Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyên Thủy

Chương 79: Chương 79: Huyền thoại Đế Kính.

Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:29:19
Chương 79: Huyền thoại Đế Kính.

Lý Thiên Vũ cũng không chỉ một lần nghe Cửu Chân nhắc về Đế Kính, hắn biết Đế Kính chính là chủ nhân thật sự của Hỗn Nguyên Châu, Hỗn Nguyên Thần Chủ vô địch một thời đại.

“99 tia, là 99 tia, ngày ấy dùng 99 tia Thương ý cô động Thương Thế dựa vào đó ngài ấy đánh đâu thắng đó, trấn áp một thời đại, vô địch tư thế, một Thương xuất ra không gì không phá, không ai có thể cản được”.

Cửu Chân rất kích động nói thao thao bất tuyệt không nghĩ.

“Ngài ấy có một tiết nuối lớn đó là 99 tia Thương ý vẫn chưa là cực hạn, ngài ấy nói 100 tia mới thật sự là cực hạn nhưng ngài ấy đã bỏ lỡ, đó là tiếc nuối lớn nhất của ngài ấy”.

Lý Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt cương quyết thầm quyết định nếu thương thiên đã cho hắn sống thêm một kiếp hắn nhất định phải tu luyện mọi thứ đến cực hạn mới có thể không phụ lòng thương thiên.

Lúc này hắn mới châm chú tới Tiểu Thương, không nhìn thì thôi nhìn một cái thật sự giật cả mình, cái này là gấu sau lại trụi lủi không một cộng long thế này.

Tiểu Thương cười hắc hắc nói: “Ta là Hùng Long thì gì còn cộng long nào toàn bộ thành lân phiến hết rồi”

Tiểu thương vừa nói vừa dùng móng vuốt gỏ lên Long lân vang ra tiếng keng keng.

“Vừa rồi ngươi thực lực không tệ, không chừng có thể ngang bằng với nhân loại Thiên Nguyên cảnh Trung kỳ”- Lý Thiên Vũ tấm tắc khen ngợi.

Cả ba cùng nhau hàng huyên một ít chuyện liền rời ra Hỗn Nguyên Châu nội không gian.

Qua lời nói của Cửu Chân hắn biết suốt thời gian qua bên ngoài rất náo nhiệt, nhất là việc Ôn gia luôn t·ruy s·át hắn và còn một tin tức khiến hắn hứng thú vạn phần đó là Lục đại Tông môn chiêu thu đệ tử và nơi thí luyện lại là tiểu thế giới mới tìm ra.

Tiểu thế giới hay còn gọi là Khư Giới là nơi tồn ẩn trong không gian hư vô mà nơi đó là không biết sinh linh và không biết kỳ trân như thế nào nên nó rất được võ giả chào đón và hắn Lý Thiên Vũ cũng vậy, cũng rất chờ mông, gia nhập đỉnh cấp Tông môn cũng là lựa chọn không tệ.

Lý Thiên Vũ cũng rất tâm động nhưng hắn trước khi đi nhất thiết phải làm một việc.



Nói đây Lý Thiên Vũ sát ý chợt lóe lên liền hư không tiêu thất thân ảnh hắn chợt thoáng hiện liền biến mất trong trong màn đêm.

...

Mặc Ngọc thành, lúc này vẫn như cũ tấp nập, đèn đuốc sáng trưng tuy đã vào đêm nhưng nơi này cũng không tí nào hạ nhiệt, gian hàng bán đồ ăn hay tửu điếm về đêm đúng thật là đông người.

Cũng lúc hôm nay vô cùng náo nhiệt vì Mặc Ngọc thành một năm một lần lễ hội hôm nay mười phần náo nhiệt.

Bên trên lầu cát một thiếu niên thân một trường bào màu trắng sống lưng thẳng tấp như cây trường thương hắn đang ngước nhìn về xa xa một dãi xa hoa cung điện.

Thiếu niên đó chính là Lý Thiên Vũ từ bên trong Phong Lăng Sơn Mạch đi ra hướng hắn nhìn tới là Ôn gia phủ đệ, hắn lẳng lặng nhìn đến giờ tý hắn liền mắt lộ hàn quang liền phía sau một đôi Kim dực bay nhanh về phía Ôn phủ.

Lý Thiên Vũ vừa rồi có suy nghĩ điên cuồng là sẽ triệt để hủy diệt Ôn gia nhưng hắn lương tâm không cho phép, Ôn gia chỉ có Ôn Chấn và Ôn Chí Vĩ là có hận thù với hắn nếu triệt để hủy diệt Ôn gia thật được.

Nếu vì nhất thời vì thống khoái mà diệt toàn bộ Ôn gia hắn khác gì ma đầu khát máu không phân thị phi trắng đen, với lại hắn và Ôn gia không có thâm cù đại hận gì mà phải ra tay ác liệt như vậy mặc khác nếu hắn làm vậy thì sau này tâm ma nhất định thôn phệ hắn để hắn thân hủy đạo tiêu.

Còn về lựa chọn ban đêm vào giờ tý ra tay vì lúc này chính là Thái Âm chi lực nồng đậm nhất hắn cũng cao nhất chiến lực, cho dù hắn có tự tin về chính mình thực lực có thể g·iết c·hết Ôn Chấn nhưng đề phòng vạn nhất còn hơn.

Không lâu sau hắn liền đúng trên không Ôn phủ nhưng không một ai hay biết, hắn đã thu liễm toàn bộ khí tức.

Lúc này Lý Thiên Phủ mắt phải ngân quang lập lờ « Tham Trắc » khởi động toàn bộ khuôn viên ngàn trượng Ôn phủ điều nằm trong mắt hắn, kể cả một con ruồi cũng không ngoại lệ điều thu hết vào trong não hắn.

Ôn gia tổng cộng 3648 người hiện có tại trong phủ, trong đó hạ nhân chiếm phần lớn, Ôn Du cùng Ôn Chí Vĩ không có tại trong phủ, Lý Thiên Vũ sớm biết có thể là Ôn Chí Vĩ đã đi vào bên trong Khư giới nên không ngoài ý muốn, bên trong quả thật Địa Nguyên cảnh hậu kỳ trở lên điều không thấy một ai.



Nhưng Thiên Nguyên cảnh Ôn Du lại không có bên trong hắn hết sức nghi hoặc, hiện tại bên trong Ôn phủ chỉ một Ôn Chấn là làm hắn thấy áp lực còn lại không đủ kinh sợ.

Hắn liền thấy Ôn Chấn, đang phiên mây phúc vũ với một tử đệ Ôn gia, mà lúc trước hắn đã gặp tại Nhã gia, nử tử kia hình như cháu gái của hắn tên là Ôn Linh Hà, bên trong tình cảnh hết sức ôn hương nhiễn ngọc, tiếng rên rĩ vang lên thất thanh.

“Đến cháu gái mình cũng không buông tha, đúng là nhà dột từ nóc”

Lý Thiên Vũ mắt lộ hàn quang, trên tay xuất hiện một thanh ngân sắc trường thương liền Thái Âm chi lực phát động một thương kinh thiên từ trên trời giáng xuống đỉnh đầu Ôn Chấn.

« Cực Hóa Hư Không »

Ôn Chấn lúc này toàn bộ phòng bị điều hóa không, đang trạng thái điên cuồng ngự nử nên hắn không có tâm lý phòng bị, hắn cũng không ngờ hắn bên ngoài điên cuồng t·ruy s·át Lý Thiên Vũ mà hắn lại đến đây á·m s·át chính mình.

Đùng tiếng ầm vang mái nhà bị xuyên thấu, Ôn Chấn liền không biết chuyện gì sảy ra quát lớn: “Là ai phá chuyện tốt của bổn gia chủ”.

Khi hắn ngước mặt lên nhìn phía trên liền một thanh trường thương khủng bố uy áp, Chân Khí lưu động mạnh mẻ nổ bắn về phái đỉnh đầu hắn.

Nử tử bên dưới trước hết phát hiện trường thương nhưng vì quá hoản sợ không biết làm gì đến khi nàng cảm nhận được có cái gì đó xuyên qua đầu mình nàng định la lên nhưng không còn sức lực.

Ôn Chấn tuy không có phòng vệ nhưng dù sau cũng là võ giả Thiên Nguyên cảnh tốc độ phản ứng rất nhanh, hắn liền lao ra bên ngoài tránh thoát một thương kia liền tức giận quát lớn: “Là ai dám đến đây á·m s·át ta”.

Còn về Ôn Linh Hà c·hết liền c·hết, hắn chỉ xem nàng như là công cụ thỏa mãn dục vọng có cũng được, không có cũng không sao hắn tùy tiện lên tiếng là có hàng tá người sếp hàng tranh giành.

Khi Ôn Chấn nhìn thấy Lý Thiên Vũ đứng trên thanh trường thương, hắn mắt liền đỏ ngầu liền không một lời liền quát lớn một tiếng rồi trực tiếp ra tay.

« Âm Minh Trảo »

Một cái móng vuốt đen ngòm chụp về phía Lý Thiên Vũ, trên hư ảnh hắc sắc cự trảo Chân Nguyên lưu động dử dội trong nháy mắt liền tới trước mắt hắn.



Lý Thiên Vũ muốn đánh nhanh thắng nhanh nếu để lâu tất cả Ôn gia tử đệ đều tập trung lại đây liền phiền phức lớn, tuy cấp thấp võ giả không làm được gì hắn nhưng thắng ở cái số lượng quá đông.

Ôn Chấn hiện tại đứng cách hắn không quá năm trượng « Phần Thiên Thuật » khi phát động cần thời gian nếu như Ôn Chấn thấy nguy mà lui thì hắn sẽ bạo lộ át chủ bài, Lý Thiên Vũ không chỉ một Thánh thuật mà còn.

« Âm Dương Luân Bàn ».

Hàn ngàn hàng vạn tia Thương khí dăng đầy hư không, lập tức khí thế trở nên yên lặng lại nhưng uy thế không vì thế mà yếu đi mà càng tỏ ra tài năng tuyệt thế, 49 tia Thương ý điều dung nhập bên trong, ngay lập tức tất cả Thương khí liền hợp lại thành một cái Luân Bàn to lớn cao mười trượng, Luân Bàn xoắn nát đại điện của Ôn chấn và dắt ngang không trung khuôn viên bán kính năm trượng, liền từ bên trong một thanh trường thương hai màu đen trắng từ từ hạ xuống.

Tất cả mọi người điều rất hoản sợ, không chỉ tử đệ Ôn gia còn có bên ngoài người chứng kiến trong đó ôn Nhã gia người bên trong.

“Ôn phủ bị tập kích, bên đó là hướng gia chủ ở, mau mở ra hộ phủ đại trận, các ngươi mau theo ta qua giúp gia chủ”

Một võ giả Địa Nguyên cảnh trung kỳ bên trong phủ lên tiếng kinh hô.

Lý Thiên Vũ liền không để Ôn Chấn có cơ hội liên thủ với Ôn gia những cái kia cấp thấp võ giả, hắn chỉ có duy nhất một cơ hội g·iết c·hết Ôn Chấn là áp sát dùng « Phần Thiên Thuật » kết thúc tất cả, nếu thất bại hắn sẽ ngay lạp tức đào tẩu.

Lý Thiên Vũ đột nhiên hư không tiêu thất lần nửa xuất hiện đã ngay trước mặt Ôn Chấn, lúc này Ôn Chấn đang kh·iếp sợ công kích của Lý Thiên Vũ, một thương này làm hắn tê cả đầu, Chân Nguyên bùng nổ dử dội ngưng tụ lại càng thêm cường đại Hắc sắc cự trảo, võ hồn phóng thích một cái bàn chân Cự trảo khí tức mãnh liệt càng thêm ngưng thực và hóa thành thực thể bên trên cự trảo thấp thoáng phù văn thần bí và quỷ dị chỉ trong mấy chóc mà cự trảo đụng vào bên trên hư ảnh Trường Thương.

Một tiếng bạo tạc nổ rung trời, sóng Chân Khí và Chân Nguyên nổ bắn khắp nơi khấy động phong vân làm cho phạm vi trăm trượng lâm vào bên trong kình khí phong bạo.

Ôn Chấn chưa hết thở phào, liền là xuất hiện trước mắt hắn là cái quái nhân toàn thân lân phiến màu vàng kim lóa mắt, trên tráng hai cái sừng hươu và một đôi cánh chói mắt màu vàng kim, khuôn mặt thật là quen thuộc.

“Không tốt, là Lý Thiên Vũ”

Ôn Chấn kinh hồn tán đảm hắn chưa bao giờ nhìn thấy kỳ dị như vậy quái nhân hắn dự định lui lại nhưng đã không kịp rồi trong mắt Ôn Chấn lúc này đã không còn quái nhân kia nửa mà là một quả cầu, không phải nói đúng hơn là một mặt trời nhỏ bán kính chỉ có năm trượng vô cùng vô tận khí tức nóng bổng đập vào mắt hắn thấy xung quanh ngoại trừ hắn đã không còn gì tất cả điều bị luyện hóa thành hư vô, âm thanh cuối cùng hắn nghe thấy là:

“Đây là Thánh cấp vũ kỹ « Phần Thiên Thuật » cho ngươi c·hết cũng biết rõ vì sao mà c·hết”.

Bình Luận

0 Thảo luận