Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyên Thủy

Chương 91: Chương 91: Phượng Hoàng Phiên Thiên Ấn.

Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:29:35
Chương 91: Phượng Hoàng Phiên Thiên Ấn.

Một tia phong thanh đều không có vang lên, Lý Thiên Vũ cảm nhận được nguy hiểm liền giật mình lách nhẹ thân thể né đi phi đao.

“Soạt!”

Hai đạo nhân ảnh, từ trong nước xông ra.

Thân thể của bọn hắn bị một tầng chân khí bao khỏa, hai chân giữa không trung giẫm mạnh, thả người nhảy lên, rơi xuống khoảng cách Lý Thiên Vũ chỉ có trăm trượng ngay phía trước.

Một vị nữ tử thân hình mãnh mai da thịt tuyết trắng, duỗi ra một đôi mảnh mai ngọc thủ, khống chế chân khí, đem hai thanh phi đao thu hồi, lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi thật là mạnh cảm giác lực, có thể tránh né ta Đoạt Mệnh Đao.”

Lý Thiên Vũ ánh mắt băng lạnh nhìn về phía hai người, một nam và một nử hắn liền nhận ra một trong hai người nam tử kia.

Hắn chính là Hỏa Phần Hoàng Triều, Thiên Hỏa Thành, Diệp gia thiếu chủ Diệp Vân Khuê.

Diệp Vân Khuê hai tay chắp sau lưng, đi thẳng về phía trước, nhìn về Lý Thiên Vũ, cười lạnh nói:

“Lý Thiên Vũ, ngươi đắc tội ta Diệp gia, còn g·iết ta Diệp gia cường giả hôm nay ta mời đến đây Thẩm Nhược Giai tiểu thư để đối phó ngươi”.

“Thẩm Nhược Giai chính là Thánh Quang Đế Triều, Thẩm gia thiên chi kiêu nử, tu vi đã đạt tới Địa Nguyên Cảnh đỉnh phong cảnh giới, ngươi hôm nay c·hết chắc”.

Lý Thiên Vũ vẫn luôn rất bình tĩnh, thản nhiên mà nói: “Hoàn toàn chính xác không nghĩ tới, ngươi có thể đến được đây.

Diệp Vân Khuê cười lạnh, liền như chó mừng chủ nhân quay sang hướng Thẩm Nhược Giai, nói: “Hắn chính là Lý Thiên Vũ mà lúc trước ta đã nói với tiểu thư, trên người hắn có bảo vật cường đại của Long tộc và cả đại lượng Kim bổn nguyên bảo vật”.

Lý Thiên Vũ giật mình từ lúc nào mình có lượng lớn Kim bản nguyên bảo vật nhưng hắn liền hiểu, Diệp Vân Khuê là muốn đầy đủ lợi tức để dựt dây Thẩm Nhược Giai g·iết mình.

Thẩm Nhược Giai mắt sáng nhìn về Lý Thiên Vũ với giọng cao cao tại thượng, nói: “Tiểu tử mau lấy ra Kim bản nguyên bảo vật, cùng Long tộc chí bảo rồi quỳ xuống dập đầu và nhận ta làm chủ ta sẽ tha mạng cho ngươi”.

Lý Thiên Vũ sắc mặt trở nên rét lạnh, liền không nói một lời, mi tâm Thái Âm pháp ấn mở ra, hàn khí trong thể nội hắn bột phát ra bên ngoài làm xung quanh liên tiếp kết băng tinh, chỉ trong nháy mắt lấy hắn làm trung tâm phạm vi trăm trượng điều đóng băng.

« Cực Thiên Băng Vực »

Bổng nhiên nhiệt độ nơi này vốn đã lạnh thấu xương, liền cấp tốc hạ xuống chỉ trong tức khắc nơi này liền biến thành băng tuyết chi địa, thật dày một lớp băng.



Lý Thiên Vũ dự định buông tha cho bọn họ, nhưng hắn tính lại không bằng trời tính khi bọn hắn tự tìm đường c·hết.

Thẩm Nhược Giai trên người băng tinh một vết nứt nhỏ lộ ra, ngay sau đó đó vết nứt lan ra toàn thân nàng.

Oành!!

“Ngươi muốn c·hết”.

Băng điêu nổ tung, Thẩm Nhược Gia thét lớn một tiếng đột nhiên một tiếng kiếm reo, kiếm khí ngang dọc phóng lên tận trời kiếm thế uy thế tràn ngập, mi tâm pháp ấn khởi động.

“Cô Phương Tam Điệp Ảnh”

Nàng thi triển chính là cấp cao nhất Thẩm gia tuyệt học Tạo hóa cấp thượng phẩm vũ kỹ « Cô Phương Thập Tam Kiếm » kiếm thứ ba uy lực cường đại.

Kiếm khí trực trùng vân tiêu, Phong chi lực tràn ngập không gian, khoái kiếm tốc độ cực kỳ nhanh, gần như muốn gấp đôi tốc độ âm thanh hướng về đỉnh đầu Lý Thiên Vũ gào thét mà đi.

Lý Thiên Vũ lộ vẻ kinh ngạc liền sao đó là vẻ mặt ngoài ý muốn, không phải vì Thẩm Nhược Giai kiếm pháp cường đại, cũng không phải là nàng kiếm thế từ ba mươi sáu đạo kiếm ý ngưng tụ mà thành.

Mà là thời gian mà Thẩm Nhược Giai phá băng mà ra chưa tới ba khắc đồng hồ.

Lý Thiên Vũ cũng chợt thêm kinh ngạc, không ngờ nữ tử này thực lực mạnh như vậy, chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền phá băng mà ra.

Lý Thiên Vũ thầm nghĩ sau khi thu hồi Hoàng Kim Long Thương nhất định phải dành một ít thời gian Thái Âm chi lực cùng Thủy Linh Thể phối hợp.

« Băng Cực Thánh Giáp Thuẩn »

Xung quanh người Lý Thiên Vũ nhưng tụ thật dày một lớp băng vụ tạo thành một cái trọng giáp màu băng lam trong rất oai phong và cứng rắn.

Thân thể Lý Thiên Vũ phát ra kim quang, song trọng phòng ngự từ áo giáp băng tinh cùng Long lân phụ thể làm cho hắn đã đứng trước thế bất bại.

Kiếm khí nhanh chóng gào thét mà tới, kiếm khí chém lên lớp băng tinh làm cho nó tách ra làm đôi, kiếm khí liền trực hướng đầu Lý Thiên Vũ mà tới, cảnh tượng Lý Thiên Vũ bị kiếm bổ một phân làm hai, máu tươi nhuộm ba thức điều không có, chỉ là vang lên một tiếng kim loại ma sát Keng két mà thôi.

Kiếm khí khi chạm vào người Lý Thiên Vũ liền không xuyên phá được phòng ngự từ Long lân mà tiêu tán đi.



Lý Thiên Vũ cũng không dây dưa làm gì với bọn họ.

“Thu”.

Lý Thiên Vũ nhắc cánh tay phải lên, hư không cầm nắm liền như vậy phạm vi mà « Cực Thiên Băng Vực » bao phủ lấy bằng tốc độ kinh khủng thu hẹp lại, chỉ trong một cái nháy mắt, phạm vi chỉ còn lại hai trăm trượng, phạm vi thu nhỏ đã đã không còn lấy Lý Thiên Vũ làm trung tâm mà lấy Thẩm Nhược Giai cùng Diệp Vân Khuê làm trung tâm thu nhỏ lại.

Phạm vi thu lại càng nhỏ, uy lực càng cường đại và càng lạnh lẽo đến cực hạn.

Oành!!

“Cực Thiên Băng Vực” đã không thấy, chỉ thấy phía trước trăm trượng là hai thân cái băng điêu tinh xảo cứ như do một nghệ nhân tài ba điêu khắc mà thành.

“Bạo”.

Oành!!

Hai bộ băng điêu liền như vậy không một chút nào có dấu hiệu báo trước, cứ thế ầm vang nổ tung thành bột phấn bay tứ phía.

Lý Thiên Vũ mặt không đổi sắc, cứ như g·iết hai người bọn họ không phải là hắn g·iết mà mà liền như vậy rời đi, trên tay còn cầm hai chiếc nhẫn trữ vật là của Thẩm Nhược Giai cùng Diệp Vân Khuê hai người.

Vừa rồi Lý Thiên Vũ dùng là Cực Băng Ngưng là một kỹ năng của Cực Thiên Băng Vực, thu nhỏ phạm vi lĩnh vực về một phạm vi nhất định, phạm vi càng nhỏ càng cường đại, nếu như đánh trúng đơn thể một mục tiêu có thể ngay lập tức băng phong thân thể, chân khí, huyết mạch và cả võ hồn.

Càng về sau, hắn càng thuần thục sử dụng Băng Đế Điển, kiếp trước hắn nhờ vào một chiêu này mà có thể đối chiến với Thánh giả đại năng mà không rơi vào hạ phong.

...

Nửa canh giờ sau, trên một sườn núi cao có một thiếu niên thân một bộ bạch y trường bào phất phơi theo gió, trên tay cầm là một cái thiết ấn màu đồng thau cổ xưa, xung quanh thiết ấn là vô số những đường hoa văn thần bí, trên đỉnh của nó là một con Phượng Hoàng đang vươn cánh, đầu phượng ngửa lên trời gầm rú.

Thiết ấn chỉ to cỡ bàn tay, lơ lửng phía trên bàn tay thiếu niên đó, con Phượng Hoàng vươn cánh trên đó lấp lánh ánh sáng kỳ dị, trong cái miệng mở rộng dường như có tiếng Phượng minh phát ra khiến không gian như đông cứng lại, nếu nhìn kỹ bên trên thiết ấn có năm ký tự cổ xưa “Phượng Hoàng Phiên Thiên Ấn”.

Thiếu niên đó tay nâng cổ phát đồng thau “Phượng Hoàng Phiên Thiên Ấn” chậm rãi bay lên cao, thiết ấn liền bành trướng to lên chỉ mất một khắc đồng hồ cổ ấn đã to bằng bằng một núi lớn, khí tức Thánh khí tràn ngập không trung.

“Thiên Hỏa Liệu Nguyên”.



Bên trong cổ ấn thẩm thấu ra bên ngoài một quang mang màu đỏ sau đó càng nhiều ánh sáng màu đỏ lan ra cùng đó là một cổ sóng nhiệt, nhiệt độ cực cao dường như muốn thiêu đốt tất cả kể cả không khí cũng không chịu nổi áp lực luyện hóa này.

Ánh sáng màu đỏ cấp đó cấp tốc bành trướng lan ra bao trùm phạm vi trăm trượng quanh thân hình hắn, ánh sáng đỏ bao phủ đến đâu cây cối núi đá liền chậm rãi đốt cháy lên trong tích tắc tất cả liền hóa thành tro bụi.

“Hỏa Phượng, Phượng Linh... hiện”

Một tiếng Phượng minh lãnh lót vang vọng trời cao, Phượng Hoàng Phiên Thiên Ấn vốn đã cường đại vô cùng bây giờ lại thêm Phượng Linh hổ trợ khí tức càng thêm mãnh liệt và bá đạo.

Thiếu niên đó mi tâm pháp ấn tỏa sáng, một luồng Chân Khí mang theo Thái Dương Chi Lực tuông ra tràn vào bên trong cổ ấn, làm cho cổ ấn từ màu đỏ lại có thêm một ít kim quang, kể cả ánh sáng đỏ bên ngoài cũng có vài tia kim quang lưu động.

Uy thế đạt đến cực điểm làm cho không gian càng thêm vặn vẹo.

Thiếu niên kia nhẹ nở ra một nự cười, cũng liền thu hồi chân khí, cổ ấn liền hóa nhỏ như nắm tay con người và bay về nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Phượng Linh cũng tiêu tán, theo sau đó là ánh sáng đỏ cực nóng cũng tiêu tán theo.

Lý Thiên Vũ thầm tắc lưỡi, thật mạnh một kiện Thánh khí, với tu vi hiện tại của ta chỉ thiếu một tí nửa là làm không gian nứt ra tạo thành lổ đen hư vô để hư vô.

Nếu tu vi ta đạt đến Thánh cảnh khỏi động kiện này Thánh khí còn phát ra mạnh cở nào uy lực.

Thiếu niên trên sườn núi kia chính là Lý Thiên Vũ, quay lại thời gian nửa canh giờ trước.

Lý Thiên Vũ từ trên trời đáp xuống nơi này, trực tiếp đi lại gần đó không xa một tản đá, liền ngồi khoanh chân, trên tay hắn là hai cái chiếc nhẫn trữ vật.

Lý Thiên Vũ liền cầm lên cái chiếc nhẫn màu đen của Diệp Vân Khuê dùng thần thức đưa vào bên trong kiểm tra.

Bên trong chỉ có 20 vạn Linh thạch và một số đan dược chữa thương và hồi phục chân khí đan dược và hai quyển sách.

« Lưu Vân Huyền Kinh »

« Thiên Hỏa Bạo Viêm Quyền »

Trong đó « Lưu Vân Huyền Kinh » là Tạo hóa cấp trung phẩm công pháp trấn tộc của Diệp gia.

Còn « Thiên Hỏa Bạo Viêm Quyền » là Địa cấp vũ kỹ mà Diệp Vân Khuê đang tu luyện.

Lý Thiên Vũ liền lấy ra chiếc nhẫn trữ vật thứ hai, màu Lam nhạt của Thẩm Nhược Giai ra xem xét.

Bình Luận

0 Thảo luận