Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyên Thủy

Chương 56: Chương 56: Hàn Thiên Tước.

Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:29:03
Chương 56: Hàn Thiên Tước.

Sau một khắc, Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi hai người, bỗng nhiên xuất hiện tại một mảnh rộng lớn thế giới bên trong.

Mảnh thế giới này trời xanh thăm thẳm, mây rất trắng, trong không khí linh khí cực kì nồng đậm, còn kèm thêm một cỗ hương thơm chi khí.

“Tốt linh khí nồng nặc!” Hàn Tĩnh Chi gương mặt xinh đẹp bên trên lộ ra vẻ kinh ngạc, nơi đây linh khí độ dày đặc, có thể so với ngoại giới gấp mấy lần.

“Xác thực nồng đậm!”

Lý Thiên Vũ nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển động, liếc nhìn tứ phương, bên trong vùng không gian này có mấy toà mấy trăm trượng cao sơn phong, còn có một đầu thanh tịnh dòng sông.

Mà tại sơn phong cùng đầu kia dòng sông ở giữa, có một bãi cỏ bên trên một mảnh đất bằng phẳng, cỏ thơm um tùm, theo gió đong đưa.

Ở phía xa xa chính là một dãy cung điện to lớn, khí thế mạnh mẻ, bên cạnh chính là một tòa tháp cao chọc trời, đây chính là Thương Nguyên Thần Tông mà vừa rồi được đưa vào bên trong đây.

Lý Thiên Vũ bắt đầu kể lại tất cả chuyện bên trong Thương Nguyên Thần Tông cho Hàn Tĩnh Chi nghe, nàng rất chăm chú nghe Lý Thiên Vũ kể.

Một lúc sau nàng liền cảm thán nói: “Không ngờ một thời bá chủ Thương Nguyên Giới lại c·hết đi ở nơi này, tàn niệm cũng một mực thủ hộ và tìm truyền nhân qua mười vạn năm”.

Lý Thiên Vũ cũng thở dài một tiếng, nói: "Sau này chuyện phục hưng Tông môn, sẽ do hai chúng ta phục hưng hé Tông chủ phu nhân”.

“Hứ, ai là phu nhân của huynh” Hàn Tinh Chi gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, vội vàng cúi đầu nói.

“Chi Chi, muội chờ ta ở đây một lát, ta đi điều tra một chút mảnh không gian này đến cùng lớn bao nhiêu.”

Lý Thiên Vũ hướng Hàn Tĩnh Chi nói một câu, sau đó liền thân hình bạt không, hướng nơi xa bay đi.

Vẻn vẹn chỉ là trong chốc lát, Lý Thiên Vũ liền trở về.

“Thế nào Thiên Vũ đại ca, nơi này lớn bao nhiêu?” Hàn Tĩnh Chi hỏi.

“Phương viên khoảng tám trăm dặm.”

Lý Thiên Vũ trầm giọng nói, trải qua hắn điều tra, nơi đây chỉ có phương viên tám trăm dặm, lại hướng bên ngoài chính là một mảnh hư vô chi địa, trải rộng tựa là hủy diệt không gian chi lực.

“Phương viên tám trăm dặm cũng không sai!” Hàn Tĩnh Chi lại nói.

Lý Thiên Vũ gật đầu, phương viên tám trăm dặm không gian, thực đã phi thường lớn, nhưng so sánh với Hỗn Nguyên Châu lại là như đom đốm so với ánh trăng.



“Thôi, chúng ta rời đi thôi” Lý Thiên Vũ nói.

Hàn Tĩnh Chi gật gật đầu, rồi cả hai liền biến mất tại chổ rời đi ra bên ngoài.

“Chi Chi, Huynh vào bên trong Thương Nguyên Thần Tông bao lâu rồi?” Lý Thiên Vũ hỏi.

“Hơn một tháng rồi” Hàn Tĩnh Chi thầm tính toán rồi lên tiếng trả lời.

"Hơn một tháng rồi hay sao? Chắc tất cả mọi người đã rời đi rồi, chúng ta cũng rời đi thôi”.

Lý Thiên Vũ nói xong liền lấy ra lệnh bài Tông chủ, Chân Khí đưa vào bên trong lệnh bài, lệnh bài lập tức phát sáng lên bên trong liền hiện ra một cái bản đồ thu nhỏ bên trong có đánh dấu nơi có truyền tống đại trận ra bên ngoài.

Chỉ một lúc sau, Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi liền đã đến nơi truyền Tống trận gần nhất, cả hai quay lưng lại liết nhìn nơi này lần cuối rồi cả hai lập tức bước vào truyền Tống trận rời đi nơi này.

...

Thiên Sát Chi Địa, sâu bên trong trung tâm lúc mày một tấm bia đá khổng lồ đứng sừng sửng thiên địa như là trụ trời chống đở lên Thiên Sát Chi Địa.

Hư không nhẹ rung động một cái, không gian nứt ra một khe hở lớn từ bên trong hai thân ảnh bức ra nam thanh nử tú vô cùng đẹp đôi, hai người này chính là Lý Thiên Vũ và Hàn Tĩnh Chi từ bên trong Đoạn Thiên Tông di chỉ bước ra.

Hàn Tĩnh Chi nhẹ thở ra một tiếng, đột nhiên nàng cảm nhận được cái gì liền hai mắt liền hướng về phía không xa.

Lý Thiên Vũ cũng thuận mắt hướng về phía Hàn Tĩnh Chi đang nhìn, hắn liền thấy một cái thanh niên thân hình thẳng tấp, toàn thân một bộ bạch y tung bay trong gió.

Vị thanh niên kia trên thân không phát ra một chút khí tức nào mà lại ngạo nhiên đứng trêm một ngọn cây cổ thụ rất cao, hắn đứng gần như vậy mà Lý Thiên Vũ lại không nhận ra hắn đến từ lúc nào, nếu Hàn Tĩnh Chi không phát hiện hắn liền không thể phát hiện ra thanh niên kia, cái này làm Lý Thiên Vũ kh·iếp sợ không thôi.

“Chi Nhi, đến lúc phải quay về rồi” Thanh niên bạch y kia lên tiếng.

Hàn Tĩnh Chi nhìn về phía thanh niên kia hai mắt đỏ lên, nhưng nàng lại không dám cải lời thanh kia, vì thanh kia chính là ca ca của nàng Hàn Thiên Tước, nàng từ bé đã không còn cha mẹ chỉ có ca ca bảo bọc nuôi nấng từ bé, một tay Hàn Thiên Tước chăm lo từng ly từng tý cho nàng dù là việc nhỏ nhất.

“Thiên Vũ ca ca, đã đến lúc muội phải rời đi rồi” Hàn Tĩnh Chi hai mắt đã đỏ lên, chỉ thiếu một chút nửa là đã rơi lệ, nàng cố gợn ra một nụ cười nói.

“Muội phải đi đâu?”.

Lý Thiên Vũ ngẫn người, hắn cũng đã từng nghĩ hắn cùng nàng nhất định sẽ có một ngày ly biệt nhưng hắn lại không ngờ nó lại đến nhanh vậy.

"Muội phải về nhà”.



Hàn Tĩnh Chi mắt ngấn lệ liền chạy lại ôm chặt lấy hắn, một nụ thật sâu để hắn không nói thêm lời nào, nàng sợ nếu như Lý Thiên Vũ lại thêm một cái gì nửa sẽ làm nàng không quyết tâm quay về được.

Cả hai như là sam quấn chặt lấy nhau không chịu rời ra, một lúc sau Hàn Tĩnh Chi liền xấu hổ buông tay ra liền hướng về phía cách đó không xa Hàn Thiên Tước rời đi, khi nàng đi ra xa mười bước nàng liền đột ngột dừng lại:

“Thiên Vũ ca ca, bảo trọng muội nhất định sẽ chờ huynh, huynh phải nhanh trưởng thành muội chờ huynh”.

Nàng không dám quay lưng lại, sợ rằng khi nàng xoay người lại nàng lại không còn dũng khí rời đi.

“Tĩnh Chi, huynh phải đi đâu tìm muội” khi lời nói của Lý Thiên Vũ phát ra nàng đã đi ra xa, nàng vốn không nghe thấy lời hắn nói, nên hắn cũng không nhận được câu trả lời.

Hàn Thiên Tước đứng ở đằng xa lẵng lặng đứng chờ nàng, khi Hàn Tĩnh Chi đi lại gần hắn lại giơ tay lên xoa đầu nàng rồi nói: “Nha đầu ngươi đã động tình”.

“Ca ca, hắn thật sự rất ưu tú” Hàn Tĩnh Chi nhẹ giọng nói.

“Muội phải biết lần này trở về là muội phải tiếp nhận dạng nào truyền thừa, muội vốn biết mà lại vẫn còn động tình” Hàn Thiên Tước đưa mắt nhìn về phái xa xa thiên khung lên tiếng dò hỏi.

“Nhưng muội không kiềm lòng được, dù có chuyện gì xảy ra muội cũng không hối hận vì đã yêu chàng” Hàn Tĩnh Chi mắt rơi lệ nói.

Hàn Thiên Tước thần than một tiếng, rồi sao đó nhẹ thở dài liền xoay người lại nhìn về Lý Thiên Vũ lên tiếng nói:

“Tiểu tử, ta là ca ca của nàng Hàn Thiên Tước, ngươi phải nhanh chóng trưởng thành, chỉ dựa vào tu vi này của ngươi vốn không có tư cách cách nàng, ta một tay chăm sóc nha đầu từ bé, ta cũng như là phụ thân của nàng, chỉ cần ngươi chứng minh được ngươi có tư cách ta sẽ khôbg ngăn cẳn hai ngươi”.

“Ta phải làm sao để chứng minh tư cách” Lý Thiên Vũ nói.

“Rất dễ, ngàn năm thành thần” Hàn Thiên Tước nói.

Lý Thiên Vũ trầm mặt, nhưng rồi hắn lại vô cùng kiên định lên tiếng: “Tốt, ngàn năm sau ta sẽ lấy danh nghĩa một vị Thần đến cầu hôn nàng”.

“Tốt, rất có chính kiến, ta chỉ cho ngươi thời gian ngàn năm, nếu như ngàn năm ngươi không thành thần hoặc là có tư cách đấu với Thần thì cũng đừng đến tìm nàng” Hàn Thiên Tước nói.

“Ta phải đi đâu tìm nàng”- Lý Thiên Vũ lên tiếng hỏi.

“Băng Linh Thành, Băng Thần Cung”.

Nói xong, Hàn Thiên Tước mang theo Hàn Tĩnh Chi, thân hình phóng lên cao, xông thẳng tới chân trời.

“Thiên Vũ đại ca, muội tin huynh có thể làm được. Muội yêu huynh!”.



Hàn Tĩnh Chi đôi mắt đẹp rưng rưng, đột nhiên lớn tiếng nói.

“Chi Nhi, nhớ kỹ chờ huynh!”

Nhìn lên bầu trời bên trong dần dần biến mất bóng hình xinh đẹp, Lý Thiên Vũ hô to một tiếng.

Đoạn Thiên Tông di chỉ đã kết thúc.

Tĩnh Chi cũng đã ly khai.

Lý Thiên Vũ đứng tại chổ thật lâu không nói.

Hàn Tĩnh Chi rời đi hắn bỗng thấy cô đơn lạ lẫm, trong lòng có chút đắng chát, không có thực lực, hắn liền hắn không thể bảo hộ được nàng, hắn thầm quyết tâm nhất định phải cường đại lên, hắn thầm nhủ:

“Ngàn năm ta nhất định thành Thần”.

Lý Thiên Vũ vẫn đứng nguyên tại chổ trong đầu luôn nghĩ về Hàn Tinh Chi, khoảng thời gian bên nhau dù là ngắn ngủi, nhưng cũng đủ làm hắn khắc cốt ghi tâm.

“Thiên Vũ đại ca, muội tin huynh có thể làm được. Muội yêu huynh” hắn như là người mất hồn trong vô thức đi về phía trước.

Ngao!

Một tiếng sói tru làm cho Lý Thiên Vũ giật mình, lúc này hắn mới hoàn hồn lại, hắn đưa mắt nhìn về phía phát ra thanh âm, liền nhìn thấy một một sói toàn thân màu đen bên trên thân thể lông dày đặc bên ngoài cùng lông sói còn có ánh tím chiếu rọi.

“Âm Phong Lang”.

Lý Thiên Vũ nhận ra con Âm Phong Lang này, con này chẳng phải chính là con lúc trước t·ruy s·át hắn cùng Hàn Tinh Chi suốt hai tháng hai sau.

Sát khí nổ bắn ra bên ngoài, một đôi Kim Dực vô cùng bắt mắt bổng nhiên suất hiện hai cánh đập mạnh thân hình Lý Thiên Vũ cấp tốc hướng về phía Âm Phong Lang nổ bắn mà tới.

Khi còn cách Âm Phong Lang mười trượng, đột nhiên từ trong mắt phải Lý Thiên Vũ một tia tử quang nhàng nhạt phóng ra bên ngoài bay vào mắt Âm Phong Lang.

Âm Phong Lang đang nằm ngủ bổng cảm nhận một luồng sát khí vô cùng khủng bố ập tới, nó liền ngẩn đầu dậy lập tức một đạo tử quang cách không bay đến đánh vào trong đầu nó làm đầu nó đau như búa bổ.

“Băng Diệu Chi Hoàn”.

Âm Phong Lang vẫn chưa hiểu chuyện gì sảy ra, nó liền đứng nguyên tại chổ hoàn toàn bị băng phong.

Lý Thiên Vũ trên không tay phải nhẹ nắm lại.

Bên dưới Âm Phong Lang đột ngột nổ tung, nó triệt để c·hết đi.

Bình Luận

0 Thảo luận