Cài đặt tùy chỉnh
Nguyên Thủy
Chương 48: Chương 48: Hắc Diện, Mục Du (2).
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:28:56Chương 48: Hắc Diện, Mục Du (2).
Bốn tầng phòng ngự Long Lân bên trong cùng tiếp đó là Băng Cực Thánh Giáp Thuẩn tiếp theo là Thánh Hỏa Tráo và cuối cùng là Xung Hư Kiếm Thuẩn, đây cũng đầ tầng phòng ngự mạnh nhất mà hiện tại Lý Thiên Vũ có thể xuất ra.
Kiếm Ý rạch tan không khí, kiếm ý đi đến đâu liền như lưu tinh một dạng không gì có thể ngăn cảng được.
Ầm! Ầm! Ầm!.
Kiếm khí v·a c·hạm với kiếm thuẩn, kiếm thuẩn tuy là thủ đoạn phòng ngự được mạnh của Xung Hư Kiếm Pháp Thiên cấp kiếm kỹ nhưng lại so với Kiếm ý lại thua xa một bậc, Kiếm Thuẩn kiên cố chống cự, thời gian ba hơi thở trôi qua trên kiếm thuẩn nứt ra một vết nứt cực lớn, thêm ba hơi thời gian tiếp theo Kiếm thuẩn nứt ra càng lớn.
Rắc, răng rắc! Ầm!.
Từ lúc Kiếm ý đánh lên Kiếm Thuẩn vỏn vẹn chỉ mất sáu hơi thở liền đạt đến cực hạn chịu đựng của nó, chỉ trong nháy mắt thời gian tiếp theo Kiếm Thuẩn liền đạt đến giới hạn cuối cùng liền ầm vang sụp đổ.
Kiếm Ý tiếp tục oanh kích lên Thánh Hỏa Tráo, Thánh Hỏa Tráo cường đại hơn Kiếm Thuẩn một bậc phải mất tận mười hơi thở mới hoàn toàn sụp đổ.
Kiếm Ý uy lực như là vô cùng vô tận liên tục đánh nát Kiếm Thuẩn và Hỏa Tráo nhưng uy lực và khí thế không hề sục giảm một chút nào, thế như chẻ tre tiếp tục đánh lên Băng Thuẩn của Lý Thiên Vũ.
"Hắc ca, để đệ giúp huynh”.
Mục Du phía xa lên tiếng, hắn vừa nói xong phạm vi ngàn trượng của Kiếm Chấn cấp tốc thu nhỏ trong vòng ba hơi thở liền chỉ còn đường kính một trượng, kiếm khí bên trong bao phủ vô số tiểu kiếm cấp tốc xoay tròn như là lốc xoáy hướng về Băng Thuẩn của Lý Thiên Vũ xoắn tới.
Dưới song trọng thế công Kiếm Ý của Hắc Diện và Kiếm Chấn của Mục Du tuy Băng Thuẩn của Lý Thiên Vũ có thể sánh ngang với Thánh cấp vũ kỹ nhưng Lý Thiên Vũ lại tu luyện chưa đến tầng thứ cao nhất bây giờ cũng có thể nói tạm thời như là Tạo hóa cấp phòng ngự vũ kỹ mà thôi.
Kiếm Ý của Hắc Diện cũng có thể nó tương đương với uy lực của một môn Tạo hóa cấp vũ kỹ, còn về Kiếm Chấn của Mục Du là thức thứ bảy cũng là thức cuối cùng của Vân Tịch Kiếm Quyết, nó chân chính là một môn Thiên cấp thượng phẩm vũ kỹ uy lực không thể xem thường.
Dưới thế công cuồng bạo như vậy Băng Thuẩn lại như là đậu hủ một dạng liền không chịu nổi một kích, Băng Thuẩn chỉ kiên trì được năm hơi thở mà thôi liền tán loạn.
Hiện tại Lý Thiên Vũ chỉ còn lại một tầng phòng ngự duy nhất đó chính là Long lân, Long lân của hắn chính là Long tộc tốt nhất phòng ngự vẩy rồng, dư ba còn lại của Kiếm Ý và Kiếm Chấn tiếp tục đánh lên Long lân rồi tiêu tán đi.
Thân hình Lý Thiên Vũ giống như thiên thạch rơi đập đại địa, tốc độ nhanh đến cực điểm, xẹt qua hư không, trong nháy mắt liền phá nát hơn mấy chục cây đại thụ cuối cùng rơi đập trên dãy núi phía xa hơn ba trăm trượng.
Ầm ầm!!
Cao tới mấy trăm trượng sơn phong, lập tức bị nện sập xuống, vô số núi đá băng liệt tứ tán, vô tận bụi mù cuồn cuộn phun trào.
Kinh ngạc, hiện trường khôi phục lại bình tĩnh, lúc đầu mấy ngàn trượng cao sơn phong nơi ở, phảng phất hóa thành đất bằng.
Thiên địa ở giữa an tĩnh lại, tất cả mọi người điều yên tĩnh, chiến đấu điều đình chỉ, sau đó lâm vào giống như c·hết trong yên tĩnh.
Bất luận là Lâm Tâm Như hay hai người Huyền Nguyên Cảnh đỉnh phong kia, vẫn là Hàn Tĩnh Chi, thấy cảnh này đều là chấn kinh tột độ.
Tất mọi người ngoại trừ Hàn Tĩnh Chi điều bất khả tư nghị nuốt một ngụm khí lạnh, tất cả điều có chung một dạng suy nghĩ cũng chỉ có thể dùng một cái từ để hình dung, kinh khủng!
Riêng phần Hàn Tĩnh Chi nàng rất rõ thực lực của Lý Thiên Vũ, nhưng một màn này cũng để nàng biết được thiên tài Đế Triều không phải đèn đã cạn dầu.
“C·hết sao?” Thiên khung phía trên, Hắc Diện giống như thần linh, lăng lệ ánh mắt quét mắt phía dưới đại địa.
Không có cảm nhận được Lý Thiên Vũ sinh mệnh khí tức, Hắc Diện liền cười lạnh, xem như Lý Thiên Vũ thật là c·hết.
Hắc Diện trong lòng có chút thổn thức, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cái này một cái thiếu niên ở một Vương triều nhỏ nhoi lại trưởng thành đến tình trạng như thế này.
Vốn cho rằng phất tay liền có thể giải quyết đối phương, không nghĩ tới cuối cùng mình phải vận dụng gần như toàn bộ thực lực, mới có thể triệt để diệt sát đối phương.
Hắc Diện thở dài một tiếng, nếu là có thể thu phục hắn cho Công tử dùng thật là tốt, nếu để hắn có thời gian trưởng thành, hắn thật là có có thể làm một cánh tay đắc lực của Công tử.
Hắc Diện nhẹ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nhiên, hết thảy đều kết thúc, cho dù đối phương lại yêu nghiệt, lại biến thái, vẫn như cũ muốn c·hết ở trong tay hắn.
Hắc Diện cùng Mục Du quay lưng lại nhì về phía Hàn Tĩnh Chi, Hắc Diện liền lộ ra nụ cười nham hiểm nói:
“Tiểu tử kia vốn không thể thần phục, nhưng mỹ nhân bại hoại như thế này thì lại khác, mang nàng trở lại dâng cho Công tử, biết đâu ngài ấy chơi chán liền tới lượt chúng ta”.
Lời nói của Hắc Diện vừa dứt hắn liền cảm nhận được một cổ sát khí vô cùng vô tận phát ra từ phía sau, hắn liền giật mình xoay phất người lại nhưng hắn lại không nhìn thấy một ai, nhưng cổ sát khí này vẫn luôn tồn tại.
“Muốn c·hết” Một giọng nói ẩn chứa đầy sát khí, vang vọng bên trong thiên địa này làm cho bọn hắn tưởng như chính bọn hắn đã ở bên trong âm tì địa ngục vậy.
Khi Hàn Tĩnh Chi nghe thấy giọng nói này liền vui mừng không thôi, vốn nàng rất tin tưởng thực lực của Lý Thiên Vũ nhưng một kích vừa rồi quả thật kinh khủng làm nàng cũng vô cùng lo lắng, nhưng giọng nói này phát lên làm li lắng trong nàng hoàn toàn biến mất.
Nàng liền nhìn về phía phát ra thanh âm kia, chính là nơi Lý Thiên Vũ rơi xuống và bị vùi lấp lại trong đất đá ở sâu trong lòng đất.
Trong mắt nàng liền nhìn thấy một đạo cột sáng màu Lam phóng lên tận trời đi vào bên trong mây mù, cột sáng phát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo lại vô cùng nóng bổng bên trong lại còn phát ra Lôi phạt chi lực.
Đùng!
Cũng cùng lúc đó một đạo thân ảnh phóng lên tận trời, một đôi Kim Dực vô cùng bắt mắt, Kim dực tuy tương phản với Lam trụ nhưng lại cũng rất hoa lệ, hắn chính là Lý Thiên Vũ vừa bên trong ngọn núi sập bay lên.
Trong tay Lý Thiên Vũ xuất hiện một thanh cự kiếm màu Lam sẩm chuôi kiếm cầm trong tay, mũi kiếm cấm xuống đất cự kiếm dài hơn năm mươi trượng, phần mũi cấm vào lòng đất.
Lý Thiên Vũ bước ra một bước, một bước trăm trượng, tổng cộng bước ra ba bước khi còn cách Hắc Diện cùng Mục Du không quá năm mươi trượng Lý Thiên Vũ liền vun kiếm chém về phía bọn hắn.
Cự kiếm âm sâu xuống đất đi theo bước chân của Lý Thiên Vũ làm cho mặt đất bị cắt ra làm hai tạo nên một lỗ sâu hơn mười trượng.
“C·hết đi”.
Lý Thiên Vũ quát to một tiếng, cự kiếm như là được mệnh lệnh từ sâu trong mặt đất chém nát lòng đất cấp tốc bay lên rạch phá không khí dường như muốn chém không khí ra làm hai nửa hướng về Hắc Diện cùng Mục Du bay đến.
Mục Du nhìn thấy một kiếm này chỉ còn cách hắn năm trượng, sắc mặt hắn liền tái nhợt hoãn sợ không thôi, khoảng cách hắn đứng vốn là gần Lý Thiên Vũ nên trước tiên hứng chịu một kiếm này.
Khoảng cách quá gần đã không kịp để Mục Du tránh né hay là phản kích, hắn liền xuất ra hai vòng phòng hộ cường đại nhất mà hắn hiện tại có thể xuất ra, hắn vừa chóng đở một kiếm này lại vừa hướng ra bên ngoài chạy đi, mong muốn có thể tránh né được một kiếp này.
Oành! Oành!
Hai vòng phòng của Mục Du như là hai tấm giấy mỏng, chỉ kiên trì trong một cái nháy mắt liền bị xuyên phá, hắn cũng rất may mắn đến phút cuối cùng lại hữu kinh vô hiểm tránh thoát được một mạng, nhưng lại bị Băng Cực Thánh Kiếm của Lý Thiên Vũ bổ ra một v·ết t·hương lớn.
Tuy thoát khỏi nhưng thân thể lại không chỉ mang trọng thương mà còn bị Băng Phong toàn bộ cánh tay và một phần eo và cả ngón chân hắn dù làm cách nào thì băng phong cũng không hóa giải được.
Hắc Diện ở phía xa, khi hắn thấy một màn này lại kinh hồn tán đảm hắn đự định chạy trốn nhưng lại không thể, một kích này Lý Thiên Vũ chính là nhầm vào hắn nên cũng đã phong kính đường lui của hắn ép hắn phải thừa nhận một kích này.
Hắc Diện vốn ở phía sau Mục Du, Mục Du khi đở một kiếm này gián tiếp giúp cho Hắc Diện kéo dài một ít thời gian, chỉ một ít thời gian đó cũng đủ để hắn xuất ra một kiếm chiêu để đối đầu với Băng Cực Thánh Kiếm.
“Thiên Kiếm Quyết thứ thứ 6 Tam Thiên Trảm”.
Hắc Diện cách không chém ra ba kiếm chòng điệp vào nhau tạo thành hình sao, kiếm khí mạnh mẻ phá nát không khí như là bôn lôi, hướng về phía Băng Cực Thánh Kiếm chém qua.
Tam Thiên Trảm vốn đã cường đại lại cộng thêm kiếm ý, vốn đã mạnh lại thêm phần cường đại, khí thế như chẻ tre chém cho Băng Cực Thánh Kiếm của Lý Thiên Vũ tan thành từng mảnh rơi rụng đi.
Tam Thiên Trảm khí thế vẫn chưa dừng lại lại tiếp tục hướng về Lý Thiên Vũ bay vuốt mà qua.
Tam Thiên Trảm tuy cường đại nhưng nó đã phá vở Băng Cực Thánh Kiếm uy lực cũng đã yếu đi rất nhiều, Lý Thiên Vũ chỉ cần một chiêu Xung Hư Kiếm Thuẩn liền hóa giải đi.
Hắc Diện dù sau cũng là Địa Nguyên Hậu kỳ cường giả đối với khả năng miễn thương lại mạnh mẻ vô cùng, nhưng Lý Thiên Vũ là ai?
Lý Thiên Vũ thân là Thái Âm chưởng khống giả, Thái Âm chính là Âm Hàn chi lực đạt đến cực hạn cũng là loại Âm Hàn cường đại nhất không ví một trong, cộng thêm Băng Cực Thánh Kiếm cũng là đỉnh cấp sát phạt một loại cường đại.
Tuy Hắc Diện không b·ị t·hương hại gì nhiều, nhưng mức độ chặt vặt lại không kém gì Mục Du cả.
Bốn tầng phòng ngự Long Lân bên trong cùng tiếp đó là Băng Cực Thánh Giáp Thuẩn tiếp theo là Thánh Hỏa Tráo và cuối cùng là Xung Hư Kiếm Thuẩn, đây cũng đầ tầng phòng ngự mạnh nhất mà hiện tại Lý Thiên Vũ có thể xuất ra.
Kiếm Ý rạch tan không khí, kiếm ý đi đến đâu liền như lưu tinh một dạng không gì có thể ngăn cảng được.
Ầm! Ầm! Ầm!.
Kiếm khí v·a c·hạm với kiếm thuẩn, kiếm thuẩn tuy là thủ đoạn phòng ngự được mạnh của Xung Hư Kiếm Pháp Thiên cấp kiếm kỹ nhưng lại so với Kiếm ý lại thua xa một bậc, Kiếm Thuẩn kiên cố chống cự, thời gian ba hơi thở trôi qua trên kiếm thuẩn nứt ra một vết nứt cực lớn, thêm ba hơi thời gian tiếp theo Kiếm thuẩn nứt ra càng lớn.
Rắc, răng rắc! Ầm!.
Từ lúc Kiếm ý đánh lên Kiếm Thuẩn vỏn vẹn chỉ mất sáu hơi thở liền đạt đến cực hạn chịu đựng của nó, chỉ trong nháy mắt thời gian tiếp theo Kiếm Thuẩn liền đạt đến giới hạn cuối cùng liền ầm vang sụp đổ.
Kiếm Ý tiếp tục oanh kích lên Thánh Hỏa Tráo, Thánh Hỏa Tráo cường đại hơn Kiếm Thuẩn một bậc phải mất tận mười hơi thở mới hoàn toàn sụp đổ.
Kiếm Ý uy lực như là vô cùng vô tận liên tục đánh nát Kiếm Thuẩn và Hỏa Tráo nhưng uy lực và khí thế không hề sục giảm một chút nào, thế như chẻ tre tiếp tục đánh lên Băng Thuẩn của Lý Thiên Vũ.
"Hắc ca, để đệ giúp huynh”.
Mục Du phía xa lên tiếng, hắn vừa nói xong phạm vi ngàn trượng của Kiếm Chấn cấp tốc thu nhỏ trong vòng ba hơi thở liền chỉ còn đường kính một trượng, kiếm khí bên trong bao phủ vô số tiểu kiếm cấp tốc xoay tròn như là lốc xoáy hướng về Băng Thuẩn của Lý Thiên Vũ xoắn tới.
Dưới song trọng thế công Kiếm Ý của Hắc Diện và Kiếm Chấn của Mục Du tuy Băng Thuẩn của Lý Thiên Vũ có thể sánh ngang với Thánh cấp vũ kỹ nhưng Lý Thiên Vũ lại tu luyện chưa đến tầng thứ cao nhất bây giờ cũng có thể nói tạm thời như là Tạo hóa cấp phòng ngự vũ kỹ mà thôi.
Kiếm Ý của Hắc Diện cũng có thể nó tương đương với uy lực của một môn Tạo hóa cấp vũ kỹ, còn về Kiếm Chấn của Mục Du là thức thứ bảy cũng là thức cuối cùng của Vân Tịch Kiếm Quyết, nó chân chính là một môn Thiên cấp thượng phẩm vũ kỹ uy lực không thể xem thường.
Dưới thế công cuồng bạo như vậy Băng Thuẩn lại như là đậu hủ một dạng liền không chịu nổi một kích, Băng Thuẩn chỉ kiên trì được năm hơi thở mà thôi liền tán loạn.
Hiện tại Lý Thiên Vũ chỉ còn lại một tầng phòng ngự duy nhất đó chính là Long lân, Long lân của hắn chính là Long tộc tốt nhất phòng ngự vẩy rồng, dư ba còn lại của Kiếm Ý và Kiếm Chấn tiếp tục đánh lên Long lân rồi tiêu tán đi.
Thân hình Lý Thiên Vũ giống như thiên thạch rơi đập đại địa, tốc độ nhanh đến cực điểm, xẹt qua hư không, trong nháy mắt liền phá nát hơn mấy chục cây đại thụ cuối cùng rơi đập trên dãy núi phía xa hơn ba trăm trượng.
Ầm ầm!!
Cao tới mấy trăm trượng sơn phong, lập tức bị nện sập xuống, vô số núi đá băng liệt tứ tán, vô tận bụi mù cuồn cuộn phun trào.
Kinh ngạc, hiện trường khôi phục lại bình tĩnh, lúc đầu mấy ngàn trượng cao sơn phong nơi ở, phảng phất hóa thành đất bằng.
Thiên địa ở giữa an tĩnh lại, tất cả mọi người điều yên tĩnh, chiến đấu điều đình chỉ, sau đó lâm vào giống như c·hết trong yên tĩnh.
Bất luận là Lâm Tâm Như hay hai người Huyền Nguyên Cảnh đỉnh phong kia, vẫn là Hàn Tĩnh Chi, thấy cảnh này đều là chấn kinh tột độ.
Tất mọi người ngoại trừ Hàn Tĩnh Chi điều bất khả tư nghị nuốt một ngụm khí lạnh, tất cả điều có chung một dạng suy nghĩ cũng chỉ có thể dùng một cái từ để hình dung, kinh khủng!
Riêng phần Hàn Tĩnh Chi nàng rất rõ thực lực của Lý Thiên Vũ, nhưng một màn này cũng để nàng biết được thiên tài Đế Triều không phải đèn đã cạn dầu.
“C·hết sao?” Thiên khung phía trên, Hắc Diện giống như thần linh, lăng lệ ánh mắt quét mắt phía dưới đại địa.
Không có cảm nhận được Lý Thiên Vũ sinh mệnh khí tức, Hắc Diện liền cười lạnh, xem như Lý Thiên Vũ thật là c·hết.
Hắc Diện trong lòng có chút thổn thức, hắn hoàn toàn không nghĩ tới cái này một cái thiếu niên ở một Vương triều nhỏ nhoi lại trưởng thành đến tình trạng như thế này.
Vốn cho rằng phất tay liền có thể giải quyết đối phương, không nghĩ tới cuối cùng mình phải vận dụng gần như toàn bộ thực lực, mới có thể triệt để diệt sát đối phương.
Hắc Diện thở dài một tiếng, nếu là có thể thu phục hắn cho Công tử dùng thật là tốt, nếu để hắn có thời gian trưởng thành, hắn thật là có có thể làm một cánh tay đắc lực của Công tử.
Hắc Diện nhẹ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nhiên, hết thảy đều kết thúc, cho dù đối phương lại yêu nghiệt, lại biến thái, vẫn như cũ muốn c·hết ở trong tay hắn.
Hắc Diện cùng Mục Du quay lưng lại nhì về phía Hàn Tĩnh Chi, Hắc Diện liền lộ ra nụ cười nham hiểm nói:
“Tiểu tử kia vốn không thể thần phục, nhưng mỹ nhân bại hoại như thế này thì lại khác, mang nàng trở lại dâng cho Công tử, biết đâu ngài ấy chơi chán liền tới lượt chúng ta”.
Lời nói của Hắc Diện vừa dứt hắn liền cảm nhận được một cổ sát khí vô cùng vô tận phát ra từ phía sau, hắn liền giật mình xoay phất người lại nhưng hắn lại không nhìn thấy một ai, nhưng cổ sát khí này vẫn luôn tồn tại.
“Muốn c·hết” Một giọng nói ẩn chứa đầy sát khí, vang vọng bên trong thiên địa này làm cho bọn hắn tưởng như chính bọn hắn đã ở bên trong âm tì địa ngục vậy.
Khi Hàn Tĩnh Chi nghe thấy giọng nói này liền vui mừng không thôi, vốn nàng rất tin tưởng thực lực của Lý Thiên Vũ nhưng một kích vừa rồi quả thật kinh khủng làm nàng cũng vô cùng lo lắng, nhưng giọng nói này phát lên làm li lắng trong nàng hoàn toàn biến mất.
Nàng liền nhìn về phía phát ra thanh âm kia, chính là nơi Lý Thiên Vũ rơi xuống và bị vùi lấp lại trong đất đá ở sâu trong lòng đất.
Trong mắt nàng liền nhìn thấy một đạo cột sáng màu Lam phóng lên tận trời đi vào bên trong mây mù, cột sáng phát ra khí tức vô cùng lạnh lẽo lại vô cùng nóng bổng bên trong lại còn phát ra Lôi phạt chi lực.
Đùng!
Cũng cùng lúc đó một đạo thân ảnh phóng lên tận trời, một đôi Kim Dực vô cùng bắt mắt, Kim dực tuy tương phản với Lam trụ nhưng lại cũng rất hoa lệ, hắn chính là Lý Thiên Vũ vừa bên trong ngọn núi sập bay lên.
Trong tay Lý Thiên Vũ xuất hiện một thanh cự kiếm màu Lam sẩm chuôi kiếm cầm trong tay, mũi kiếm cấm xuống đất cự kiếm dài hơn năm mươi trượng, phần mũi cấm vào lòng đất.
Lý Thiên Vũ bước ra một bước, một bước trăm trượng, tổng cộng bước ra ba bước khi còn cách Hắc Diện cùng Mục Du không quá năm mươi trượng Lý Thiên Vũ liền vun kiếm chém về phía bọn hắn.
Cự kiếm âm sâu xuống đất đi theo bước chân của Lý Thiên Vũ làm cho mặt đất bị cắt ra làm hai tạo nên một lỗ sâu hơn mười trượng.
“C·hết đi”.
Lý Thiên Vũ quát to một tiếng, cự kiếm như là được mệnh lệnh từ sâu trong mặt đất chém nát lòng đất cấp tốc bay lên rạch phá không khí dường như muốn chém không khí ra làm hai nửa hướng về Hắc Diện cùng Mục Du bay đến.
Mục Du nhìn thấy một kiếm này chỉ còn cách hắn năm trượng, sắc mặt hắn liền tái nhợt hoãn sợ không thôi, khoảng cách hắn đứng vốn là gần Lý Thiên Vũ nên trước tiên hứng chịu một kiếm này.
Khoảng cách quá gần đã không kịp để Mục Du tránh né hay là phản kích, hắn liền xuất ra hai vòng phòng hộ cường đại nhất mà hắn hiện tại có thể xuất ra, hắn vừa chóng đở một kiếm này lại vừa hướng ra bên ngoài chạy đi, mong muốn có thể tránh né được một kiếp này.
Oành! Oành!
Hai vòng phòng của Mục Du như là hai tấm giấy mỏng, chỉ kiên trì trong một cái nháy mắt liền bị xuyên phá, hắn cũng rất may mắn đến phút cuối cùng lại hữu kinh vô hiểm tránh thoát được một mạng, nhưng lại bị Băng Cực Thánh Kiếm của Lý Thiên Vũ bổ ra một v·ết t·hương lớn.
Tuy thoát khỏi nhưng thân thể lại không chỉ mang trọng thương mà còn bị Băng Phong toàn bộ cánh tay và một phần eo và cả ngón chân hắn dù làm cách nào thì băng phong cũng không hóa giải được.
Hắc Diện ở phía xa, khi hắn thấy một màn này lại kinh hồn tán đảm hắn đự định chạy trốn nhưng lại không thể, một kích này Lý Thiên Vũ chính là nhầm vào hắn nên cũng đã phong kính đường lui của hắn ép hắn phải thừa nhận một kích này.
Hắc Diện vốn ở phía sau Mục Du, Mục Du khi đở một kiếm này gián tiếp giúp cho Hắc Diện kéo dài một ít thời gian, chỉ một ít thời gian đó cũng đủ để hắn xuất ra một kiếm chiêu để đối đầu với Băng Cực Thánh Kiếm.
“Thiên Kiếm Quyết thứ thứ 6 Tam Thiên Trảm”.
Hắc Diện cách không chém ra ba kiếm chòng điệp vào nhau tạo thành hình sao, kiếm khí mạnh mẻ phá nát không khí như là bôn lôi, hướng về phía Băng Cực Thánh Kiếm chém qua.
Tam Thiên Trảm vốn đã cường đại lại cộng thêm kiếm ý, vốn đã mạnh lại thêm phần cường đại, khí thế như chẻ tre chém cho Băng Cực Thánh Kiếm của Lý Thiên Vũ tan thành từng mảnh rơi rụng đi.
Tam Thiên Trảm khí thế vẫn chưa dừng lại lại tiếp tục hướng về Lý Thiên Vũ bay vuốt mà qua.
Tam Thiên Trảm tuy cường đại nhưng nó đã phá vở Băng Cực Thánh Kiếm uy lực cũng đã yếu đi rất nhiều, Lý Thiên Vũ chỉ cần một chiêu Xung Hư Kiếm Thuẩn liền hóa giải đi.
Hắc Diện dù sau cũng là Địa Nguyên Hậu kỳ cường giả đối với khả năng miễn thương lại mạnh mẻ vô cùng, nhưng Lý Thiên Vũ là ai?
Lý Thiên Vũ thân là Thái Âm chưởng khống giả, Thái Âm chính là Âm Hàn chi lực đạt đến cực hạn cũng là loại Âm Hàn cường đại nhất không ví một trong, cộng thêm Băng Cực Thánh Kiếm cũng là đỉnh cấp sát phạt một loại cường đại.
Tuy Hắc Diện không b·ị t·hương hại gì nhiều, nhưng mức độ chặt vặt lại không kém gì Mục Du cả.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận