Cài đặt tùy chỉnh
Nguyên Thủy
Chương 46: Chương 46: Phần Thiên Đại Đế.
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:28:56Chương 46: Phần Thiên Đại Đế.
Lý Thiên Vũ cũng nhẹ mĩm cười, rồi cùng với Hàn Tĩnh Chi tiến sâu vào bên trong, trên đường đi hắn liên tục phát động Thiên La Đồng để tìm kiếm xung quanh, coi có còn bảo vật còn xót lại hay không.
Trong suốt quảng đường hơn ngàn dặm hắn cùng Hàn Tĩnh Chi quả thật có tìm thấy một ít bảo vật nhưng cấp bậc lại không cao, bên trong tương đối là một ít Linh dược, mảnh vở binh khí, một số binh khí cấp thấp cấp bậc cao nhất hắn nhận được mà một cây trũy thủ huyền cấp thượng phẩm mà thôi, với người khác nó đã là thu hoạch to lớn nhưng với hắn cùng Hàn Tĩnh Chi lại chẳng khác gì sắt vụn.
"Quả thật nơi này đã không còn sót lại thứ gì!” Lý Thiên Vũ cảm thán lên tiếng.
“Chúng ta cứ tìm kiếm như thế này cũng không phải là cách, chúng ta nên tìm một cung điện nào đó tìm kiếm, hẳn là khả thi hơn” Hàn Tĩnh Chi nói.
Lý Thiên Vũ nghĩ nghĩ rồi nhẹ gật đầu, hắn liền đưa thần thức ra bên ngoài kết hợp với Thiên La Đồng dò xét đơn hướng hơn hai ngàn trượng, Lý Thiên Vũ không còn lây hoay một hướng mà tản ra dò xét lung tung không cố định mục tiêu mà tìm kiếm.
Lý Thiên Vũ đang dò xét đột nhiên hướng liền dừng lại, quan sát đơn hướng về phía Nam hơn một ngàn trượng bên ngoài.
Trong Thiên La Đồng dò xét hắn liền nhìn thấy hơn mười người đang thì thào nói gì đó vì khoảng cách quá xa hắn lại không biết được bọn bọ nói gì.
Bên trong có hai người hắn nhận ra chính là Lâm Tâm Như và tên Hắc Diện kia, vì vô cùng tò mò nên hắn tận lực thôi động Thiên La Đồng về bên đó rồi cả hai chậm rãi rút ngắn khoảng cách về phía bọn hắn, khi hắn còn cách bọn họ năm trăm trượng liền dừng lại vì khoảng cách này hắn đã có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Hắc đại ca, chúng ta còn phải mất bao lâu nửa”.
Bên trong đám người kia một thiếu nử toàn thân một bộ hoa lệ áo bào đỏ, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, nàng chính là Lâm Tâm Như.
“Không còn lâu nửa đâu, chúng ta đã tìm kiếm hơn tám nơi rồi, bây giờ chỉ còn bốn nơi nửa mà thôi” Bên trong nam tử áo bào đen lên tiếng, hắn chính là Hắc Diện thần bí kia.
“Hắc Diện đại ca, tại sao lại cần nhiều máu của ra như vậy” Lâm Tâm Như do đã mất rất nhiều máu nên lúc này vô cùng yếu ớt, nàng lên tiếng với giọng điệu vô cùng mệt mỏi.
“Việc này hiện tại ngươi không cần biết, đến lúc thích hợp ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Hắc Diện với giọng điệu lạnh tanh nói, nói xong hắn liền quay sang một nam tử gầy bên cạnh tiếp tục nói:
“Tiêu Càng ngươi xem nơi kế tiếp còn bao xa”.
“Dạ, Hắc Diện đại ca”.
Tiêu Càng vừa nói xong, liền lấy ra một tấm bản đồ làm bằng da dê bên trên có rất nhiều điểm đánh dấu, hắn liền lấy tay chỉ vào một điểm bên trong nói:
“Ba trăm dặm về phía Tây, Tùy Hàn Sơn chính là mục tiêu tiếp theo”.
“Tốt, đi thôi”.
Hắc Diện vừa dứt lời, liền dẫn theo mười người Lâm Tâm Như cấp tốc hướng về phía Tây, Tùy Hàn Sơn phi nước đại mà đi.
Lý Thiên Vũ thấy vậy liền lộ vẽ trầm tư, Hàn Tĩnh Chi nàng thấy hắn như vậy liền lên tiếng:
“Thiên Vũ ca ca, có chuyện gì sao?”.
Lý Thiên Vũ liền kể lại chuyện vừa rồi cho nàng nghe, rồi cả hai tiếp tục rơi vào trạng thái trầm tư, một lúc sau hắn lại tiếp tục lên tiếng:
“Nàng thấy thế nào”.
“Muội thấy cái này có vấn đề, chắc hẳn bọn họ đang tìm một cái cổ di tích nào đó” Hàn Tĩnh Chi nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: “Nhưng muội cũng không chắc”.
“Muốn biết đi theo là được” Lý Thiên Vũ nói.
...
Nửa ngày sau, bọn người Hắc Diện liên tục tìm kiếm hơn nửa ngày vẫn không tìm thấy mục tiêu cuối cùng của bọn hắn, Tiêu Càng tuy mệt mõi nhưng lại vô cùng hưng phấn liền quay sang Hắc Diện lên tiếng.
"Hắc Diện đại ca, chúng ta đã tìm hết ba nơi này rồi nhưng lại không có kết quả, bây giờ chỉ còn duy nhất một điểm cuối cùng nửa mà thôi, chắc hẳn sẽ là nó”.
“Haha, nhanh thôi”.
Hắc Diện cũng lộ rõ vẻ vui mừng trên khuôn mặt, hắn liền cười ha hả nói rồi dẫn theo đám người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Chi Chi, bọn họ đã tìm thấy nơi đó rồi, chắc hẳn là địa điểm tiếp theo” Lý Thiên Vũ nói.
“Chi Chi?” Hàn Tĩnh Chi giật mình nhìn về phía Lý Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Tuy cả hai bọn hắn đã xác định quan hệ và xưng hô hơi thân mật và cũng có lúc trêu đùa vui vẻ nhưng cách xưng hô thân mật này thì nàng cũng lần đầu nghe, nói sao mà lạ lạ, nổi hết cả da gà.
“Ừ, Chi Chi!” Lý Thiên Vũ cười hắc hắc, nắm lấy tay Hàn Tĩnh Chi bám theo Hắc Diện mà đi.
“Chi Chi!” Hàn Tĩnh Chi nhẹ nói rồi rùng mình một cái cũng đi theo phía sau lưng hắn.
Hai canh giờ sau, bọn hắn liền đã đến nơi.
Trong mắt Lý Thiên Vũ đây là một nơi sơn phong thi nhau mọc lên, từng tòa sơn phong cao chọc trời, uy nga hùng vĩ, khí thế bừng bừng.
Lúc này bọn người Hắc Diện dừng lại ở một ngọn núi ở trung tâm, ngọn núi này cũng là ngọn cao nhất, Lý Thiên Vũ đúng bên dưới lại không thấy được bên trên kể cả khi Lý Thiên Vũ thôi động Thiên La Đồng đến cực hạn.
"Hắc Diện đại ca, bây giờ có thể nói cho ta biết tất cả rồi chứ”.
Lâm Tâm Như đi ra trước hết, lúc này nàng đã vô cùng mệt mõi và vô cùng kiệt sức, vì từ mới bắt đầu đến giờ nàng luôn dùng máu tươi của mình để tưới vào những nơi thế bày, chưa tính lần này nàng đã thử qua bảy lần, nhưng lần nào cũng không có kết quả tốt.
Hắc Diện trầm mặt trong chóc lát rồi nhẹ gật đầu nói:
“Ngươi biết Phần Thiên Đại Đế chứ”.
Lâm Tâm Như nhẹ gật đầu, nói: “Chuyện này có quan hệ gì với Phần Thiên Đại Đế?” nàng nghi hoặc lên tiếng rồi tiếp tục hướng về Hắc Diện chú ý nghe tiếp theo lời nói.
“Thiên Kiếm Đế Triều bọn ta đã tốn rất nhiều thời gian, vật lực và nhân lực qua rất nhiều năm mới tìm ra nơi này, và huyết dịch của ngươi có thể mở ra nơi truyền thừa này” Hắc Diện nói.
“Huyết dịch của ta có thể mở ra nơi này truyền thừa?” Lâm Tâm Như lại như si ngốc hỏi.
"Đúng, nơi này chỉ có người có được hỏa diễm pháp ấn, cấp bậc cực cao và tuổi không quá hai mươi, đúng lúc ngươi đáp ứng được việc này” Hắc Diện nói.
“Tại sao, chỉ có người có hỏa diễm pháp ấn cấp bậc cao mới mở được” Lâm Tâm Như tiếp tục nói.
“Vì nơi này truyền thừa cần phải có hỏa diễm pháp ấn cấp bậc càng cao càng dễ mở ra, vì Công tử rất cần truyền thừa của người này” Hắc Diện kiên nhẫn giải thích.
“Tại sao công tử không trực tiếp đến đây nhận truyền thừa?” Lâm Tâm Như hỏi.
“Công tử độ tuổi đã vượt qua tuổi hai mươi, vốn không thể tiến vào nơi đây, nên mới cần ngươi đoạt lấy truyền thừa, sao khi ngươi hoàn thành thì cùng ta tiến về gặp công tử ngươi cùng công tử cùng nhau lãnh ngộ truyền thừa” Hắc Diện tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
Lâm Tâm Như nghe vậy sắc mặt lại càng trở nên trắng bệt, nghĩ đến cái gì rồi đột nhiên lên tiếng nói: “Công tử muốn ta đoạt lấy truyền thừa rồi g·iết ta để lấy đi truyền thừa có phải như vậy hay không”.
“Ngươi suy nghĩ quá nhiều, vốn có biện pháp tốt hơn vừa được công tử yêu thích, vừa không tổn hại tới ngươi vần gì phải làm biện pháp cực đoan kia” Hắc Diện nói.
"Biện pháp gì?” Lâm Tâm Như hỏi.
“Âm Dương hòa hợp” Hắc Diện nói.
Lâm Tâm Như nghe thấy vậy lại vô cùng thẹn thùng, mặt đỏ đến mang tai, nàng tại sao lại không biết Âm Dương hòa hợp là gì, chẳng phải là nam nử hợp hoan với nhau hay sao? Tuy ngại ngùng nhưng nàng rất nhanh bình tỉnh lại, tìm chủ đề khác để tránh né chủ đề này.
“Việc này có liên quan gì với Phần Thiên Đại Đế” Lâm Tâm Như linh quang chợt lóe chuyển đề tài trò chuyện.
"Tại sao, lại không liên quan nơi này vốn chính là nơi Phần Thiên Đại Đế tọa hóa, nơi này cũng là nơi tiếp nhận truyền thừa của ngài ấy” Hắc Diện lộ vẽ đắt ý nói.
“Phần Thiên Đại Đế” Lý Thiên Vũ sửng sốt lên tiếng.
“Phần Thiên Đại Đế là ai vậy Thiên Vũ đại ca” Hàn Tĩnh Chi nghi hoặc lên tiếng.
“Phần Thiên Đại Đế hay sao?”.
Lý Thiên Vũ trầm ngâm, rồi lại chìm đấm bên trong hồi ức về Phần Thiên Đại Đế, tuy hắn chưa từng gặp qua Phần Thiên Đại Đế nhưng ngài ấy là một truyền thuyết là một huyền thoại, kiếp trước hắn đã từng đọc qua.
Phần Thiên Đại Đế chính là một siêu cấp cường giả, tu vi đã siêu việt Thánh Cảnh đã trở thành Đế giả trong truyền thuyết cũng chân chính là một Thiên Kiếp Cảnh Đế Giả cao cao tại thượng.
Phần Thiên Đại Đế cũng chính là Cung chủ của Hỏa Phần Cung một trong những bá chủ của Thương Nguyên Giới.
Phần Thiên Đại Đế khí võ song tuyệt, trình độ luyện khí đã đạt đến Đế cấp Luyện Khí sư, võ đạo cũng ở đỉnh phong đạt Thiên Kiếp Cảnh Đế giả trong truyền thuyết.
Phần Thiên Đại Đế, ngài ấy có một tuyệt kỹ thành danh đó chính là « Phần Thiên Thuật » Phần Thiên Thuật chính là một môn đỉnh cấp Thánh thuật làm lên tên tuổi của Phần Thiên Đại Đế, bên dưới Phần Thiên Thuật tính đến hiện tại chưa một thứ gì có thể chóng lại sự phần luyện của nó cả, tất vả điều đã hóa thành tro bụi bên dưới Phần Thiên Thuật.
Lý Thiên Vũ nghĩ đến đây liền hít sâu một hơi và kể lại những gì hân biết về Phần Thiên Đại Đế cho Hàn Tĩnh Chi nghe rồi lại thở dài một tiếng cảm thán vô cùng, thầm nói nhỏ:
“Một cường giả như vậy cũng không thoát khỏi năm tháng”.
“Ai”.
Hắc Diện đột nhiên cảm nhận được một khí tức ba động bên ngoài cách hắn hai dặm, hắn liền tung ra một trảo hướng về phía bên đó đánh qua.
Hắc Diện tung ra tuyệt kỹ Kiếm Minh Trảo, một Thiên cấp kiếm kỹ của Thiên Kiếm Đế Triều hướng về phía Lý Thiên Vũ đánh qua.
Trảo ấn làm bằng kiếm khí, năm ngón tay như năm thanh lợi kiếm, sắc bén vô cùng rạch nát không khí hướng về phía Lý Thiên Vũ gào thét mà qua.
Lý Thiên Vũ cũng nhẹ mĩm cười, rồi cùng với Hàn Tĩnh Chi tiến sâu vào bên trong, trên đường đi hắn liên tục phát động Thiên La Đồng để tìm kiếm xung quanh, coi có còn bảo vật còn xót lại hay không.
Trong suốt quảng đường hơn ngàn dặm hắn cùng Hàn Tĩnh Chi quả thật có tìm thấy một ít bảo vật nhưng cấp bậc lại không cao, bên trong tương đối là một ít Linh dược, mảnh vở binh khí, một số binh khí cấp thấp cấp bậc cao nhất hắn nhận được mà một cây trũy thủ huyền cấp thượng phẩm mà thôi, với người khác nó đã là thu hoạch to lớn nhưng với hắn cùng Hàn Tĩnh Chi lại chẳng khác gì sắt vụn.
"Quả thật nơi này đã không còn sót lại thứ gì!” Lý Thiên Vũ cảm thán lên tiếng.
“Chúng ta cứ tìm kiếm như thế này cũng không phải là cách, chúng ta nên tìm một cung điện nào đó tìm kiếm, hẳn là khả thi hơn” Hàn Tĩnh Chi nói.
Lý Thiên Vũ nghĩ nghĩ rồi nhẹ gật đầu, hắn liền đưa thần thức ra bên ngoài kết hợp với Thiên La Đồng dò xét đơn hướng hơn hai ngàn trượng, Lý Thiên Vũ không còn lây hoay một hướng mà tản ra dò xét lung tung không cố định mục tiêu mà tìm kiếm.
Lý Thiên Vũ đang dò xét đột nhiên hướng liền dừng lại, quan sát đơn hướng về phía Nam hơn một ngàn trượng bên ngoài.
Trong Thiên La Đồng dò xét hắn liền nhìn thấy hơn mười người đang thì thào nói gì đó vì khoảng cách quá xa hắn lại không biết được bọn bọ nói gì.
Bên trong có hai người hắn nhận ra chính là Lâm Tâm Như và tên Hắc Diện kia, vì vô cùng tò mò nên hắn tận lực thôi động Thiên La Đồng về bên đó rồi cả hai chậm rãi rút ngắn khoảng cách về phía bọn hắn, khi hắn còn cách bọn họ năm trăm trượng liền dừng lại vì khoảng cách này hắn đã có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Hắc đại ca, chúng ta còn phải mất bao lâu nửa”.
Bên trong đám người kia một thiếu nử toàn thân một bộ hoa lệ áo bào đỏ, sắc mặt nàng hơi tái nhợt, nàng chính là Lâm Tâm Như.
“Không còn lâu nửa đâu, chúng ta đã tìm kiếm hơn tám nơi rồi, bây giờ chỉ còn bốn nơi nửa mà thôi” Bên trong nam tử áo bào đen lên tiếng, hắn chính là Hắc Diện thần bí kia.
“Hắc Diện đại ca, tại sao lại cần nhiều máu của ra như vậy” Lâm Tâm Như do đã mất rất nhiều máu nên lúc này vô cùng yếu ớt, nàng lên tiếng với giọng điệu vô cùng mệt mỏi.
“Việc này hiện tại ngươi không cần biết, đến lúc thích hợp ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Hắc Diện với giọng điệu lạnh tanh nói, nói xong hắn liền quay sang một nam tử gầy bên cạnh tiếp tục nói:
“Tiêu Càng ngươi xem nơi kế tiếp còn bao xa”.
“Dạ, Hắc Diện đại ca”.
Tiêu Càng vừa nói xong, liền lấy ra một tấm bản đồ làm bằng da dê bên trên có rất nhiều điểm đánh dấu, hắn liền lấy tay chỉ vào một điểm bên trong nói:
“Ba trăm dặm về phía Tây, Tùy Hàn Sơn chính là mục tiêu tiếp theo”.
“Tốt, đi thôi”.
Hắc Diện vừa dứt lời, liền dẫn theo mười người Lâm Tâm Như cấp tốc hướng về phía Tây, Tùy Hàn Sơn phi nước đại mà đi.
Lý Thiên Vũ thấy vậy liền lộ vẽ trầm tư, Hàn Tĩnh Chi nàng thấy hắn như vậy liền lên tiếng:
“Thiên Vũ ca ca, có chuyện gì sao?”.
Lý Thiên Vũ liền kể lại chuyện vừa rồi cho nàng nghe, rồi cả hai tiếp tục rơi vào trạng thái trầm tư, một lúc sau hắn lại tiếp tục lên tiếng:
“Nàng thấy thế nào”.
“Muội thấy cái này có vấn đề, chắc hẳn bọn họ đang tìm một cái cổ di tích nào đó” Hàn Tĩnh Chi nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: “Nhưng muội cũng không chắc”.
“Muốn biết đi theo là được” Lý Thiên Vũ nói.
...
Nửa ngày sau, bọn người Hắc Diện liên tục tìm kiếm hơn nửa ngày vẫn không tìm thấy mục tiêu cuối cùng của bọn hắn, Tiêu Càng tuy mệt mõi nhưng lại vô cùng hưng phấn liền quay sang Hắc Diện lên tiếng.
"Hắc Diện đại ca, chúng ta đã tìm hết ba nơi này rồi nhưng lại không có kết quả, bây giờ chỉ còn duy nhất một điểm cuối cùng nửa mà thôi, chắc hẳn sẽ là nó”.
“Haha, nhanh thôi”.
Hắc Diện cũng lộ rõ vẻ vui mừng trên khuôn mặt, hắn liền cười ha hả nói rồi dẫn theo đám người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Chi Chi, bọn họ đã tìm thấy nơi đó rồi, chắc hẳn là địa điểm tiếp theo” Lý Thiên Vũ nói.
“Chi Chi?” Hàn Tĩnh Chi giật mình nhìn về phía Lý Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Tuy cả hai bọn hắn đã xác định quan hệ và xưng hô hơi thân mật và cũng có lúc trêu đùa vui vẻ nhưng cách xưng hô thân mật này thì nàng cũng lần đầu nghe, nói sao mà lạ lạ, nổi hết cả da gà.
“Ừ, Chi Chi!” Lý Thiên Vũ cười hắc hắc, nắm lấy tay Hàn Tĩnh Chi bám theo Hắc Diện mà đi.
“Chi Chi!” Hàn Tĩnh Chi nhẹ nói rồi rùng mình một cái cũng đi theo phía sau lưng hắn.
Hai canh giờ sau, bọn hắn liền đã đến nơi.
Trong mắt Lý Thiên Vũ đây là một nơi sơn phong thi nhau mọc lên, từng tòa sơn phong cao chọc trời, uy nga hùng vĩ, khí thế bừng bừng.
Lúc này bọn người Hắc Diện dừng lại ở một ngọn núi ở trung tâm, ngọn núi này cũng là ngọn cao nhất, Lý Thiên Vũ đúng bên dưới lại không thấy được bên trên kể cả khi Lý Thiên Vũ thôi động Thiên La Đồng đến cực hạn.
"Hắc Diện đại ca, bây giờ có thể nói cho ta biết tất cả rồi chứ”.
Lâm Tâm Như đi ra trước hết, lúc này nàng đã vô cùng mệt mõi và vô cùng kiệt sức, vì từ mới bắt đầu đến giờ nàng luôn dùng máu tươi của mình để tưới vào những nơi thế bày, chưa tính lần này nàng đã thử qua bảy lần, nhưng lần nào cũng không có kết quả tốt.
Hắc Diện trầm mặt trong chóc lát rồi nhẹ gật đầu nói:
“Ngươi biết Phần Thiên Đại Đế chứ”.
Lâm Tâm Như nhẹ gật đầu, nói: “Chuyện này có quan hệ gì với Phần Thiên Đại Đế?” nàng nghi hoặc lên tiếng rồi tiếp tục hướng về Hắc Diện chú ý nghe tiếp theo lời nói.
“Thiên Kiếm Đế Triều bọn ta đã tốn rất nhiều thời gian, vật lực và nhân lực qua rất nhiều năm mới tìm ra nơi này, và huyết dịch của ngươi có thể mở ra nơi truyền thừa này” Hắc Diện nói.
“Huyết dịch của ta có thể mở ra nơi này truyền thừa?” Lâm Tâm Như lại như si ngốc hỏi.
"Đúng, nơi này chỉ có người có được hỏa diễm pháp ấn, cấp bậc cực cao và tuổi không quá hai mươi, đúng lúc ngươi đáp ứng được việc này” Hắc Diện nói.
“Tại sao, chỉ có người có hỏa diễm pháp ấn cấp bậc cao mới mở được” Lâm Tâm Như tiếp tục nói.
“Vì nơi này truyền thừa cần phải có hỏa diễm pháp ấn cấp bậc càng cao càng dễ mở ra, vì Công tử rất cần truyền thừa của người này” Hắc Diện kiên nhẫn giải thích.
“Tại sao công tử không trực tiếp đến đây nhận truyền thừa?” Lâm Tâm Như hỏi.
“Công tử độ tuổi đã vượt qua tuổi hai mươi, vốn không thể tiến vào nơi đây, nên mới cần ngươi đoạt lấy truyền thừa, sao khi ngươi hoàn thành thì cùng ta tiến về gặp công tử ngươi cùng công tử cùng nhau lãnh ngộ truyền thừa” Hắc Diện tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
Lâm Tâm Như nghe vậy sắc mặt lại càng trở nên trắng bệt, nghĩ đến cái gì rồi đột nhiên lên tiếng nói: “Công tử muốn ta đoạt lấy truyền thừa rồi g·iết ta để lấy đi truyền thừa có phải như vậy hay không”.
“Ngươi suy nghĩ quá nhiều, vốn có biện pháp tốt hơn vừa được công tử yêu thích, vừa không tổn hại tới ngươi vần gì phải làm biện pháp cực đoan kia” Hắc Diện nói.
"Biện pháp gì?” Lâm Tâm Như hỏi.
“Âm Dương hòa hợp” Hắc Diện nói.
Lâm Tâm Như nghe thấy vậy lại vô cùng thẹn thùng, mặt đỏ đến mang tai, nàng tại sao lại không biết Âm Dương hòa hợp là gì, chẳng phải là nam nử hợp hoan với nhau hay sao? Tuy ngại ngùng nhưng nàng rất nhanh bình tỉnh lại, tìm chủ đề khác để tránh né chủ đề này.
“Việc này có liên quan gì với Phần Thiên Đại Đế” Lâm Tâm Như linh quang chợt lóe chuyển đề tài trò chuyện.
"Tại sao, lại không liên quan nơi này vốn chính là nơi Phần Thiên Đại Đế tọa hóa, nơi này cũng là nơi tiếp nhận truyền thừa của ngài ấy” Hắc Diện lộ vẽ đắt ý nói.
“Phần Thiên Đại Đế” Lý Thiên Vũ sửng sốt lên tiếng.
“Phần Thiên Đại Đế là ai vậy Thiên Vũ đại ca” Hàn Tĩnh Chi nghi hoặc lên tiếng.
“Phần Thiên Đại Đế hay sao?”.
Lý Thiên Vũ trầm ngâm, rồi lại chìm đấm bên trong hồi ức về Phần Thiên Đại Đế, tuy hắn chưa từng gặp qua Phần Thiên Đại Đế nhưng ngài ấy là một truyền thuyết là một huyền thoại, kiếp trước hắn đã từng đọc qua.
Phần Thiên Đại Đế chính là một siêu cấp cường giả, tu vi đã siêu việt Thánh Cảnh đã trở thành Đế giả trong truyền thuyết cũng chân chính là một Thiên Kiếp Cảnh Đế Giả cao cao tại thượng.
Phần Thiên Đại Đế cũng chính là Cung chủ của Hỏa Phần Cung một trong những bá chủ của Thương Nguyên Giới.
Phần Thiên Đại Đế khí võ song tuyệt, trình độ luyện khí đã đạt đến Đế cấp Luyện Khí sư, võ đạo cũng ở đỉnh phong đạt Thiên Kiếp Cảnh Đế giả trong truyền thuyết.
Phần Thiên Đại Đế, ngài ấy có một tuyệt kỹ thành danh đó chính là « Phần Thiên Thuật » Phần Thiên Thuật chính là một môn đỉnh cấp Thánh thuật làm lên tên tuổi của Phần Thiên Đại Đế, bên dưới Phần Thiên Thuật tính đến hiện tại chưa một thứ gì có thể chóng lại sự phần luyện của nó cả, tất vả điều đã hóa thành tro bụi bên dưới Phần Thiên Thuật.
Lý Thiên Vũ nghĩ đến đây liền hít sâu một hơi và kể lại những gì hân biết về Phần Thiên Đại Đế cho Hàn Tĩnh Chi nghe rồi lại thở dài một tiếng cảm thán vô cùng, thầm nói nhỏ:
“Một cường giả như vậy cũng không thoát khỏi năm tháng”.
“Ai”.
Hắc Diện đột nhiên cảm nhận được một khí tức ba động bên ngoài cách hắn hai dặm, hắn liền tung ra một trảo hướng về phía bên đó đánh qua.
Hắc Diện tung ra tuyệt kỹ Kiếm Minh Trảo, một Thiên cấp kiếm kỹ của Thiên Kiếm Đế Triều hướng về phía Lý Thiên Vũ đánh qua.
Trảo ấn làm bằng kiếm khí, năm ngón tay như năm thanh lợi kiếm, sắc bén vô cùng rạch nát không khí hướng về phía Lý Thiên Vũ gào thét mà qua.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận