Cài đặt tùy chỉnh
Nguyên Thủy
Chương 27: Chương 27: Lâm Tâm Như.
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:28:40Chương 27: Lâm Tâm Như.
Lần tộc hội lần này nếu như không có di chỉ Đoạn Thiên Tông xuất thế và Tẩy Linh Trì làm phần thưởng, cơ bản hắn cũng không cần tham gia làm gì, với hắn hư danh thật sự không cần, nếu như hắn cần hư danh với thực lực của hắn bên trong tộc cấp trưởng lão không ra, ai có thể cùng hắn tranh phong.
“Vì tất cả trong tổ điều lẻ đi một người, nên lần này bóc thăm sẽ tìm ra người may mắn trực tiếp tiến vào lượt đấu tiếp theo”.
Lý Hoành vừa nói xong tay hắn vun lên, trực tiếp lấy ra mười thẻ tre rồi lớn tiếng đọc:
“Tổ thứ nhất Lý Huyên”
“Tổ thứ hai Nhạc Siêu”
...
“Tổ thứ sáu Lý Khải”
“Tổ thứ bảy Lý Thiên Vũ”
...
“Tổ thứ mười “Lý Hứa Tuyên”.
Lý Thiên Vũ đang ngẩn người suy nghĩ miên man về tộc hội lần này, không biết đối thủ tiếp theo của hắn là ai, hắn làm cách nào để đánh bại, hắn liền nghe thấy chính mình liền được vào thẳng vòng đấu thứ hai liền mĩm cười nhìn về phía Hàn Tĩnh Chi nói: “Huynh may mắn hơn muội”.
Hàn Tĩnh Chi cũng nhẹ gật đầu cười nói: “Cũng chỉ là mất một ít thời gian mà thôi, cũng không thành vấn đề” nói xong nàng liền che miệng cười khúc khích.
“Tổ thứ sáu, trận đầu tiên Hàn Tĩnh Chi và Lý Mịch”
Khi hai cái tên này được vang lên, làm cả khán đài các võ giả điều rất chờ mong vì nghe theo tên chính là hai nữ nhân cùng đấu với nhau.
Hàn Tĩnh Chi nghe tên là đã biết là tôn quý khách khanh nhan sắc thì không biết thế nào, nhưng còn về Lý Mịch chính là dòng chính tộc nhân tư sắc vô cùng nổi trội, quan trọng tu vi của nàng cũng nhất nhì bên trong tổ thứ sau này, và bên trong Lý Phủ cũng hết sức nổi danh.
Tất cả khán giả trẻ tuổi điều hết sức phấn khích hoan hô, nhất là nam nhân hết sức phấn khởi cổ vũ cũng nhất là kịch liệt.
Hàn Tĩnh Chi bước lên khán đài liền nhìn phía ngược lại một nữ tử toàn thân một bộ váy dài màu lam, mái tóc xõa dài cột lại ở lưng chừng cộng thêm một khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ làm nên một cái kiệt tác vô cùng xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Lý Thiên Vũ nàng cũng chỉ là tầm thường nhất nữ nhân vì kiếp trước của hắn bật nào mỹ nhân mà chưa từng thấy, bật nào khí chất mà chưa đụng phải, quan trọng nhất bên cạnh hắn có một tuyệt thế mỹ nhân là Hàn Tĩnh Chi thì hắn cần gì mà phải mê luyến.
Hàn Tĩnh Chi nhìn kỹ người đối thủ này, Huyền Nguyên Cảnh sơ kỳ, nàng nghĩ nghĩ liền lấy ra Băng Lam Kiếm cần trên tay một kiếm vô cùng đơn giản chỉ đơn thuần một kiếm, không mang theo hoa lệ kiếm kỹ cũng không cường đại Chân Khí ba động, nhưng lại khí thế và độ sắc bén vô cùng khủng bố, kiếm khí với tốc độ kinh khủng thẳng hướng Lý Mịch chém tới.
Lý Mịch ngẩn người, lộ vẻ kinh hải thật lợi hại một kiếm, nàng lại lợi hại như vậy nàng vẫn chưa xuất ra toàn lực nhưng lại đánh ra một kiếm đến nàng cũng phải hít thở không thông.
Lý Hằng Minh bên trên khán đài quan chiến khi nhìn thấy một kiếm này cũng hết sức kinh ngạc, một kiếm này đã tiếp cận Huyền Nguyên Cảnh Trung kỳ uy lực, hắn vốn biết nàng tu vi thực tế, nhưng nàng lần này xuất kiếm vẫn chưa dùng đến Chân Khí mà chỉ thuần túy đối với kiếm cảm ngộ, một kiếm này hắn thấy Hàn Tĩnh Chi đã gần tiếp cận kiếm thế rồi.
Lý Hoành và một số trưởng lão khác cũng hết sức chấn kinh, không ngờ vị khách khanh này lại cường đại như vậy, bọn hắn không rõ lai lịch của Hàn Tĩnh Chi ngoài Lý Hoành, nhưng bọn hắn điều biết bảy ngày trước Lý Hoành đến báo danh cho Lý Thiên Vũ cùng nàng với thân phận khách khanh mà không phải là con cháu của khách khanh nào đó.
Lý Trác Viễn cũng hết sức kh·iếp sợ, với thực lực của nàng hắn biết như ban đầu nàng trực tiếp với hắn, hắn nhất định không quả ngọt để ăn, hắn cũng không tin nàng có thể g·iết c·hết hắn.
Lý Thiên Vũ mĩm cười trận đánh này hắn cũng không có gì hoài niệm, nàng trực tiếp một kiếm đánh bay Lý Mịch xuống lôi đài, kết thúc một trận chiến mà mọi người chờ mong trong một khoảng thời gian cực kỳ nhanh chóng và dứt khoát.
“Lôi đài số 6 vòng đấu thứ nhất, trận đấu thứ đầu tiên Hàn Tĩnh Chi thắng” Lý Hoành nói.
“Kiếm của muội cũng đã tiếp cận Kiếm Thế rồi, chắc cũng rất nhanh thôi liền có thể ngộ ra kiếm thế” Lý Thiên Vũ khi thấy Hàn Tĩnh Chi từ khán đài đi xuống mĩm cười trêu ghẹo một tiếng.
“Kiếm của huynh lợi hại như vậy còn chưa luyện ra kiếm khí, muội còn lâu lắm cơ” Hàn Tĩnh Chi làm mặt quỷ nhìn về phía Lý Thiên Vũ trêu ghẹo qua.
Lý Trác Viễn phía xa nghe thấy dự định lên tiếng chế nhạo nhưng lại sợ thực lực của Hàn Tĩnh Chi nên hắn không dám.
“Lôi đài số 6 vòng đấu thứ nhất, trận đấu thứ hai Lý Dương thắng”.
“Lôi đài số 6 vòng đấu thứ nhất, trận đấu thứ ba Dương Hoằng thắng”.
“Lôi đài số 6 lượt đấu thứ nhất, trận đấu thứ tư Lý Vân Chi thắng”
Chiến đấu lượt đấu đầu tiên này trôi qua rất nhanh chỉ hơn một canh giờ một ít liền đã hoàn thành, và cũng chỉ mất hơn nửa canh giờ để các tộc nhân khiêu chiến lại, và số bài danh vào vòng thứ hai cũng thay đổi không ít trong đó có Lý Mịch, lần này vào vòng đấu thứ hai tổng cộng có 160 người.
Vì luật chơi ban đầu đã nói, người may mắn không tham gia lần đấu đầu tiên mà trực tiếp vào vòng đấu thứ hai nên Lý Thiên Vũ và chín người may mắn khác không bị khiêu chiến thuận lợi mà vào vòng đấu thứ hai.
“Vòng đấu thứ hai cũng là bóc thăm và đấu loại trực tiếp và khi hoàn thành vòng đấu mỗi người có một lượt khiêu chiến như cũ, thành công khiêu chiến sẽ thay thế vị trí người thua mà tiến vào vòng tiếp theo” Lý Hoành lúc này đứng lên tuyên bố thể lệ thi đấu vòng đấu thứ hai.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai, trận đấu thứ nhất Lý Thiên thắng”.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai, trận đấu thứ hai Lý Bạch Nhật thắng”.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai, trận đấu thứ ba Lý Ngưng Sương thắng”.
Lý Thiên Vũ chờ hơn một canh giờ mới đến lượt hắn, do vào vòng đấu thứ hai chỉ còn lại tinh anh trong tộc, đa phần tu vi là Linh Nguyên cảnh hậu kỳ trở lên, trung kỳ chỉ có một hai người và cũng đã bị loại toàn bộ, nên thời gian cũng dài hơn, nên bây giờ mới đến lượt hắn.
Lý Thiên Vũ bước lên lôi đài phía đối thủ của hắn chính là một nam tử khôi ngô thân cao hai thước, toàn thân y phục màu đỏ, toàn thân lộ ra một khí chất hoang dã, cơ bắp để lộ ra bên ngoài.
“Ta Lý Khôi, tu vi Linh Nguyên Cảnh hậu kỳ, thể phách Linh Nguyên Cảnh đỉnh phong” Lý Khôi bước lên lôi đài mắt cao hơn đầu từ phía cao nhìn xuống Lý Thiên Vũ lộ ra ánh mắt khinh thường nói.
Hắn vốn nghĩ Lý Thiên Vũ bước vào Linh Nguyên Cảnh cũng chỉ mới hơn bảy tháng, tu vi cao lắm cũng chỉ Linh Nguyên cảnh hậu kỳ tu vi mà thôi nên hắn xem thường Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ tính cách cũng không thích nói nhiều, hắn cũng không cần nhiều lời tay nắm lại một quyền đánh ra, một quyền này hắn không dùng vũ kỹ cường đại cũng không có Chân Khí ba động mạnh mẻ, cũng chỉ là thuần túy một quyền từ nhục thân cường đại của hắn.
« Thái Sơ Thần Long Biến » chính là một tâm pháp luyện thể vô cùng lợi hại, tuy đã không còn Tổ Long Long Huyết nhưng lại có đại lượng Long huyết của Thiên Diễn Lôi Long bổ trợ, nhục thân hắn đã dẫn trước tu vi mà tiến vào Huyền Nguyên cảnh hậu kỳ tu vi.
Với nhục thân Huyền Nguyên Cảnh Hậu Kỳ chỉ cần một quyền liền có thể đánh bạo một Huyền Nguyên cảnh sơ kỳ nhưng Lý Khôi với hắn không thù không oán nên hắn đã thủ hạ lưu tình chỉ là đánh hắn bay xuống lôi đài thụ một ít thương thế mà thôi.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai trận đấu thứ năm Lý Thiên Vũ thắng”.
“Hừ, vũ phu cũng chỉ là vũ phu, không thể thành tựu nghiệp lớn” Lý Trác Viễn hừ lạnh một tiếng rồi thầm bầm nói một mình.
Lý Hằng Minh phía trên cũng không nói gì thêm, hắn biết nhi tử mình rất mạnh chỉ một tiểu tử Lý Khôi không làm gì được hắn.
Tất cả mọi người điều ngoài ý muốn, không ngờ Lý Thiên Vũ mới tu luyện không bao lâu mà thực lực lại cường đại như vậy.
Phía Đông, bên trên đài cao dành cho Lâm gia, ở trung tâm một thiếu nữ tuổi chạng 15 16 tuổi, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, nàng chính là Lâm Tâm Như thiên chi kiêu nữ của Lâm Phủ nàng được cả thành biết đến với thức tỉnh Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Ấn nhưng lại không ai biết nàng là loại nào thuộc tính pháp ấn.
Cũng có một vài lời đồn nói rằng nàng được một đại gia tộc nào đó của một Đế Triều nhìn trúng nạp làm th·iếp, nàng nhất định sẽ rời đi nơi nhỏ bé Thanh Thành này.
“Lâm cô nương, thực lực của hắn ta nhìn không rõ, nhưng hắn chắc hẳn đã là Huyền Nguyên Cảnh võ giả, thực lực nếu như vừa rồi ra tay thì thực lực chí ít không dưới Huyền Nguyên Cảnh trung kỳ”.
Bên cạnh Lâm Tâm Như là một lão ẩu toàn thân hắc y nhân đang ngồi phía bên cạnh nàng, từ bên ngoài thoát nhìn lão ẩu kia chính là cận vệ của nàng, nhưng nếu như biết thường ngày bên trong Lâm Phủ thì sẽ biết hắn chính là người mà vị kia của Đế Triều phái theo bảo vệ nàng, thân phận bên trong Lâm Phủ cực kỳ tôn quý, được mọi người sùng kính gọi là Hôi Lão.
“Hôi Lão, hắn hiện tại đã là nhân vật chạm tay có thể bổng muốn g·iết hắn cũng không dể dàng gì!” Lâm Tâm Như bình tỉnh quay sang nói nhỏ với hắc y nhân kia.
“Ẩn Sát Môn, sát thủ không lúc không có, chỉ cần ra đủ giá điều có thể thỉnh động sát thủ Thiên Nguyên Cảnh” Hôi Lão bình tỉnh nói với giọng lạnh lùng không một chút tình cảm.
“Ẩn Sát Môn” Lâm Tâm Như trầm ngâm như suy nghĩ gì đó rồi hai mắt nheo lại sát khí tất lộ.
Lý Thiên Vũ sao khi hoàn thành trận đấu liền đi xuống khán đài nhìn về phía lôi đài số sáu, lúc này Hàn Tĩnh Chi nàng cũng đã hoàn thành trận đấu của mình và cũng đã đi xuống bên dưới cả hai nhìn nhau điều lộ ra nụ cười nhẹ.
Trận đấu vòng thứ hai tổng cộng phải hơn ba canh giờ mới hoàn toàn kết thúc, lần thứ hai chiến đấu này đa phần những người bị loại là những người có tu vi thấp nên họ không cần lại khiêu chiến mà chấp nhận số mệnh, trong đó có một số võ giả muốn tìm Lý Thiên Vũ phiền toái nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại lựa chọn không khiêu chiến.
Vì trận vừa rồi Lý Thiên Vũ chỉ một quyền liền đánh bại Lý Khôi thực lực đã chứng minh hắn tu vi có thể sánh ngang với Huyền Nguyên Cảnh sơ kỳ, nên không ai muốn tự làm chính mình mất mặt.
“Vòng đấu thứ ba thể lệ như vừa rồi, bắt đầu”.
“Trận đấu đầu tiên của tổ 7 Lý Thiên Vũ đấu ...”
Lý Hoành vừa bóc ra hai tấm thẻ tre khi nói một nửa liền lộ ra vẻ thần bí nhìn xuống tám người bên dưới tổ thứ bảy êm lặng một cái rồi tiếp tục lên tiếng.
“Lý Dạ Tịch”.
Lý Thiên Vũ nghe thấy tên mình liền nhanh chân bước lên lôi đài, trong mắt hắn là một nam tử toàn thân áo bào đen trong rất ma mị.
Lần tộc hội lần này nếu như không có di chỉ Đoạn Thiên Tông xuất thế và Tẩy Linh Trì làm phần thưởng, cơ bản hắn cũng không cần tham gia làm gì, với hắn hư danh thật sự không cần, nếu như hắn cần hư danh với thực lực của hắn bên trong tộc cấp trưởng lão không ra, ai có thể cùng hắn tranh phong.
“Vì tất cả trong tổ điều lẻ đi một người, nên lần này bóc thăm sẽ tìm ra người may mắn trực tiếp tiến vào lượt đấu tiếp theo”.
Lý Hoành vừa nói xong tay hắn vun lên, trực tiếp lấy ra mười thẻ tre rồi lớn tiếng đọc:
“Tổ thứ nhất Lý Huyên”
“Tổ thứ hai Nhạc Siêu”
...
“Tổ thứ sáu Lý Khải”
“Tổ thứ bảy Lý Thiên Vũ”
...
“Tổ thứ mười “Lý Hứa Tuyên”.
Lý Thiên Vũ đang ngẩn người suy nghĩ miên man về tộc hội lần này, không biết đối thủ tiếp theo của hắn là ai, hắn làm cách nào để đánh bại, hắn liền nghe thấy chính mình liền được vào thẳng vòng đấu thứ hai liền mĩm cười nhìn về phía Hàn Tĩnh Chi nói: “Huynh may mắn hơn muội”.
Hàn Tĩnh Chi cũng nhẹ gật đầu cười nói: “Cũng chỉ là mất một ít thời gian mà thôi, cũng không thành vấn đề” nói xong nàng liền che miệng cười khúc khích.
“Tổ thứ sáu, trận đầu tiên Hàn Tĩnh Chi và Lý Mịch”
Khi hai cái tên này được vang lên, làm cả khán đài các võ giả điều rất chờ mong vì nghe theo tên chính là hai nữ nhân cùng đấu với nhau.
Hàn Tĩnh Chi nghe tên là đã biết là tôn quý khách khanh nhan sắc thì không biết thế nào, nhưng còn về Lý Mịch chính là dòng chính tộc nhân tư sắc vô cùng nổi trội, quan trọng tu vi của nàng cũng nhất nhì bên trong tổ thứ sau này, và bên trong Lý Phủ cũng hết sức nổi danh.
Tất cả khán giả trẻ tuổi điều hết sức phấn khích hoan hô, nhất là nam nhân hết sức phấn khởi cổ vũ cũng nhất là kịch liệt.
Hàn Tĩnh Chi bước lên khán đài liền nhìn phía ngược lại một nữ tử toàn thân một bộ váy dài màu lam, mái tóc xõa dài cột lại ở lưng chừng cộng thêm một khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ làm nên một cái kiệt tác vô cùng xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Lý Thiên Vũ nàng cũng chỉ là tầm thường nhất nữ nhân vì kiếp trước của hắn bật nào mỹ nhân mà chưa từng thấy, bật nào khí chất mà chưa đụng phải, quan trọng nhất bên cạnh hắn có một tuyệt thế mỹ nhân là Hàn Tĩnh Chi thì hắn cần gì mà phải mê luyến.
Hàn Tĩnh Chi nhìn kỹ người đối thủ này, Huyền Nguyên Cảnh sơ kỳ, nàng nghĩ nghĩ liền lấy ra Băng Lam Kiếm cần trên tay một kiếm vô cùng đơn giản chỉ đơn thuần một kiếm, không mang theo hoa lệ kiếm kỹ cũng không cường đại Chân Khí ba động, nhưng lại khí thế và độ sắc bén vô cùng khủng bố, kiếm khí với tốc độ kinh khủng thẳng hướng Lý Mịch chém tới.
Lý Mịch ngẩn người, lộ vẻ kinh hải thật lợi hại một kiếm, nàng lại lợi hại như vậy nàng vẫn chưa xuất ra toàn lực nhưng lại đánh ra một kiếm đến nàng cũng phải hít thở không thông.
Lý Hằng Minh bên trên khán đài quan chiến khi nhìn thấy một kiếm này cũng hết sức kinh ngạc, một kiếm này đã tiếp cận Huyền Nguyên Cảnh Trung kỳ uy lực, hắn vốn biết nàng tu vi thực tế, nhưng nàng lần này xuất kiếm vẫn chưa dùng đến Chân Khí mà chỉ thuần túy đối với kiếm cảm ngộ, một kiếm này hắn thấy Hàn Tĩnh Chi đã gần tiếp cận kiếm thế rồi.
Lý Hoành và một số trưởng lão khác cũng hết sức chấn kinh, không ngờ vị khách khanh này lại cường đại như vậy, bọn hắn không rõ lai lịch của Hàn Tĩnh Chi ngoài Lý Hoành, nhưng bọn hắn điều biết bảy ngày trước Lý Hoành đến báo danh cho Lý Thiên Vũ cùng nàng với thân phận khách khanh mà không phải là con cháu của khách khanh nào đó.
Lý Trác Viễn cũng hết sức kh·iếp sợ, với thực lực của nàng hắn biết như ban đầu nàng trực tiếp với hắn, hắn nhất định không quả ngọt để ăn, hắn cũng không tin nàng có thể g·iết c·hết hắn.
Lý Thiên Vũ mĩm cười trận đánh này hắn cũng không có gì hoài niệm, nàng trực tiếp một kiếm đánh bay Lý Mịch xuống lôi đài, kết thúc một trận chiến mà mọi người chờ mong trong một khoảng thời gian cực kỳ nhanh chóng và dứt khoát.
“Lôi đài số 6 vòng đấu thứ nhất, trận đấu thứ đầu tiên Hàn Tĩnh Chi thắng” Lý Hoành nói.
“Kiếm của muội cũng đã tiếp cận Kiếm Thế rồi, chắc cũng rất nhanh thôi liền có thể ngộ ra kiếm thế” Lý Thiên Vũ khi thấy Hàn Tĩnh Chi từ khán đài đi xuống mĩm cười trêu ghẹo một tiếng.
“Kiếm của huynh lợi hại như vậy còn chưa luyện ra kiếm khí, muội còn lâu lắm cơ” Hàn Tĩnh Chi làm mặt quỷ nhìn về phía Lý Thiên Vũ trêu ghẹo qua.
Lý Trác Viễn phía xa nghe thấy dự định lên tiếng chế nhạo nhưng lại sợ thực lực của Hàn Tĩnh Chi nên hắn không dám.
“Lôi đài số 6 vòng đấu thứ nhất, trận đấu thứ hai Lý Dương thắng”.
“Lôi đài số 6 vòng đấu thứ nhất, trận đấu thứ ba Dương Hoằng thắng”.
“Lôi đài số 6 lượt đấu thứ nhất, trận đấu thứ tư Lý Vân Chi thắng”
Chiến đấu lượt đấu đầu tiên này trôi qua rất nhanh chỉ hơn một canh giờ một ít liền đã hoàn thành, và cũng chỉ mất hơn nửa canh giờ để các tộc nhân khiêu chiến lại, và số bài danh vào vòng thứ hai cũng thay đổi không ít trong đó có Lý Mịch, lần này vào vòng đấu thứ hai tổng cộng có 160 người.
Vì luật chơi ban đầu đã nói, người may mắn không tham gia lần đấu đầu tiên mà trực tiếp vào vòng đấu thứ hai nên Lý Thiên Vũ và chín người may mắn khác không bị khiêu chiến thuận lợi mà vào vòng đấu thứ hai.
“Vòng đấu thứ hai cũng là bóc thăm và đấu loại trực tiếp và khi hoàn thành vòng đấu mỗi người có một lượt khiêu chiến như cũ, thành công khiêu chiến sẽ thay thế vị trí người thua mà tiến vào vòng tiếp theo” Lý Hoành lúc này đứng lên tuyên bố thể lệ thi đấu vòng đấu thứ hai.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai, trận đấu thứ nhất Lý Thiên thắng”.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai, trận đấu thứ hai Lý Bạch Nhật thắng”.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai, trận đấu thứ ba Lý Ngưng Sương thắng”.
Lý Thiên Vũ chờ hơn một canh giờ mới đến lượt hắn, do vào vòng đấu thứ hai chỉ còn lại tinh anh trong tộc, đa phần tu vi là Linh Nguyên cảnh hậu kỳ trở lên, trung kỳ chỉ có một hai người và cũng đã bị loại toàn bộ, nên thời gian cũng dài hơn, nên bây giờ mới đến lượt hắn.
Lý Thiên Vũ bước lên lôi đài phía đối thủ của hắn chính là một nam tử khôi ngô thân cao hai thước, toàn thân y phục màu đỏ, toàn thân lộ ra một khí chất hoang dã, cơ bắp để lộ ra bên ngoài.
“Ta Lý Khôi, tu vi Linh Nguyên Cảnh hậu kỳ, thể phách Linh Nguyên Cảnh đỉnh phong” Lý Khôi bước lên lôi đài mắt cao hơn đầu từ phía cao nhìn xuống Lý Thiên Vũ lộ ra ánh mắt khinh thường nói.
Hắn vốn nghĩ Lý Thiên Vũ bước vào Linh Nguyên Cảnh cũng chỉ mới hơn bảy tháng, tu vi cao lắm cũng chỉ Linh Nguyên cảnh hậu kỳ tu vi mà thôi nên hắn xem thường Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ tính cách cũng không thích nói nhiều, hắn cũng không cần nhiều lời tay nắm lại một quyền đánh ra, một quyền này hắn không dùng vũ kỹ cường đại cũng không có Chân Khí ba động mạnh mẻ, cũng chỉ là thuần túy một quyền từ nhục thân cường đại của hắn.
« Thái Sơ Thần Long Biến » chính là một tâm pháp luyện thể vô cùng lợi hại, tuy đã không còn Tổ Long Long Huyết nhưng lại có đại lượng Long huyết của Thiên Diễn Lôi Long bổ trợ, nhục thân hắn đã dẫn trước tu vi mà tiến vào Huyền Nguyên cảnh hậu kỳ tu vi.
Với nhục thân Huyền Nguyên Cảnh Hậu Kỳ chỉ cần một quyền liền có thể đánh bạo một Huyền Nguyên cảnh sơ kỳ nhưng Lý Khôi với hắn không thù không oán nên hắn đã thủ hạ lưu tình chỉ là đánh hắn bay xuống lôi đài thụ một ít thương thế mà thôi.
“Lôi đài số 7 lượt đấu thứ hai trận đấu thứ năm Lý Thiên Vũ thắng”.
“Hừ, vũ phu cũng chỉ là vũ phu, không thể thành tựu nghiệp lớn” Lý Trác Viễn hừ lạnh một tiếng rồi thầm bầm nói một mình.
Lý Hằng Minh phía trên cũng không nói gì thêm, hắn biết nhi tử mình rất mạnh chỉ một tiểu tử Lý Khôi không làm gì được hắn.
Tất cả mọi người điều ngoài ý muốn, không ngờ Lý Thiên Vũ mới tu luyện không bao lâu mà thực lực lại cường đại như vậy.
Phía Đông, bên trên đài cao dành cho Lâm gia, ở trung tâm một thiếu nữ tuổi chạng 15 16 tuổi, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, nàng chính là Lâm Tâm Như thiên chi kiêu nữ của Lâm Phủ nàng được cả thành biết đến với thức tỉnh Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Ấn nhưng lại không ai biết nàng là loại nào thuộc tính pháp ấn.
Cũng có một vài lời đồn nói rằng nàng được một đại gia tộc nào đó của một Đế Triều nhìn trúng nạp làm th·iếp, nàng nhất định sẽ rời đi nơi nhỏ bé Thanh Thành này.
“Lâm cô nương, thực lực của hắn ta nhìn không rõ, nhưng hắn chắc hẳn đã là Huyền Nguyên Cảnh võ giả, thực lực nếu như vừa rồi ra tay thì thực lực chí ít không dưới Huyền Nguyên Cảnh trung kỳ”.
Bên cạnh Lâm Tâm Như là một lão ẩu toàn thân hắc y nhân đang ngồi phía bên cạnh nàng, từ bên ngoài thoát nhìn lão ẩu kia chính là cận vệ của nàng, nhưng nếu như biết thường ngày bên trong Lâm Phủ thì sẽ biết hắn chính là người mà vị kia của Đế Triều phái theo bảo vệ nàng, thân phận bên trong Lâm Phủ cực kỳ tôn quý, được mọi người sùng kính gọi là Hôi Lão.
“Hôi Lão, hắn hiện tại đã là nhân vật chạm tay có thể bổng muốn g·iết hắn cũng không dể dàng gì!” Lâm Tâm Như bình tỉnh quay sang nói nhỏ với hắc y nhân kia.
“Ẩn Sát Môn, sát thủ không lúc không có, chỉ cần ra đủ giá điều có thể thỉnh động sát thủ Thiên Nguyên Cảnh” Hôi Lão bình tỉnh nói với giọng lạnh lùng không một chút tình cảm.
“Ẩn Sát Môn” Lâm Tâm Như trầm ngâm như suy nghĩ gì đó rồi hai mắt nheo lại sát khí tất lộ.
Lý Thiên Vũ sao khi hoàn thành trận đấu liền đi xuống khán đài nhìn về phía lôi đài số sáu, lúc này Hàn Tĩnh Chi nàng cũng đã hoàn thành trận đấu của mình và cũng đã đi xuống bên dưới cả hai nhìn nhau điều lộ ra nụ cười nhẹ.
Trận đấu vòng thứ hai tổng cộng phải hơn ba canh giờ mới hoàn toàn kết thúc, lần thứ hai chiến đấu này đa phần những người bị loại là những người có tu vi thấp nên họ không cần lại khiêu chiến mà chấp nhận số mệnh, trong đó có một số võ giả muốn tìm Lý Thiên Vũ phiền toái nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại lựa chọn không khiêu chiến.
Vì trận vừa rồi Lý Thiên Vũ chỉ một quyền liền đánh bại Lý Khôi thực lực đã chứng minh hắn tu vi có thể sánh ngang với Huyền Nguyên Cảnh sơ kỳ, nên không ai muốn tự làm chính mình mất mặt.
“Vòng đấu thứ ba thể lệ như vừa rồi, bắt đầu”.
“Trận đấu đầu tiên của tổ 7 Lý Thiên Vũ đấu ...”
Lý Hoành vừa bóc ra hai tấm thẻ tre khi nói một nửa liền lộ ra vẻ thần bí nhìn xuống tám người bên dưới tổ thứ bảy êm lặng một cái rồi tiếp tục lên tiếng.
“Lý Dạ Tịch”.
Lý Thiên Vũ nghe thấy tên mình liền nhanh chân bước lên lôi đài, trong mắt hắn là một nam tử toàn thân áo bào đen trong rất ma mị.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận