Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Nguyên Thủy

Chương 43: Chương 43: Bắt đầu.

Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:28:56
Chương 43: Bắt đầu.

Thời gian tu luyện thoáng cái đã qua ba ngày, sáng sớm ngày thứ ba, mới tờ mờ sáng Lý Thiên Vũ đã thức tỉnh từ trong trạng thái tu luyện và đi ra bên ngoài, Lý Thiên Vũ mở rộng cửa ra hắn hít thật sâu một hơi, rất lâu rồi hắn chưa thổi mái hít thở không khí trong lành như vậy.

"Thánh giả đại nhân đã dậy rồi à, tiểu nử còn tưởng Thánh Giả đại nhân còn ngủ không đó chứ”.

Bên ngoài Hàn Tĩnh Chi nàng đã thức từ sớm, nàng là nữ nhân nên bận biệu một số việc cá nhân đến bây giờ nàng mới mở cửa ra, khi nàng thấy Lý Thiên Vũ cũng đã ra bên ngoài nàng liền lên tiếng trêu ghẹo một câu.

“Haha, Thánh giả phu nhân, người dậy sớm nhỉ, chúng ta cùng đi đến đại sảnh thôi”.

Lý Thiên Vũ nhìn thấy Hàn Tĩnh Chi lên tiếng trêu ghẹo, hắn cũng cười một tiếng, rồi lại lên tiếng trêu đùa lại.

“Hứ, ai là phu nhân của huynh” Hàn Tĩnh Chi đỏ mặt nói.

Lý Thiên Vũ cười vang một tiếng, trêu ghẹo thêm ít câu, làm nàng đỏ cả mặt, rồi cả hai vừa trêu đùa vừa đi đến đại sảnh.

Hôm nay chính là ngày mà Thanh Thành tổ chức Đoạn Thiên Chiến lựa chọn ra năm danh ngạc cuối cùng tham gia di chỉ Đoạn Thiên Tông xuất thế.

Cả dsi xuyên qua rất nhiều đình đài rất nhanh liền đến đại sảnh, lúc này chỉ có ba người đang đứng đó, ba người đó chính là gia chủ Lý Hằng Minh, Lý Hoành trưởng lão và Lý Phục đại trưởng lão, còn về bọn người Lý Bạch Nhật, Lý Lôi và Lý Hoàng Miên vẫn chưa đến.

“Vũ Nhi, Hàn cô nương đến rồi sao, hai con đợi một lát ba tiểu tử đến ngay bây giờ, rồi chúng ta xuất phát” Lý Hằng Minh nhẹ mĩm cười nói.

Hàn Tĩnh Chi cũng không thất lễ, liền hành lễ chào ba người, làm cho Lý Hằng Minh cười không ngậm được mồm tỏa vẻ hài lòng về đứa con dâu này.

Cũng không để năm người bọn họ đợi quá lâu, rất nhanh cả ba người Lý Bạch Nhật liền đi đến.

“Cũng đã không còn sớm, chúng ta đi thôi” Lý Hằng Minh nhẹ gật đầu nói.

Lý Hằng Minh liền lấy tay hút gió một tiếng lớn, ngay lập tức ở phía sâu bên trong Lý Phủ một tiếng chim hót lảnh lót vang lên, ngay sau đó trong tầm mắt mọi người một con phi cầm cực lớn dần dần bay lên và hướng về phía bọn họ bay đến.

Khi Lý Thiên Vũ nhìn thấy rõ con phi cầm kia, liền giật mình trong mắt hắn là một con chim to lớn màu lam nhạt, trên thân còn có kim quang phát ra, hai mắt lóe ra kim quang nhàng nhạt, theo khí tức phát ra chắc hẳn là Địa cấp hậu kỳ yêu thú.



“Thanh Ảnh Kim Ưng, không ngờ lại là Thanh Ảnh Kim Ưng” Lý Thiên Vũ kinh ngạc nói.

Bọn người Lý Bạch Nhật, Lý Hoàng Miên và Lý Lôi điều bị dọa đến sắc mặt trắng bệt, bọn họ tuy là thiên tài trẻ tuổi nhưng lại chưa từng gặp phải yêu thú đáng sợ như vậy.

Bên trong Lý Phủ cường giả như mây, nhưng bọn họ lúc nào cũng thu liễm khí tức, trong như vật vô hại nhưng lần này Thanh Ảnh Kim Ưng hung uy tràng ngập, hung sát chi khí, yêu khí phóng đại làm bọn họ hít thở cũng khó khăn.

Lý Hằng Minh khi thấy thần sắc ung dung của Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi lại không một chút nào sợ hãi hay lộ ra thất thố một chút nào, hắn cũng nghi hoặc như vậy vẫn không làm hay bọn nhóc thất thố.

Lý Hằng Minh đâu biết được chiến lực hiện tại của Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi đã có thể khiêu chiến với Địa cấp đỉnh phong yêu thú, một con Thanh Ảnh Kim Ưng Địa cấp hậu kỳ làm sao có thể hù dọa được bọn hắn.

Lý Phục nhìn thấy cảnh này mất mặt không thôi, Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi chỉ là Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ thua nhi tử hắn một tiểu cảnh giới mà lại ung dung như vậy, mà nhi tử hắn Lý Bạch Nhật lại thất thố như vậy.

Hắn hừ lạnh một tiếng Chân Nguyên tràng ra bên ngoài bao bọc nhi tử hắn lại, để hắn có thể bình tỉnh trở lại.

Lý Hằng Minh cười nhạt một tiếng Chân Nguyên thẩm thấu ra bên ngoài bao phủ Lý Lôi cùng Lý Hoàng Miên lại, còn về Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi lại không có bọn họ có bị ảnh hưởng gì đâu mà cần phải làm như vậy.

Rất nhanh Thanh Ảnh Kim Ưng đã tiến tới và hạ xuống đại sảnh, thân thể to lớn của nó chiếm hết một nửa trước sân đại sảnh, Thanh Ảnh Kim Ưng liền nằm ngạp xuống, Lý Hằng Minh, Lý Hoành và Lý Phục bay lên trên lưng Kim Ưng rồi Lý Hằng Minh xoay mặt về phía năm người Lý Thiên Vũ lên tiếng nói:

“Lên đi”.

Lý Thiên Vũ nhẹ gật đầu rồi hắn cùng Hàn Tĩnh Chi trước hêta bay lên lưng Kim Ưng, sao đó là Lý Bạch Nhật, Lý Lôi và cuối cùng là Lý Hoàng Miên bước lên.

Thanh Ảnh Kim Ưng cao giọng hót một tiếng rồi hai cánh đập mạnh một cái thân hình cách không bay lên hướng về phía Tây phủ thành chủ bay đi.

...

Thanh Thành phủ Thành Chủ tọa lạc tại phía Tây Thanh Thành, nơi này chiếm diện tích đến hơn 200 dặm, là một công trình kiến trúc xa hoa bậc nhất tại Thanh Thành.

Phủ Thành Chủ do Khương gia làm bá chủ, Thanh Thành Phủ Chủ chính là Khương Nghiêm một cường giả Thiên Nguyên Cảnh đỉnh phong hắn cũng là cường giả mạnh nhất Thanh Thành được mọi người cùng nhận thức.

Lúc này tại phủ Thành Chủ người đông kính chổ, ở trung tâm phủ Thành chủ được bố trí năm cái Lôi đài màu xám si măng cực lớn, căng xứng bao quanh nhau ở năm hướng, mỗi một Lôi đài được xây dựng kiên cố đến nổi có thể chóng chịu được cường giả Thiên Nguyên Cảnh toàn lực chiến đấu.



Xung quanh Lôi đài phủ Thành chủ còn bố trí năm cái khán đài to lớn, và hơn mười cái khán đài nhỏ lẻ khác, năm cái khán đài lớn trên cao dành cho năm đại tộc trong Thanh Thành là Phủ Thành Chủ, Lý Phủ, Lâm Phủ, Tề Phủ và Hoàng Phủ để bọn họ quan chiến và cho những tuyển thủ hạt giống nghĩ để tốt nhất trạng thái chiến đấu.

Lúc này phía xa có một thân ảnh to lớn đang cấp tốc tới gần nơi này, khi thân ảnh kia chỉ cách phủ Thành chủ chưa tới mười trượng thì tất cả mọi người điều trong thấy rõ ràng là một con phi cầm toàn thân tuyết trắng, xung quanh hoàn khí mảnh liệt dường như muốn đóng băng cả không gian.

“Là Tuyết Ngân Điêu, là người cả Tề Phủ đến”.

“Đúng a, là người Tề Phủ, các ngươi có thấy người áo trắng ở giửa không hắn là Tề Vân Không tuổi trẻ đệ nhất nhân đó, ta rất muốn gả cho huynh ấy”.

“Còn ta chỉ muốn ngủ với huynh ấy một đêm thôi là đã mãn nguyện rồi”.

"Các ngươi đừng có mơ, người ta là bậc nào nhân vật, bậc nào thiên tài nếu tìm đạo lữ cũng phải chí ít là thiên kim hoặc là thiên tài bậc nhất của ngũ phủ”.

Bên dưới mọi người bàn tán xôn xao.

Lúc này bên trên phủ Thành chủ người của Tề gia đã tiến tới bên trên khán đài to lớn kia, bên trên Tuyết Ngân Điêu có mười thân ảnh bước xuống bên trong có hai vị trưởng lão cấp bậc nhân vật và gia chủ còn lại là bảy người tuổi trẻ kiệt xuất nhất của Tề gia.

"Nhìn kìa là Thanh Đầu Chuẩn người của Hoàng Phủ tới”.

“Bên kia hình như người của Lâm Phủ”.

“Lý Phủ cũng tới rồi”.

Bên trên khán đài tất cả mọi người liên tục đưa tay về phía chân trời chỉ chỏ bàn tán xôn xao.

Trên bầu trời Lý Hằng Minh và bọn người Lý Thiên Vũ bên trên Thanh Ảnh Kim Ưng đã đến gần Phủ Thành Chủ và Lâm Phủ cùng Hoàng Phủ cũng đến một lượt cả ba gia chủ nhì nhau nhẹ gật đầu xem như chào hỏi nhau đã xong, cả ba đội ngủ liền nhanh chóng đi xuống khán đài, mỗi khán đài điều bố trí cho tọa kỵ nơi nghĩ chân nên tứ đại gia tộc không cần lo lắng việc này.

Bên phía Lâm Phủ và Hoàng Phủ cũng điều mang theo mười người, và tất cả cũng giống như nhau điều là gia chủ mang theo hai vị trưởng lão và tuổi trẻ kiệt xuất nhất của mình.



Chỉ có Lý Phủ là chỉ mang theo năm người trẻ tuổi mà thôi, trong thật sự đơn lẻ hơn nhiều.

Cũng không đợi tứ đại gia tộc chờ đợi lâu, bên phía Phủ Thành Chủ rất nhanh liền có người ra chào đón.

“Haha, các vị đã đợi lâu”.

Khương Nghiêm lúc này từ bên trong phủ đi ra nhìn về phía tứ đại gia tộc mĩm cười nói.

“Không sao, cũng mới tới thôi, Khương huynh quá khách khí rồi” Gia chủ Tề gia Tề Dương đứng lên khách khí mĩm cười nói.

“Haha, không đợi các vị đợi chờ lâu, lần này Đoạn Thiên Chiến thể lệ thi đấu vẩn như những lần trước chính là thủ Lôi đài” Khương Nghiêm đứng lên nhìn một vòng khán đài mĩm cười nói.

“Thể lệ thủ Lôi đài cũng rất dễ thôi, các ngươi sẽ lên Lôi đài đấu 1 vs 1, người thắng sẽ là người thủ Lôi đài, nếu như người thủ Lôi đài trong vòng một canh giờ sẽ thủ Lôi thành công”.

Khương Nghiêm đang noia dừng lại một lât rồi lại tiếp tục lên tiếng:

“Đoạn Thiên Chiến kết thúc là khi cả năm Lôi đài tất cả điều có người thủ thành công”.

"Các ngươi đã rõ”.

Khương Nghiêm nói xong liền yên lặng chờ mọi người có thắc mắc gì để hắn giải thích.

Nhưng mọi người điều yên lặng, Khương Nghiêm chờ trong giây lát không thấy ai lên tiếng liền mĩm cười nói:

“Tốt, không ai ý kiến gì thì bây giờ Đoạn Thiên Chiến bắt đầu”.

Tất cả mọi người điều rất phấn khởi, trận chiến này đã sắp bắt đầu rồi.

Không để mọi người phải đợi lâu, ngay lập tức có một thiếu niên toàn thân một bộ hoa phục màu vàng bước lên Lôi đài.

“Haha, các vị không ai lên thì để ta mở màn vậy”.

Người này chính là người của Phủ Thành Chủ hắn chính là tuổi trẻ bày danh đệ ngũ trên trong Phủ Thành Chủ Khương Hách, năm nay mười chín tuổi tu vi đã Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ, bên trong tuổi trẻ cũng là nổi bậc một anh kiệt.

“Haha, Khương huynh để ta làm đối thủ của Huynh”.

Người vừa lên tiếng chính là Tề gia một vị tuổi trẻ thiên tài Tề Chiến, năm nay hắn sắp ải hai mươi tuổi cũng là Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ tu vi.

Bình Luận

0 Thảo luận