Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyên Thủy

Chương 61: Chương 61: Thiên Huyễn Chi Lực..

Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:29:11
Chương 61: Thiên Huyễn Chi Lực..

"Đã gặp nhau là cơ duyên dù sao ta cũng đ·ã c·hết đi rất lâu tuế nguyệt ta sẽ dùng những tia Thánh Khí cuối cùng trong Thánh Nguyên của ta ngưng tựu thành bản nguyên Huyễn Chi pháp ấn ban cho ngươi để ngươi Thức tỉnh Thiên Huyễn chi lực của Thiên La Đồng”.

“Thánh Nguyên ngươi là thánh giả, tại sao bên ngoài khí tức đúng là Tạo Hoá chi cảnh”- Lý Thiên Vũ kinh ngạc nói.

“Haizz, ta vốn là Thánh giả lấy danh Huyễn Thánh, nhưng vì kẻ thù kích thương nên lúc toạ hoá cảnh giới rơi xuống Tạo Hoá cảnh”- Huyễn Thánh nói.

“Ta thấy ngươi đã đạt cực hạn tại Huyền Nguyên cảnh hậu kỳ, khi ta dùng Thánh Nguyên ngưng tụ Huyễn Chi pháp ấn bản nguyên, nơi này Linh lực ba động cực lớn cũng không uổng phí ngươi có thể cùng lúc phá cảnh”- Huyễn Thánh cùng lúc lên tiếng

Lý Thiên Vũ liền cung kính ôn quyền cảm ơn, liền khoanh chân ngồi xuống mi tâm pháp ấn toả sáng vận chuyển « Thiên Trụ Vô Thần Quyết » tu luyện.

Thiên địa Linh khí thật là nồng đậm, hắn liền thi triển “Đại Thôn Thiên Thuật” liền điên cuồng hấp thu thiên địa Linh khí, nửa canh giờ sau hắn đã đạt Huyền Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, hắn không do dự trực tiếp xung kích bình cảnh.

Một canh giờ sau, một t·iếng n·ổ lớn từ trong Khí Hải hắn truyền ra, Khi Hải đạt đến cực hạn liền ầm vang sụp đổ và sau đó liền ngưng tụ lại thành một cái càn to lớn hơn Khí Hải to lớn hơn.

Hắn đã chân chính bước vào Huyền Nguyên cảnh đỉnh phong, hắn cũng không lãng phí Linh Khí liền tiếp tục hấp thu Linh khí tu luyện, rất nhanh hắn liền đạt đến Huyền Nguyên Cảnh đại viên mãn.

Lúc này bên trong con mắt phải của hắn có một luồng hơi lạnh tiếng vào, sau đó mà một cảm giác kỳ hoặc mơ mơ hồ hồ huyễn lực đã không làm gì được hắn, hắn cảm nhận hiện tại mình chỉ cần tâm thần khẻ động có thể vay c·hết võ giả cùng cấp.

"Thiếu Niên đó là những gì ta có thể làm được, Thiên Huyễn Chi lực đã để lại cho ngươi, mong ngươi sao này không làm nó mất đi uy danh”.

Khi nói xong những câu này Huyễn Thánh liền triệt để tiêu tán không để lại dấu vết gì trên đời này ngoại trừ Huyễn Chi pháp ấn đã dung nhập Thiên La Đồng của Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ đứng lên bái một bái thật sâu về phía hư ảnh của Huyễn Thánh và lên tiếng “Đa tạ tiền bối, ta hứa nhất định sẽ không làm cho Thiên Huyễn của ngài mất đi uy danh”.

Rất nhanh, sau khi Huyễn Thánh tan biến đi, tất cả bọn hắn đã tỉnh táo lại, có người miệng phun tiên huyết, có người lại trực tiếp m·ất m·ạng.



Huyễn cảnh thật là đáng sợ, ta một tí nửa là mê thất trong đó luôn rồi.

"Tiểu tử c·hết đi” Tề Chính đánh một đạo kiếm khí về phía mi tâm của Lý Thiên Vũ.

Lúc này do Tề Chính đứng ở rất gần Lý Thiên Vũ và cũng thức tỉnh sớm hơn nên hắn thừa cơ hội g·iết c·hết Lý Thiên Vũ.

Lý Thiên Vũ vừa mới thức tỉnh liền nhìn thấy một đạo kiếm khí đánh về chính mình mi tâm, hắn liền giật mình và sao đó hàn khí tỏa ra lạnh cả người Tề Chính.

Lý Thiên Vũ thi triển Thiên Lý Đằng Vân Thuật, Long dực và cả Thiên Huyễn chi lực tốc độ nhanh đến cực hạn và huyễn thuật che mắt, liền đột nhiên hư không tiêu thất lần nửa xuất hiện là ở phía sau Tề Chính một đạo “Kim Long Chỉ” đánh nhanh về phía đầu lâu của Tề Chính.

Tề Chính không hổ là Địa Nguyên cảnh đỉnh phong lực cảm nhận thật là mạnh hắn liền lệch đầu lâu qua bên trái một tí làm đòn “Kim Long Chỉ” của Lý Thiên Vũ đánh hụt để lại trên má Tề Chính một đạo v·ết t·hương nhỏ.

Tề Chính dùng tay sờ lên trên má thấy trên tay để lại một v·ết m·áu liền tức giận định đánh ra một đòn công kích về phía Lý Thiên Vũ, khi vừa quay lại Tề Chính thấy mắt phải của Lý Thiên Vũ lóe sáng hắn đột nhiên lâm vào ảo cảnh mà Lý Thiên Vũ tạo ra.

Tề Chính không biết mình đã lâm vào trong ảo cảnh mà do chính Lý Thiên Vũ tạo ra, hắn trước mắt vẫn đang chiến đấu với Lý Thiên Vũ.

Mọi người xung quanh ánh mắt hết sức kỳ quái, vì Tề Chính đang cố ra sức t·ấn c·ông nhưng lại mục tiêu t·ấn c·ông lại là không khí trong khi Lý Thiên Vũ đứng yên bất động nhìn về Tề Chính như nhìn tên hề đang ra sức biểu diễn.

Lý Hoành cũng hết sức buồn cười vì Tề Chính hiện tại như tên điên ra quyền vun kiếm như chiến đấu hết sức kịch liệt.

Lúc đầu Lý Hoành khi nhìn thấy Tề Chính ra tay với Lý Thiên Vũ hắn cũng hết sức khẩn trương muốn ra tay cứu viện nhưng trong tít tắc lại thấy tràng cảnh quỷ dị này.

“Tề Chính có phải hay không lại bị kéo vào ảo cảnh, nên mới như vậy”.

“Không, không phải ảo cảnh vừa nãy tuy đáng sợ nhưng nó là dựa theo nội tâm của chính mình tạo ra ảo cảnh tương tự, rõ rằng lần này là Tề trưởng lão đang chiến đấu cùng Lý Thiên Vũ”.

"Cũng có thể là do Tề Chính nội tâm rất muốn g·iết Lý Thiên Vũ nên mới gặp ảo cảnh này”.



“Rất có thể là như vậy”.

Lúc này trong ảo cảnh Lý Thiên Vũ đã kích thương Tề Chính làm hắn phun ra máu tươi, bên ngoài cũng không khác gì mấy sắc mặt của Tề Chính trắng bệt và rất sợ hải hét lớn: “Ngươi sao có thể là Thiên Nguyên cảnh, không không, Lý Thiên Vũ tha mạng cho ta”.

Lý Thiên Vũ không để hắn nói hết lời liền một đạo Linh hồn xung kích đánh về Ý thức hải của Tề Chính làm hắn khí tuyệt bỏ mình triệt để c·hết đi, hắn tùy tiện đưa tay lấy đi chiếc nhẫn trữ vật của Tề Chính liền văng t·hi t·hể hắn sang một bên liền đi về phía Lý Hoành.

“Hoành thúc chúng ta đi thôi, nơi này chỉ có xác cục không có cơ duyên đâu”- Lý Thiên Vũ lên tiếng.

“Tốt, chúng ta đi”- Lý Hoành nhìn về Lý Thiên Vũ lên tiếng.

Lý Thiên Vũ vừa bước ra khỏi đại điện liền phun ra một ngụm máu tươi sắc mặt tái nhợt.

Lý Hoành thấy vậy đi lại đở Lý Thiên Vũ lên và đút cho hắn một viên đan dược chữa thương và dặn hỏi: “Con thụ thương rồi”.

Tuy Tề Chính bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh vừa rồi của Huyễn Thánh mà bị thụ thương nghiêm trọng, ảo cảnh của Lý Thiên Vũ làm hắn hao tổn thêm Chân khí phần lớn kể cả thụ thương mà muốn g·iết c·hết hắn cũng không phải đơn giản.

Thời gian dài tạo huyễn cảnh với võ giả Địa Nguyên cảnh đỉnh phong làm tinh thần ý thức hắn hao tổn rất lớn và cảm giác mõi mệt vô cùng nên cũng bị thụ thương nhưng không nghiêm trọng lắm, tuy thực lực hắn tăng lên không ít nhưng cường giả Địa Nguyên cảnh đỉnh phong hắn cũng không có phần chắc chắn chém g·iết được.

"Chỉ là thời gian dài sử dụng tinh thần lực công kích nên bị thụ thương thôi, con nghĩ dưỡng một thời gian sẽ ổn lại thôi”.

"Hoành thúc, chung cực truyền thừa con đã lấy được nơi này đã không còn gì nửa chúng ta ly khai thôi”- Lý Thiên Vũ dùng thần thức truyền âm cho Lý Hoành nói.

Lý Hoành cũng đã nghe thấy nhưng không hỏi nhiều chung cực truyền thừa là gì mà chỉ nói: "Nơi này đồ tốt đã không còn nhiều, chung cực truyền thừa không biết có hay không hay chỉ là vài kiện Thiên cấp Bảo Khí, nên ta quyết định nghĩ ngơi một canh giờ thời gian liền ly khai nơi này, các ngươi có ý kiến gì không”.



“Ta không ý kiến”- Lý Thiên Hạo lên tiếng.

“Chúng ta cũng không ý kiến”.

“Tốt vậy nghĩ ngơi một canh giờ chúng ta liền ly khai nơi đây”.

Lý Thiên Vũ liền khoanh chân thổ nạp điều chỉnh trạng thái, một canh giờ sao hắn mở mắt ra và thở ra một hơi dài, tất cả mọi người cũng điều dừng lại điều tức liền nhao nhao đứng lên.

Lý Hoành cũng mở mắt ra và lên tiếng: “Tốt các ngươi cũng điều chỉnh trạng thái tốt nhất chúng ta ly khai”.

Nửa canh giờ Lý Hoành dẫn hơn hai mươi người ra khỏi động phủ, lúc này bên ngoài võ giả tụ tập rất đông, toàn bộ tộc nhân Tề Gia và Hoàng gia cũng đã ly khai động phủ ra bên ngoài.

Lý Hoành khi ra bên ngoài liền khẩn trương, Tề Gia nhất định không buông tha Lý Thiên Vũ, khi gần ra tới bên ngoài hắn Chân khí đã thôi động đến cực hạn liền chuẩn bị một trận chiến, hắn quyết định dù là hắn có c·hết tại đi cũng bảo hộ tộc nhân ly khai toàn bộ, nhưng hắn đã ra khỏi nhưng Tề gia cũng không ra tay hắn nghi hoặc không lẽ Tề gia bỏ qua chuyện này, đúng lúc này một thanh âm vang lên.

“Lý Hằng Minh ngươi bao che con trai mình làm sần làm bậy, hắn g·iết Tề Gia ta thiên tài và trưởng lão trong tộc, Tề Gia tất không buông tha”.

“Cẩu tạp chủng Lý Thiên Vũ cũng g·iết ta Hoàng gia thiên tài mà không ít hơn một người, Hoàng gia ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, Tề Huynh hai ta cùng ra tay trấn áp cẩu tạp chủng kia, nếu Lý Hằng Minh can thiệp hai ta hợp lực diệt luôn Lý gia”- Phía Hoàng gia có người lên tiếng.

“Hoàng Kính Nghiệp ngươi muốn c·hết”- Lý Hằng Minh tức giận quát lớn một tiếng liền hư không một quyền đánh về phía Hoàng Kính Nghiệp.

Hoàng Kinh Nghiệp là gia chủ của Hoàng gia tu vi Thiên Nguyên cảnh trung kỳ, còn về người họ Tề kia là Tề Nghiêm là gia chủ của Tề gia tu vi đồng dạng Thiên Nguyên cảnh trung kỳ.

Hoàng Kinh Nghiệp nâng tay đở một quyền này của Lý Hằng Minh liền hét lớn: “Lý Hằng Minh nếu ngươi muốn c·hết nhanh như vậy được chúng ta lên không trung chiến đấu” hắn vừa nói xong liền hư không phi hành bay lên cách mặt đất ngàn trượng rồi dừng lại.

Lý Hằng Minh mắt lộ sát cơ không một lời liền hư không bay lên trên cao liền nhìn về Tề Nghiêm quát lớn ngươi cũng lên đây đở phải mất thời gian của ta.

Tề Nghiêm tức giận điều là Thiên Nguyên cảnh như nhau lại bị coi thường đến vậy.

“Tề Huynh nếu hắn muốn c·hết đến vậy thì hai ta liên thủ oanh sát hắn”- Hoàng Kính Nghiệp lên tiếng.

“Tốt” vừa nói xong thân hình hắn như cây trường kiếm bay thẳng lên thiên không.

Cả ba người điều là võ giả Thiên Nguyên cảnh cường giả, dư ba chiến đấu có thể phá hủy bán kính vạn trượng nên Thiên Nguyên cảnh khi chiến đấu điều lựa chọn không trung làm chiến trường để giảm thiểu tối đa thiệt hại.

Bình Luận

0 Thảo luận