Cài đặt tùy chỉnh
Nguyên Thủy
Chương 59: Chương 59: Tề Văn Không.
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:29:03Chương 59: Tề Văn Không.
Sao một thời gian công kích thì chùm sáng ở giữa đại điện càng lúc càng ảm đạm, mọi người trở nên khẩn trương hơn, thậm chí có một số người đã lén lấy v·ũ k·hí ra mà chuẩn bị tranh đoạt.
“Răng rắc!”
Đột nhiên có một thanh âm vỡ nát nhỏ vang lên, lúc này đại điện trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những khe nứt trên chùm sáng.
“Răng rắc răng rắc!”
Cái khe nhanh chóng mở rộng, cuối cùng lan ra khắp chùm sáng.
“Ầm!”
Sau khi lan tỏa, cái khe kia đã đạt tới cực hạn, chùm sáng không chịu nổi nữa, ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn ánh sáng, từ trên không trung rơi xuống.
“Ầm!”
Ngay khi chùm sáng vỡ tung, đại điện vốn an tĩnh nay tràn ngập những đạo Chân Khí hùng hậu, ánh mắt của mọi người lúc này trở nên đỏ như máu, thân hình bay lên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, chụp tới những Linh Bảo ở trên không trung!
“Ra tay!”
Cũng vào lúc này, Lý Thiên Vũ chân đạp bộ pháp huyền diệu trên xuất hiện một đôi cánh thịt liền thân hình bay lên giữa không trung, mà đúng như hắn dự liệu, tuyệt đại đa số những người ở đây đều không kháng cự được lòng tham, lao tới chỗ bảo khí hình trường thương và cũng là bảo khí cường đại nhất, bảy món Bảo khí còn lại số lượng người tranh đoạt ít hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lý Thiên Vũ hắc hắc cười lạnh một tiếng, thân hình vừa chuyển đã tới cái bảo khí hình trường kiếm ít người tranh đoạt nhất.
Nếu Cửu Chân và chính hắn đã khẩn định cái này trường kiếm không tầm thường nó có uy lực mạnh nhất trong tám món bảo khí kia, vậy thì hôm nay hắn phải có nó trong tay!
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn 14 vị cường giả cũng lao tới cái này trường kiếm, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Thứ này, hắn chắc chắn phải có!
Mười lăm bóng người đứng trên không trung, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào trường kiếm lộ ra tham ánh mắt.
Lý Thiên Vũ có biện pháp để phi hành thì bọn hắn cũng là có biện pháp để phi hành, có người dựa vào bảo khí phi hành, có người tu luyện vũ kỹ cao cấp có thể mượn lực trong thời gian ngắn phi hành, nhưng Lý Thiên Vũ là dựa vào Long dực phi hành nên ưu thế càn rỏ ràng hơn.
Lý Thiên Vũ đảo mắt nhìn 14 người còn lại, sau đó tập trung vào trên người của một thanh niên nam tử ở phía bên trái, trong cơ thể người này tràn ngập Chân Nguyên Lực ba động hùng hậu, làm cho hắn nhận ra thực lực của người này chính là Địa Nguyên cảnh trung kỳ hắn cũng nhận ra người này chính là Tề Văn Không.
Mười ba người còn lại chỉ có thực lực Địa Nguyên cảnh sơ kỳ và phía dưới Địa Nguyên cảnh thực lực, tuy không kém nhưng mà sự uy h·iếp đối với Lý Thiên Vũ không nhiều.
Lý Thiên Vũ sắc mặt trở nên thoáng ngưng trọng, nhưng hắn vẫn xuất thủ một cách không nương tay.
Tuy Tề Văn Không mượn nhờ bảo khí cách không phi hành cho nên sự linh hoạt ở trên không trung kém xa Lý Thiên Vũ, người có Long dực phi hành.
Thân hình của Lý Thiên Vũ lúc này đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng tiếp cận bảo khí hình trường kiếm.
"Tiểu tử, muốn c·hết!"
Bọn người ở phía sau thấy Lý Thiên Vũ tới trước thì nhất thời giận dữ, đồng loạt ra tay, thì mười bốn đạo công kích hùng hậu mạnh mẽ bắn thẳng vào sau lưng Lý Thiên Vũ.
"Hừ!"
Nhận thấy kình phong hung hãn ở phía sau, Lý Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, thân hình dừng lại một đạo Long trảo to lớn đánh về phía Tề Văn Không làm bọn chúng không kịp chuẩn bị liền bị trảo ấn trực tiếp oanh sát ba tên Huyền Nguyên cảnh đỉnh phong, hai người thụ thương.
Do Tề Văn Không đứng đầu tiên mà Trảo ấn mục tiêu công kích lại là chính hắn nên hắn bị dư ba đánh lui về sao trên tay là ba đường v·ết t·hương sâu thấy xương.
Trong lúc bọn người Tề Văn Không luống cuống thì Lý Thiên Vũ đã tới gần bảo khí trường kiếm, sau đó đưa tay tóm lấy.
"Ông!"
Ngay khi bàn tay Lý Thiên chạm vào trường kiếm, thì trên thân kiếm bộc phát ra một lực phản kháng rất mạnh, đánh văng bàn tay của hắn ra ngoài.
"Ầm!"
Nhìn thấy cái này bảo khí này biết chống cự, Lý Thiên Vũ cũng không cả kinh, vì hắn biết Thiên cấp bảo khí đã có một ít linh tính và phản kháng rất kịch liệt.
Tóm một lần không được, Lý Thiên Vũ định tiếp tục tóm lần thứ hai thì đột nhiên có một đạo công kích mạnh mẽ từ phía sau vọt tới, điều này làm cho sắc mặt của hắn trầm xuống, quay đầu lại nhìn thấy Tề Văn Không kia đang nhìn hắn với con mắt giận dữ
"Tiểu tử, mau mau cút đi, đừng để ta phải ra tay độc ác!".
Nhìn thấy Tề Văn Không mang bộ dáng hung thần ác sát, Lý Thiên Vũ nhịn không được cười lạnh một tiếng, hắn không nói lời vô nghĩa, tâm thần khẽ động mắt trái hắn tử kim quang mang lập lờ toàn thân từng tia lôi điện như lôi xà múa động, mắt trái thì đen như mực sâu thẩm mà thâm thúy.
"Lôi vực" xuất động liền hoá thành một đạo to lớn lôi Long vươn nanh múa vuốt đánh về Tề Văn Không.
Ngay sau đó là một đạo trảo ấn đánh về Tề Văn Không.
Chẳng có khúc nhạc dạo đầu cũng như thăm dò ý tứ, Lý Thiên Vũ không có thời gian dây dưa với người này, cho nên vừa ra tay hắn đã dùng tới công kích như cuồng lôi bảo vũ không ngừng đánh về Tề Văn Không.
Đạo công kích tốc độ cực nhanh, sắc mặt của Tề Văn Không kịch biết, không ngờ Lý Thiên Vũ có thể thi triển ra công kích mạnh mẽ tới mức này, hắn vội vàng vận chuyển Chân khí trong cơ thể, nhanh chóng ngưng tụ thành một bức tường trước mặt.
"Ầm!"
Ngay khi Chân khí của hắn hình thành bức tường phòng ngự, hai đạo công kích của Lý Thiên Vũ đã gào thét tới, một t·iếng n·ổ mạnh vang lên, Tề Văn Không lập tức phun ra một ngụm máu, thân hình rơi thẳng xuống đất, hiển nhiên là b·ị t·hương không nhẹ.
Một kích đánh rơi Tề Văn Không một cách nhanh chóng, Lý Thiên Vũ không có vẻ gì là hưng phấn, hắn quay đầu định tóm lấy trường kiếm thì đột nhiên phát hiện, có một cỗ lực hút xuất hiện ở cách đó không xa, hơn nữa, điểm hướng tới của cỗ lực hút kia chính là chỗ bảo khí trường kiếm.
Không ngờ lại có thêm người tham gia c·ướp đoạt cái thanh trường kiếm này!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lý Thiên Vũ hơi tối lại, ánh mắt trở nên hung lệ bởi người xuất thủ kia chính là Tề Văn Không.
Hắn không do dự Chân khí hùng hậu phát ra cùng với Thiên La Đồng kỹ năng thứ hai t·ấn c·ông linh hồn làm cho Tề Văn Không hoãn sợ liền thu tay lại và tay ôm đầu.
Mọi người xung quanh nhìn thấy liền hít sâu một hơi tiểu tử này là ai lại cường đại như vậy, tu vi chỉ Huyền Nguyên cảnh hậu kỳ mà lại có thể đánh bại Tề Văn Không.
Bọn người Lý gia cũng chú ý đến bên này, Lý Thiên Hạo liền nói nhỏ: “Người này làm sao cảm thấy quen thuộc như vậy” hắn lắc đầu liền không để ý nửa liền tập trung tranh đoạt thanh trường thương kia.
Lý Thiên Vũ sao khi trấn nh·iếp Tề Văn Không liền dùng tay bắt lấy thanh trường kiếm.
Khi mà Lý Thiên Vũ tóm lấy nó, thanh trường kiếm kia lập tức chống cự, nhưng do lần này hắn đã có chuẩn bị, Chân Khí hội tụ ở trong lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lấy bảo khí, sự phản kháng của Bảo khí càng lúc càng điên cuồng và mãnh liệt.
Bảo Khí có linh, tự biết kháng cự người ngoài, dù cho bảo khí chống cự kịch liệt nhưng Lý Thiên Vũ thề c·hết không buông tha, lúc này từ trong thức hải chảy ra một tia khí tức ba động, cái này khí tức là Hỗn Nguyên Châu khí tức, một cỗ ba động kỳ dị này theo lòng bàn tay truyền ra, sau đó lan tới cái thanh trường kiếm đang điên cuồng giãy dụa.
Khi ba động lan tới, thanh trường kiếm đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại, thậm chí ngay cả ánh sáng của nó phát ra cũng mờ đi, trong lúc mơ hồ, Lý Thiên Vũ dường như cảm thấy bảo khí trong tay mình đang sợ hãi.
Hiện giờ Lý Thiên Vũ không có tâm tư suy nghĩ xem tại sao bảo khí lại biết sợ hãi, hắn nhìn thấy cái thanh trường kiếm cuối cùng cũng bị thu phục thì trong lòng vui vẻ vô cùng, hắn liền cầm chặt trong lòng bàn tay liền đưa một tia thần thức vào bên trong lưu lại chính mình lạc ấn nhận chủ, lúc này thanh trường kiếm mới thật sự là chính hắn bảo khí.
Lý Thiên Vũ đưa vào bên trong trường kiếm một luồng chân khí, ngay lập tức trường kiếm phát sáng lên trên kiếm hiện rất nhiều đường vân quỷ dị, trên thân kiếm hiện lên hai chữ cổ xưa và đầy tan thương “Huyền Dạ” Lý Thiên Vũ nghĩ thầm chắc đây là tên của nó.
"Tiểu tử, ngươi dám c·ướp bảo khí của bổn thiếu gia, nếu như hôm nay ngươi không đưa bảo khí kia ra bồi tội, thì ngươi sẽ không sống ra khỏi Động Phủ này đâu!"
Lý Thiên Vũ nghe Tề Văn Không nói ra câu này sắc mặt lạnh xuống, hắn vốn không có ý định g·iết Tề Văn Không nhưng hắn năm lần bảy lượt khiêu khích, dù là tản đá cũng nộ huống gì Lý Thiên Vũ.
“Đúng lúc đem ngươi đi thử uy lực của Cổ Kiếm “Huyền Dạ” Lý Thiên mắt lộ hàn quang lạnh lùng nói.
“Xung hư kiếm pháp” thức thứ bảy “Vô ngân quỷ điệp” ba đạo kiếm khí gào thét về phía Tề Văn Không.
Tề Không Không vừa rồi là không kịp chuẩn bị nên là bị Lý Thiên Vũ kích thương, hắn tức giận vô cùng.
“Lôi Đình Thiên Nộ” Tề Văn Không tay liền là một môn Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, một quyền gào thét về phía Lý Thiên Vũ trên đường t·ấn c·ông v·a c·hạm phải đòn t·ấn c·ông của Lý Thiên Vũ.
Đùng !!
Cả hai đạo công kích liền ầm vang nổ tung, Tề Văn Không bị dư ba lùi về sao ba bước.
Tiếp theo đó trước mắt Tề Văn Không là một trường hà kiếm khí gào thét về chính hắn đây là thức thứ 9 của “Xung Hư Kiếm Pháp” “Vạn Kiếm Triều Tông”.
Lý Thiên Vũ đã khống chế phạm vi bao phủ của đòn t·ấn c·ông chỉ bao phủ phạm vi 10 trượng nhưng uy thế không suy giảm một tí nào mà ngược lại uy lực lại tăng lên gấp bội.
Tề Văn Không đã không kịp phản công lại nên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên cầu màu trắng liền không do dự rót vào bên trong một luồng Chân khí làm cho viên cầu đó phát sáng và ngăn lại lần công kích này của Lý Thiên Vũ.
Viên cầu đó là vật bảo mệnh mà gia chủ Tề gia ban tặng cho hắn có tác dụng bảo mệnh trong ba lần, toàn phần miễn dịch với công kích dưới Thiên Nguyên cảnh võ giả công kích, trong những lần trước lịch luyện hắn đã dùng hai lần và lần này là lần cuối cùng sử dụng.
Sao một thời gian công kích thì chùm sáng ở giữa đại điện càng lúc càng ảm đạm, mọi người trở nên khẩn trương hơn, thậm chí có một số người đã lén lấy v·ũ k·hí ra mà chuẩn bị tranh đoạt.
“Răng rắc!”
Đột nhiên có một thanh âm vỡ nát nhỏ vang lên, lúc này đại điện trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những khe nứt trên chùm sáng.
“Răng rắc răng rắc!”
Cái khe nhanh chóng mở rộng, cuối cùng lan ra khắp chùm sáng.
“Ầm!”
Sau khi lan tỏa, cái khe kia đã đạt tới cực hạn, chùm sáng không chịu nổi nữa, ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn ánh sáng, từ trên không trung rơi xuống.
“Ầm!”
Ngay khi chùm sáng vỡ tung, đại điện vốn an tĩnh nay tràn ngập những đạo Chân Khí hùng hậu, ánh mắt của mọi người lúc này trở nên đỏ như máu, thân hình bay lên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, chụp tới những Linh Bảo ở trên không trung!
“Ra tay!”
Cũng vào lúc này, Lý Thiên Vũ chân đạp bộ pháp huyền diệu trên xuất hiện một đôi cánh thịt liền thân hình bay lên giữa không trung, mà đúng như hắn dự liệu, tuyệt đại đa số những người ở đây đều không kháng cự được lòng tham, lao tới chỗ bảo khí hình trường thương và cũng là bảo khí cường đại nhất, bảy món Bảo khí còn lại số lượng người tranh đoạt ít hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lý Thiên Vũ hắc hắc cười lạnh một tiếng, thân hình vừa chuyển đã tới cái bảo khí hình trường kiếm ít người tranh đoạt nhất.
Nếu Cửu Chân và chính hắn đã khẩn định cái này trường kiếm không tầm thường nó có uy lực mạnh nhất trong tám món bảo khí kia, vậy thì hôm nay hắn phải có nó trong tay!
Nghĩ đến đây, Lý Thiên Vũ liếc mắt nhìn 14 vị cường giả cũng lao tới cái này trường kiếm, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.
Thứ này, hắn chắc chắn phải có!
Mười lăm bóng người đứng trên không trung, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào trường kiếm lộ ra tham ánh mắt.
Lý Thiên Vũ có biện pháp để phi hành thì bọn hắn cũng là có biện pháp để phi hành, có người dựa vào bảo khí phi hành, có người tu luyện vũ kỹ cao cấp có thể mượn lực trong thời gian ngắn phi hành, nhưng Lý Thiên Vũ là dựa vào Long dực phi hành nên ưu thế càn rỏ ràng hơn.
Lý Thiên Vũ đảo mắt nhìn 14 người còn lại, sau đó tập trung vào trên người của một thanh niên nam tử ở phía bên trái, trong cơ thể người này tràn ngập Chân Nguyên Lực ba động hùng hậu, làm cho hắn nhận ra thực lực của người này chính là Địa Nguyên cảnh trung kỳ hắn cũng nhận ra người này chính là Tề Văn Không.
Mười ba người còn lại chỉ có thực lực Địa Nguyên cảnh sơ kỳ và phía dưới Địa Nguyên cảnh thực lực, tuy không kém nhưng mà sự uy h·iếp đối với Lý Thiên Vũ không nhiều.
Lý Thiên Vũ sắc mặt trở nên thoáng ngưng trọng, nhưng hắn vẫn xuất thủ một cách không nương tay.
Tuy Tề Văn Không mượn nhờ bảo khí cách không phi hành cho nên sự linh hoạt ở trên không trung kém xa Lý Thiên Vũ, người có Long dực phi hành.
Thân hình của Lý Thiên Vũ lúc này đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng tiếp cận bảo khí hình trường kiếm.
"Tiểu tử, muốn c·hết!"
Bọn người ở phía sau thấy Lý Thiên Vũ tới trước thì nhất thời giận dữ, đồng loạt ra tay, thì mười bốn đạo công kích hùng hậu mạnh mẽ bắn thẳng vào sau lưng Lý Thiên Vũ.
"Hừ!"
Nhận thấy kình phong hung hãn ở phía sau, Lý Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, thân hình dừng lại một đạo Long trảo to lớn đánh về phía Tề Văn Không làm bọn chúng không kịp chuẩn bị liền bị trảo ấn trực tiếp oanh sát ba tên Huyền Nguyên cảnh đỉnh phong, hai người thụ thương.
Do Tề Văn Không đứng đầu tiên mà Trảo ấn mục tiêu công kích lại là chính hắn nên hắn bị dư ba đánh lui về sao trên tay là ba đường v·ết t·hương sâu thấy xương.
Trong lúc bọn người Tề Văn Không luống cuống thì Lý Thiên Vũ đã tới gần bảo khí trường kiếm, sau đó đưa tay tóm lấy.
"Ông!"
Ngay khi bàn tay Lý Thiên chạm vào trường kiếm, thì trên thân kiếm bộc phát ra một lực phản kháng rất mạnh, đánh văng bàn tay của hắn ra ngoài.
"Ầm!"
Nhìn thấy cái này bảo khí này biết chống cự, Lý Thiên Vũ cũng không cả kinh, vì hắn biết Thiên cấp bảo khí đã có một ít linh tính và phản kháng rất kịch liệt.
Tóm một lần không được, Lý Thiên Vũ định tiếp tục tóm lần thứ hai thì đột nhiên có một đạo công kích mạnh mẽ từ phía sau vọt tới, điều này làm cho sắc mặt của hắn trầm xuống, quay đầu lại nhìn thấy Tề Văn Không kia đang nhìn hắn với con mắt giận dữ
"Tiểu tử, mau mau cút đi, đừng để ta phải ra tay độc ác!".
Nhìn thấy Tề Văn Không mang bộ dáng hung thần ác sát, Lý Thiên Vũ nhịn không được cười lạnh một tiếng, hắn không nói lời vô nghĩa, tâm thần khẽ động mắt trái hắn tử kim quang mang lập lờ toàn thân từng tia lôi điện như lôi xà múa động, mắt trái thì đen như mực sâu thẩm mà thâm thúy.
"Lôi vực" xuất động liền hoá thành một đạo to lớn lôi Long vươn nanh múa vuốt đánh về Tề Văn Không.
Ngay sau đó là một đạo trảo ấn đánh về Tề Văn Không.
Chẳng có khúc nhạc dạo đầu cũng như thăm dò ý tứ, Lý Thiên Vũ không có thời gian dây dưa với người này, cho nên vừa ra tay hắn đã dùng tới công kích như cuồng lôi bảo vũ không ngừng đánh về Tề Văn Không.
Đạo công kích tốc độ cực nhanh, sắc mặt của Tề Văn Không kịch biết, không ngờ Lý Thiên Vũ có thể thi triển ra công kích mạnh mẽ tới mức này, hắn vội vàng vận chuyển Chân khí trong cơ thể, nhanh chóng ngưng tụ thành một bức tường trước mặt.
"Ầm!"
Ngay khi Chân khí của hắn hình thành bức tường phòng ngự, hai đạo công kích của Lý Thiên Vũ đã gào thét tới, một t·iếng n·ổ mạnh vang lên, Tề Văn Không lập tức phun ra một ngụm máu, thân hình rơi thẳng xuống đất, hiển nhiên là b·ị t·hương không nhẹ.
Một kích đánh rơi Tề Văn Không một cách nhanh chóng, Lý Thiên Vũ không có vẻ gì là hưng phấn, hắn quay đầu định tóm lấy trường kiếm thì đột nhiên phát hiện, có một cỗ lực hút xuất hiện ở cách đó không xa, hơn nữa, điểm hướng tới của cỗ lực hút kia chính là chỗ bảo khí trường kiếm.
Không ngờ lại có thêm người tham gia c·ướp đoạt cái thanh trường kiếm này!
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lý Thiên Vũ hơi tối lại, ánh mắt trở nên hung lệ bởi người xuất thủ kia chính là Tề Văn Không.
Hắn không do dự Chân khí hùng hậu phát ra cùng với Thiên La Đồng kỹ năng thứ hai t·ấn c·ông linh hồn làm cho Tề Văn Không hoãn sợ liền thu tay lại và tay ôm đầu.
Mọi người xung quanh nhìn thấy liền hít sâu một hơi tiểu tử này là ai lại cường đại như vậy, tu vi chỉ Huyền Nguyên cảnh hậu kỳ mà lại có thể đánh bại Tề Văn Không.
Bọn người Lý gia cũng chú ý đến bên này, Lý Thiên Hạo liền nói nhỏ: “Người này làm sao cảm thấy quen thuộc như vậy” hắn lắc đầu liền không để ý nửa liền tập trung tranh đoạt thanh trường thương kia.
Lý Thiên Vũ sao khi trấn nh·iếp Tề Văn Không liền dùng tay bắt lấy thanh trường kiếm.
Khi mà Lý Thiên Vũ tóm lấy nó, thanh trường kiếm kia lập tức chống cự, nhưng do lần này hắn đã có chuẩn bị, Chân Khí hội tụ ở trong lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lấy bảo khí, sự phản kháng của Bảo khí càng lúc càng điên cuồng và mãnh liệt.
Bảo Khí có linh, tự biết kháng cự người ngoài, dù cho bảo khí chống cự kịch liệt nhưng Lý Thiên Vũ thề c·hết không buông tha, lúc này từ trong thức hải chảy ra một tia khí tức ba động, cái này khí tức là Hỗn Nguyên Châu khí tức, một cỗ ba động kỳ dị này theo lòng bàn tay truyền ra, sau đó lan tới cái thanh trường kiếm đang điên cuồng giãy dụa.
Khi ba động lan tới, thanh trường kiếm đang giãy dụa đột nhiên ngừng lại, thậm chí ngay cả ánh sáng của nó phát ra cũng mờ đi, trong lúc mơ hồ, Lý Thiên Vũ dường như cảm thấy bảo khí trong tay mình đang sợ hãi.
Hiện giờ Lý Thiên Vũ không có tâm tư suy nghĩ xem tại sao bảo khí lại biết sợ hãi, hắn nhìn thấy cái thanh trường kiếm cuối cùng cũng bị thu phục thì trong lòng vui vẻ vô cùng, hắn liền cầm chặt trong lòng bàn tay liền đưa một tia thần thức vào bên trong lưu lại chính mình lạc ấn nhận chủ, lúc này thanh trường kiếm mới thật sự là chính hắn bảo khí.
Lý Thiên Vũ đưa vào bên trong trường kiếm một luồng chân khí, ngay lập tức trường kiếm phát sáng lên trên kiếm hiện rất nhiều đường vân quỷ dị, trên thân kiếm hiện lên hai chữ cổ xưa và đầy tan thương “Huyền Dạ” Lý Thiên Vũ nghĩ thầm chắc đây là tên của nó.
"Tiểu tử, ngươi dám c·ướp bảo khí của bổn thiếu gia, nếu như hôm nay ngươi không đưa bảo khí kia ra bồi tội, thì ngươi sẽ không sống ra khỏi Động Phủ này đâu!"
Lý Thiên Vũ nghe Tề Văn Không nói ra câu này sắc mặt lạnh xuống, hắn vốn không có ý định g·iết Tề Văn Không nhưng hắn năm lần bảy lượt khiêu khích, dù là tản đá cũng nộ huống gì Lý Thiên Vũ.
“Đúng lúc đem ngươi đi thử uy lực của Cổ Kiếm “Huyền Dạ” Lý Thiên mắt lộ hàn quang lạnh lùng nói.
“Xung hư kiếm pháp” thức thứ bảy “Vô ngân quỷ điệp” ba đạo kiếm khí gào thét về phía Tề Văn Không.
Tề Không Không vừa rồi là không kịp chuẩn bị nên là bị Lý Thiên Vũ kích thương, hắn tức giận vô cùng.
“Lôi Đình Thiên Nộ” Tề Văn Không tay liền là một môn Địa cấp thượng phẩm vũ kỹ, một quyền gào thét về phía Lý Thiên Vũ trên đường t·ấn c·ông v·a c·hạm phải đòn t·ấn c·ông của Lý Thiên Vũ.
Đùng !!
Cả hai đạo công kích liền ầm vang nổ tung, Tề Văn Không bị dư ba lùi về sao ba bước.
Tiếp theo đó trước mắt Tề Văn Không là một trường hà kiếm khí gào thét về chính hắn đây là thức thứ 9 của “Xung Hư Kiếm Pháp” “Vạn Kiếm Triều Tông”.
Lý Thiên Vũ đã khống chế phạm vi bao phủ của đòn t·ấn c·ông chỉ bao phủ phạm vi 10 trượng nhưng uy thế không suy giảm một tí nào mà ngược lại uy lực lại tăng lên gấp bội.
Tề Văn Không đã không kịp phản công lại nên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên cầu màu trắng liền không do dự rót vào bên trong một luồng Chân khí làm cho viên cầu đó phát sáng và ngăn lại lần công kích này của Lý Thiên Vũ.
Viên cầu đó là vật bảo mệnh mà gia chủ Tề gia ban tặng cho hắn có tác dụng bảo mệnh trong ba lần, toàn phần miễn dịch với công kích dưới Thiên Nguyên cảnh võ giả công kích, trong những lần trước lịch luyện hắn đã dùng hai lần và lần này là lần cuối cùng sử dụng.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận