định phải cố chống đở, muội cùng nhi tử và cả nữ nhi của chúng ta sẽ sớm đi tìm huynh”.
Bên cạnh nữ tử kia, là một thiếu nử nhìn độ tuổi chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đi lại quỳ một chân tay lau nước mắt cho nữ tử kia nói:
“Mẫu thân lại nhớ về Phụ Thân và ca ca sao? Người phải cố thêm, sẽ sớm thôi ca ca sẽ đến tìm chúng ta, và phụ thân, cả nhà chúng ta sớm đoàn tụ thôi”.
Nử tử kia kẻ gật đầu và lau khô nước mắt của mình.
...
Lý Thiên Vũ không hề hay biết những gì vừa sảy ra vừa rồi.
Lý Thiên Vũ vừa rồi dự định nghĩ ngơi xong sẽ tiếp tục thu lấy Thời Không Tinh Thạch, nhưng dị biến nhất thời Hỗn Nguyên Châu kịch liệt chấn động liền b·ị đ·ánh bay ra khỏi không gian hư vô mà trở lại không gian thật bên ngoài.
Lý Thiên Vũ cùng Cửu Chân rời đi bên ngoài liền liết nhìn xung quanh.
“Đây là nơi nào, ở đâu, hình như không bên trong Cổ La Bí Cảnh”.
“Hiện tại các ngươi đang ở Xích Ha Ma Hải, bên ngoài Thương Nguyên Giới”.
Lý Thiên Vũ cùng Cửu Chân giật mình phái sau bọn họ có người mà hai người bọn họ không hề hay biết, cả hai khi quay lưng lại liền phát hiện trước mắt bọn hắn là một lão ẩu râu tóc lem luốc, thân một bộ áo vãi màu xám có chút cũ, trên tay cầm một bình rượu vừa uống vừa nói.
“Ngươi là ai”- Lý Thiên Vũ lên tiếng hỏi với giọng điệu trầm ổn, không kêu không gấp, không hoản sợ.
Thần bí nhân này chính là Thiên Tước Tử, người ban nãy ở trong không gian hư vô vừa ra tới.
“Các ngươi không sợ ta g·iết các ngươi hay sao?”- Thiên Tước Tử lên tiếng nói.
“Tiền bối nếu muốn g·iết hai người bọn ta, người nghĩ với tu vi người bọn ta có còn đường sống hay sao?”.
Lý Thiên Vũ cũng không lo sợ, bình thản lên tiếng, nếu như hắn còn nhục thân nhất định sẽ mĩm cười một cái.
“Hắc hắc, thú vị, ta là Thiên Tước Tử, ngươi có thể gọi ta là Tước Lão”.
Tước Lão lên tiếng cười to, nói tiếp.
“Ta đã quan sát ngươi rất lâu, càng xem càng quan sát lại càng thấy thú vị, nay ngươi gặp khó khăn ta mới ra tay giúp ngươi một câu”.
“Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đở tiểu bối thoát khỏi không gian hư vô”.
Lý Thiên Vũ với giọng chân thành tha thiết lên tiếng cảm ơn.
“Haizz, thật sự ta rất muốn để ngươi thiếu ta một nhân tình này, nhưng cái mặt mo này của ta lại không thể mặt dày đến nổi nhận lấy người khác ân tình này”- Tước Lão lên tiếng thở dài nói.
“Vậy không phải tiền bối ra tay cứu ta, vậy ai đã cứu ta”- Lý Thiên Vũ nghi hoặc lên tiếng.
“Thôi để cho người kia đích thân nói với ngươi đi, à mà ta có thể giúp ngươi phục hồi thân thể”- Tước lão lên tiếng nói.
“Tiền bối có thể giúp ta, ngài có điều kiện gì không”- Lý Thiên Vũ nói.
“Có, sau này ngươi phải đáp ứng ta một việc”- Tước lão nói.
Tước Lão nói xong thấy Lý Thiên Vũ trầm mặt liền nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không phải để ngươi đi làm việc g·iết người phóng hỏa, hay làm chuyện trái với thiên thường đạo lý, cũng không phải việc trái với đạo làm người của ngươi”.
Nói đến đây Tước Lão thấy Lý Thiên Vũ hơi hòa hoản một tí mới tiếp tục nói: “Đương nhiên ngươi cũng phải thề với trời, nếu như việc mà ta đưa ra nằm trong khả năng ngươi có thể, ngươi nhất định ngươi phải làm”.
Lý Thiên Vũ tiếng hỏi: "Làm sao để thu được nó".
"Dễ thôi, đi ra ngoài thu nó vào”.
Cửu Chân lộ vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Lý Thiên Vũ mặt xám như gan heo nói:
"Ta vừa rồi chỉ thiếu một tí nửa là thần hình câu diệt, ngươi kêu ta ra bên ngoài thu lấy nó, không đi”.
"Tiết thay, Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể lại như vậy qua đi, nếu như có Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể, ngàn năm sau dù là heo cũng thành thần”.
Lý Thiên Vũ nghe vậy, tò mò lên tiếng hỏi:
"Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể, thật vậy thần kỳ”.
"Ngươi nghĩ xem: Tu luyện thành ba cái Linh thể đã ngang với Thánh thể bình thường. Tu luyện thành bốn cái Linh thể thì ngang với cấp cao nhất Thánh thể. Tu luyện năm cái Linh thể thì ngang với Thần thể. Còn về Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể nói nôn na chính là luyện thành chín cái Linh thể cường đại không biết gấp bao nhiêu lần Thần Thể. Về cấp cao nhất Hồng Mông Nguyên Thể thì đừng mơ”.
“Hồng Mông Nguyên Thể là cái gì”.
Lý Thiên Vũ như tiểu hài nhi liên tục thỉnh giáo.
“Hồng Mông Nguyên Thể, chính là ở vũ trụ đỉnh cấp thể chất, chính là Luyện ra mười cái Linh thể”.
Cửu Chân lộ vẻ sùng bái, dừng lại một lát, nói tiếp:
“Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể, ta thỉnh thoảng còn nghe nói có người luyện thành, còn về Hồng Mông Nguyên Thể, tuy chỉ cách một cái Linh thể nhưng đó là lệch trời, từ viển cổ đến nay ta chưa từng nghe qua có người luyện thành, chỉ có sinh ra đã mang Hồng Mông Nguyên Thể thì có vài người”.
“Khó như vậy”.
Lý Thiên Vũ kinh ngạc nói.
“Đúng, ngươi bây giờ luyện thành Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Thể đã là đỉnh cấp yêu nghiệt, với lại ngươi yên tâm Hỗn Nguyên Châu sẽ chủ động hộ chủ, tánh mạng ngươi không lo”.
Cửu Chân chân thành tha thiết nói.
Lý Thiên Vũ cắn răng quyết đoán: “Nếu không liều mạng tranh dành cơ duyên thì làm sau đuổi kịp bước tiến của Chi Nhi”.
“Tốt”.
Lý Thiên Vũ quyết đoán trực tiếp ly khai Hỗn Nguyên Châu rời ra bên ngoài, khi ra bên ngoài hư vô lực t·ấn c·ông ăn mòn hắn Long hồn, Long hồn dài hơn trăm trượng Long Uy tràng ngập, Long tức bao phủ hư ảnh thân thể.
Chỉ trong nháy mắt, Long hồn bị Hỗn Nguyên Châu cưỡng ép thu hồi.
Thất bại.
Không chịu buông tha Lý Thiên Vũ tiếp tục.
Lần hai hắn kiên trì được hai tức thời gian.
Lần ba hắn cũng kiên trì hai tức thời gian.
Lần thứ tư, lần thứ năm, ... lần thứ chín hắn kiên trì được tổng cộng năm tức thời gian.
Qua chín lần thất bại, hắn đúc kết lại lý do thất bại và lần này Lý Thiên Vũ tự tin mười phần có thể thu lấy Thời Không Tinh Thạch.
Lần nửa rời ra bên ngoài.
Grào!!
Long thể gào thét thân hình cấp tốc bành trướng chỉ trong thoáng nháy mắt Long thể đã dài hơn ngàn trượng định tiếp tục bành trướng nhưng hư vô chi lực ăn mòn quá đáng sợ làm cho Long thể đang ngàn trượng bị ăn mòn chỉ còn tám trăm trượng thân hình thu nhỏ lại, chỉ thoáng qua Long thể chỉ còn năm trăm trượng thân hình cũng mờ đi trong thấy.
Grào!!
Một đạo Long ngâm đinh tay nhức ốc, thân hìn uống lượn ôm trọn tất cả Thời Không tinh thạch vào bên trong liền tâm thần khẻ động đi vào bên trong Hỗn Nguyên Châu nội không gian.
Khi hắn xuất hiện bên trong Hỗn Nguyên Châu liền mĩm cười thành công, cuối cùng cũng thành công, tuy số lượng không nhiều nhưng thật sự đã thành công thu lấy Thời Không Tinh Thạch.
Thông qua một lần thành công, Lý Thiên Vũ tự tin có thể đại lượng thu lấy Thời Không Tinh Thạch.
Lý Thiên Vũ nghĩ ngơi hồi phục lại Tinh Thần Ý Niệm tiêu hao và tiếp tục thu lấy, và những lần sau không làm hắn thất vọng, chỉ bảy lần thu lấy hắn đã thu hơn một trăm cân Thời Không Tinh Thạch.
“Tiểu tử thú vị, đã rơi vào bước đường này rồi mà lại còn thu được cơ duyên, đúng là thượng thiên sủng nhi mà, mà lại viên Châu kia cũng thật không tầm thường, tiểu tử này cơ duyên không nhỏ”.
Thần bí nhân kia lại xuất hiện, hắn ngược lại không bị hư vô chi khí ăn mòn, dường như hắn có thể tự do xuyên qua không gian hư vô mà không việc gì.
Khi thần bí nhân kia định ra tay trợ giúp Lý Thiên Vũ, nhưng lúc này có một bàn tay ngọc từ không gian hư vô đưa đến phía trên Hỗn Nguyên Châu, chỉ một đầu món tay liền vạch phá không gian bích trướng tạo thành một thông đạo đánh cho Hỗn Nguyên Châu bay nhanh ra không gian thật bên ngoài.
“Lại một chuyện thú vị, tiểu tử này có cường giả trợ giúp, hình như nơi đó là cái kia Hoàng Tĩnh thế gia phương hướng”.
Chủ nhân của bàn tay ngọc kia bổng cảm nhận được cái gì đó quay sang nhìn về phía xa thần bí nhân kia.
“Người là Thiên Tước Tử”.
Một giọng nữ tử trong trẻo ngọt ngào, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo giọng nói, lên tiếng.
“Haha, không ngờ Hoàng Tĩnh thế gia các ngươi còn giấu đi một thiên tài cở này ở đây hạ giới”.
Thiên Tước Tử cười lớn, nói.
“Tiền bối quá khen, tiểu tử nhà ta con đường Thiên Nguyên đã vô vọng”.
Nử tử thần bí kia thở một hơi thật dài, lên tiếng.
“Haha, nha đầu ngươi đừng quá than thở, với năng lực của các ngươi chắc sớm biết được việc này, cũng đã bố trí cách phá giải rồi đúng không”.
Thiên Tước Tử suy nghĩ trong chóc lát lại tiếp tục nói.
“Đã có sự chuẩn bị từ trước của các ngươi, thêm cả toàn bộ súc tích của Phiêu Miễu Thần Cung bọn ta, đây chưa hẳn là họa, còn có thể là cơ duyên to lớn”.
“Tiểu tử này là vị kia nhi tử, cơ duyên cũng thật không nhỏ, viên kia ngọc châu ta trong rất giống với món kia Tổ khí, còn cả Long hồn thêm cả Âm Dương Thần Ấn, tương lai sẽ không kém hơn phụ thân hắn”.
Nử tử thần bí kia, khi nghe thấy lời Thiên Tước nói, liền ngạc nhiên lên tiếng:
“Thời gian vạn năm đã đến rồi sao? Phiêu Miểu Thần Cung lại đi tìm truyền nhân, Ý tiền bối là sẽ chọn bọn ta khuyển tử này”.
“Hắc hắc, tiểu tử này thật thú vị”.
Thần bí nhân kia mĩm cười một cái, đột nhiên hư không tiêu thất, không để lại dấu vết gì.
...
Ở nơi xa, bên ngoài vô tận xa xôi bên trên một nơi sơn phong cao ngất, bên trong một tòa cung điện uy nga hoành tráng vô cùng.
Bên trong là một nữ tử thân một bộ y phục hoa lệ màu vàng kim, mái tóc dài màu trắng vàng trên tráng là điểm chu sa hình bán nguyệt, đang khoanh chân ngồi trên mặt đất đột nhiên nàng mở mắt ra nhìn về phương hướng không xa, một thân hình mơ hồ đang nằm đôi mắt nhắm chặt, thì thào nói:
“Vũ Nhi, kiếp nạn thật sự của con không phải lần này, lần này đã có mẫu thân chóng đở, cùng Thiên Tước Tử tiền bối hổ trợ hóa giải, con hãy cố gắn lên, phụ thân con không chờ đợi con được lâu đâu”.
“Minh ca, huynh nhất định phải cố chống đở, muội cùng nhi tử và cả nữ nhi của chúng ta sẽ sớm đi tìm huynh”.
Bên cạnh nữ tử kia, là một thiếu nử nhìn độ tuổi chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đi lại quỳ một chân tay lau nước mắt cho nữ tử kia nói:
“Mẫu thân lại nhớ về Phụ Thân và ca ca sao? Người phải cố thêm, sẽ sớm thôi ca ca sẽ đến tìm chúng ta, và phụ thân, cả nhà chúng ta sớm đoàn tụ thôi”.
Nử tử kia kẻ gật đầu và lau khô nước mắt của mình.
...
Lý Thiên Vũ không hề hay biết những gì vừa sảy ra vừa rồi.
Lý Thiên Vũ vừa rồi dự định nghĩ ngơi xong sẽ tiếp tục thu lấy Thời Không Tinh Thạch, nhưng dị biến nhất thời Hỗn Nguyên Châu kịch liệt chấn động liền b·ị đ·ánh bay ra khỏi không gian hư vô mà trở lại không gian thật bên ngoài.
Lý Thiên Vũ cùng Cửu Chân rời đi bên ngoài liền liết nhìn xung quanh.
“Đây là nơi nào, ở đâu, hình như không bên trong Cổ La Bí Cảnh”.
“Hiện tại các ngươi đang ở Xích Ha Ma Hải, bên ngoài Thương Nguyên Giới”.
Lý Thiên Vũ cùng Cửu Chân giật mình phái sau bọn họ có người mà hai người bọn họ không hề hay biết, cả hai khi quay lưng lại liền phát hiện trước mắt bọn hắn là một lão ẩu râu tóc lem luốc, thân một bộ áo vãi màu xám có chút cũ, trên tay cầm một bình rượu vừa uống vừa nói.
“Ngươi là ai”- Lý Thiên Vũ lên tiếng hỏi với giọng điệu trầm ổn, không kêu không gấp, không hoản sợ.
Thần bí nhân này chính là Thiên Tước Tử, người ban nãy ở trong không gian hư vô vừa ra tới.
“Các ngươi không sợ ta g·iết các ngươi hay sao?”- Thiên Tước Tử lên tiếng nói.
“Tiền bối nếu muốn g·iết hai người bọn ta, người nghĩ với tu vi người bọn ta có còn đường sống hay sao?”.
Lý Thiên Vũ cũng không lo sợ, bình thản lên tiếng, nếu như hắn còn nhục thân nhất định sẽ mĩm cười một cái.
“Hắc hắc, thú vị, ta là Thiên Tước Tử, ngươi có thể gọi ta là Tước Lão”.
Tước Lão lên tiếng cười to, nói tiếp.
“Ta đã quan sát ngươi rất lâu, càng xem càng quan sát lại càng thấy thú vị, nay ngươi gặp khó khăn ta mới ra tay giúp ngươi một câu”.
“Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đở tiểu bối thoát khỏi không gian hư vô”.
Lý Thiên Vũ với giọng chân thành tha thiết lên tiếng cảm ơn.
“Haizz, thật sự ta rất muốn để ngươi thiếu ta một nhân tình này, nhưng cái mặt mo này của ta lại không thể mặt dày đến nổi nhận lấy người khác ân tình này”- Tước Lão lên tiếng thở dài nói.
“Vậy không phải tiền bối ra tay cứu ta, vậy ai đã cứu ta”- Lý Thiên Vũ nghi hoặc lên tiếng.
“Thôi để cho người kia đích thân nói với ngươi đi, à mà ta có thể giúp ngươi phục hồi thân thể”- Tước lão lên tiếng nói.
“Tiền bối có thể giúp ta, ngài có điều kiện gì không”- Lý Thiên Vũ nói.
“Có, sau này ngươi phải đáp ứng ta một việc”- Tước lão nói.
Tước Lão nói xong thấy Lý Thiên Vũ trầm mặt liền nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không phải để ngươi đi làm việc g·iết người phóng hỏa, hay làm chuyện trái với thiên thường đạo lý, cũng không phải việc trái với đạo làm người của ngươi”.
Nói đến đây Tước Lão thấy Lý Thiên Vũ hơi hòa hoản một tí mới tiếp tục nói: “Đương nhiên ngươi cũng phải thề với trời, nếu như việc mà ta đưa ra nằm trong khả năng ngươi có thể, ngươi nhất định ngươi phải làm”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận