Cài đặt tùy chỉnh
Nguyên Thủy
Chương 17: Chương 17: Âm Phong Lang.
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:28:32Chương 17: Âm Phong Lang.
Nhưng Lý Thiên Vũ điều nhẹ nàng và linh hoạt liền tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, sáng sớm ngày ngày hôm sau, nàng tỉnh lại.
"Nàng dậy rồi” Lý Thiên Vũ nhìn nàng mĩm cười lên tiếng.
Hàn Tĩnh Chi nhẹ gật đầu, hai tay vẩn còn duội duội đôi mắt, nhưng là vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Nàng, đói bụng rồi phải không”.
Lý Thiên Vũ mĩm cười lấy bên cạnh một xiên thịt nướng ước chường hơn năm cân thịt đưa qua nàng, cười nói.
Hàn Tỉnh Chi mắt sáng rực, liền đưa tay bắt lấy xiên thịt ngấu nghiến ăn.
"Nàng ăn từ từ thôi, còn rất nhiều đây này” Lý Thiên Vũ nở nụ cười thỏa mãn, đưa tay chỉ về phía bếp lửa đang nướng hơn năm mươi cân thịt sói, lên tiếng.
“Không tốt”.
Ngao ô !!!
Một đoàn phong nhận sắt bén đánh thẳng về phía Hàn Tĩnh Chi đang trên tay một xiên thịt nướng đang rất chăm chú, nàng không chút nào phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần.
Lý Thiên Vũ trong thần thức lại có cái kia phong nhận nhưng đã quá gần Hàn Tĩnh Chi hắn không kịp ra tay phá vỡ cái kia phong nhận, hắn liền Long Hoá bản thân và quay sang bổ nhào tới ôm lấy Hàn Tĩnh Chi.
K.eng K.eng !!
Tiếng kim loại ma sát vang lên, cái kia phong nhận đánh trúng Lý Thiên Vũ liền chệch hướng bay ra ngoài cách đó mười trượng.
Hàn Tĩnh Chi lúc thấy Lý Thiên Vũ đột nhiên bổ nhào về phía nàng, nàng con không hiểu chuyện gì sảy ra liền ngay sau đó trong mắt nàng là một đoàn phong nhận sắt bén đến tột độ đang đánh về phía nàng.
Là “Âm Phong Lang” Huyền cấp đỉnh phong yêu thú may mắn thay Âm Phong Lang tộc là tộc quần đơn thể hành động không giống như Ngân Nguyệt Lang động một cái là cả quần thể ngàn con, vạn con.
Lý Thiên Vũ sắc mặt ngưng trọng lên tiếng “Là Âm Phong Lang Huyền cấp đỉnh phong Yêu thú, bên trong nơi Âm Sát này lâu dài thực lực cũng không kém hơn Địa cấp yêu thú bên ngoài là bao nhiêu đâu nàng cẩn thận”.
Hàn Tĩnh Chi mặt không đổi sắc liền lấy ra Lam Ngọc kiếm cần trên tay, lần trước con kia Hoàng Kim Cự Viên bọn hắn may mắn lắm mới có thể trốn thoát, lần này bọn hắn phải đối mặt với một tôn yêu thú như vậy, nhưng lần này thấy Lý Thiên Vũ sắc mặt bình tỉnh nàng lại không còn lo lắng gì hơn.
Ngao !!
Trước mắt Lý Thiên Vũ một con hắc sắc cự Lang, thân cao bốn trượng dài bảy trượng miệng lộ ra hàm răng dử tợn chạy như bay về phía Lý Thiên Vũ há miệng rộng của nó táp mạnh về phía hắn.
“Kim Long Phá Diệt Trảo” hướng về phía Âm Phong Lang đánh tới.
Oành!! Đùng.
Âm Phong Lang liên tục b·ị đ·ánh bay ra xa trăm trượng thì dừng lại, trên lưng lộ ra ba v·ết t·hương sâu thấy xương nhưng trong chóc lác lại hồi phục nguyên vẹn không còn vết tích.
Lực hồi phục thật cường đại, một kích có thể làm trực tiếp làm trọng thương võ giả Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ nhưng với nó Âm Phong Lang lại không hề gì.
Âm Phong Lang điên cuồng hét lên một tiếng, cùng hướng Lý Thiên Vũ đánh tới, sắc bén móng vuốt sói hướng đỉnh đầu hắn chụp xuống.
“Băng Linh Phong Bạo” Hàn Tĩnh Chi cùng lúc t·ấn c·ông về phía Âm Phong Lang làm cho nó bay về sau năm trượng, để lại một đạo v·ết t·hương thật lớn trên lưng.
Lý Thiên Vũ cùng lúc thả ra Long Uy và huyết mạch áp chế tiến thẳng về phía Âm Phong Lang.
Âm Phong Lang như bị cự trọng công kích thân thể nặng nề áp xuống làm Âm Phong Lang không kịp chuẩn bị nằm rạp xuống đất.
Lập tức song trong công kích, “Cực Thiên Băng Vực” và “Phân Chia Âm Dương, Phân Chia Thiên Địa” xuất ra, làm cho một kiếm nayg chém ra một đạo v·ết t·hương thật lớn đem con kia Âm Phong Lang thụ thật nặng thương thế.
“Băng Diệu Chi Hoàn” Hàn Tĩnh Chi đánh về phía Âm Phong Lang, cùng lúc Lý Thiên Vũ cũng đem hàn khí từ Thái Âm chi lực rót vào thân thể của Hàn Tĩnh Chi đem uy lực một kích này nâng cao đến cực hạn có thể sánh ngang với Thiên Cấp trung phẩm trình độ vũ kỹ.
Một kích này làm cho Âm Phong Lang bị đóng băng lại.
“Băng Bạo Thuật”- Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi đều phát động cái này bí thuật, một v·ụ n·ổ đinh tay nhức ốc truyền ra làm cho Âm Phong Lang thương nặng lại thêm một bật.
“Băng Bạo Thuật” là một môn bí thuật được Lý Thiên Vũ truyền thụ, cả hai đã tu luyện và sử dụng thuần thục rất nhiều lần.
Bí thuật là một thứ gì đó đặc thù không thuộc về công pháp vũ kỹ phạm trù mà cực kỳ quý hiếm khó có được, có người nói mỗi một chủng bí thuật, đều có khó lường hiệu dụng, như cái này “Băng Bạo Thuật” là làm cho võ giả chưởng khống băng hệ thực lực khi chiến đấu có thể bạo tạc tất cả băng vụ.
Đối với một cái băng hệ võ giả việc tạo băng vụ là hết sức dễ dàng, với một hai miếng băng vụ bạo tạc thì không là gì nhưng nếu ngàn miếng, vạn miếng thì là chuyện khác.
“Âm Phong Lang” bị “Băng Bạo Thuật” kích thương nhưng nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu.
Nơi đây dị chủng yêu thú điều được Âm Sát Chi Khí uổn dưỡng hết sức mạnh mẽ và khả năng phục hồi thương thế thật sự phải để ngưòi khác ranh tỵ.
Lý Thiên Vũ biết được với hắn cùng Hàn Tĩnh Chi thực lực nếu muốn g·iết Âm Phong Lang là chuyện không thể nào.
Còn về hoàn toàn Long hoá thì không thể nào, vì lần trước hắn hoàn toàn Long hoá là thiêu đốt cái kia một giọt Thần Long Tinh Huyết, không chỉ giúp hắn hoàn toàn Long hoá còn giúp hắn bình chướng Huyền Nguyên cảnh xiền xích kéo đứt ngoài ra còn giúp hắn đi thêm một đoạn dài tại Linh Nguyên cảnh đỉnh phong.
Lý Thiên Vũ liền nắm lấy tay Hàn Tĩnh Chi phóng nhanh như bay về hướng ngược lại con kia Âm Phong Lang.
Âm Phong Lang róng lên một tiếng thật dài liền đuổi theo Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ cấp tốc phi nhanh và liên tục chuyển hướng làm cho Âm Phong Lang không cách nào đuổi kịp, chắc tại Âm Phong Lang bị hai tên nhân loại sâu kiến đã thương nên hết sức tức giận nên cả hai bị con này Âm Phong Lang t·ruy s·át điên cuồng suốt hai tháng.
Trong hai tháng đó hắn luôn luôn đề phòng những cái kia Âm Sát Sinh Linh cùng dị chủng yêu thú đặt biệt là Âm Phong Lang t·ruy s·át nên lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, bảy ngày trước hắn phát hiện mình đã có cảm ứng vi diệu với nguy hiểm lúc đầu còn rất nhạt và mơ hồ, nhưng trong bảy ngày này cảm giác đó trở nên linh mẫn, mỗi khi cảm giác mãnh liệt thì tất nhiên sẽ có cường đại Âm Sát Sinh Linh hoặc là cường đại dị chủng yêu thú xuất hiện.
Phần lớn cảm giác đó xuất hiện là hắn liền bị Âm Phong Lang tìm được kể cả lần này cũng vậy lại bị Âm Phong Lang tìm được, hắn liền hiểu được đây có lẽ là Linh giác.
Đột nhiên Linh giác báo hiệu hắn liền mở mắt ra lên tiếng: “Chúng ta lại bị Âm Phong Lang tìm được”.
Hắn liền cấp tốc phi nhanh về phía trước trong nửa ngày thời gian hắn luôn dùng Linh giác phân biệt nguy hiểm, nếu hướng nào nguy hiểm hắn sẽ chuyển hướng mà đi, đột nhiên Lý Thiên Vũ và nhướng mài lên tiếng dừng lại.
“Huynh làm sao, có chuyện gì sảy ra sao??” Hàn Tĩnh Chi hỏi.
“Chúng ta gặp rắc rối cả bốn phương tám hướng đều có nguy hiểm, chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là đánh liều nếu phương hướng đó nguy hiểm không lớn thì sẽ có cơ may thoát được một kiếp”- Lý Thiên Vũ nói.
“Muội nghe theo huynh, được c·hết cùng nhau muội cũng mãn nguyện”- Hàn Tĩnh Chi mỉm cười nhìn Lý Thiên Vũ nói.
Sau hơn hai tháng cả hai bên nhau cả hai đã quan hệ đã tiến triển tốt hơn không còn xa lạ như lúc trước, xưng hô cũng đã thân mật hơn.
Lý Thiên Vũ do dự trong chóc lác liền quyết định tiếp tục đi về phía trước, vì bên trong Linh Giác báo động phía trước chính là nguy hiểm nhỏ nhất, đúng lúc này Âm Phong Lang đã đến, ngay lập tức hơn mười đạo phong nhận đánh về phía Lý Thiên Vũ làm hắn không nào tiến về phía trước liền lách sang một bên và tiếp tục bỏ chạy.
Âm Phong Lang không từ bỏ liền đuổi sát theo phía sau, từng đạo công kích liên tục t·ấn c·ông về phía Lý Thiên Vũ, hắn liên tục tránh né và tiếp tục đào tẩu.
Ngao!!
Âm Phong Lang tức giận hóng lên một tiếng liền tăng tốc chạy nhanh về phía Lý Thiên Vũ.
“Ngân Long Phá Diệt Trảo” đánh về phía Âm Phong Lang làm cho nó b·ị t·hương bay ngược về phía sau trăm trượng, để hắn có kéo dài khoảng cách với Âm Phong Lang cơ hội liền nhanh chân tiến về phía trước.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, lúc đầu hắn định mang theo Hàn Tĩnh Chi t·ẩu t·hoát thì nàng lại không đồng ý, về sau hắn liền hiểu tốc độ của nàng cũng không thua kém gì hắn, hắn thầm nghĩ chắc là Chi Chi nàng thân phận không kém có cao giai thân pháp phòng thân cũng phải chuyện lạ.
Hắn tập trung thần thức về sau Âm Phong Lang phòng hờ nó t·ấn c·ông, Hàn Tĩnh Chi cũng như vậy luôn đề phòng Âm Phong Lang công kích, đến lúc hắn kéo thần thức về phía trước thì đã muộn màng.
Phía trước hắn là một vực sâu thâm thẩm nhìn không thấy đáy, hắn di chuyển tốc độ quá nhanh khi hắn nhìn thấy phía trước thì là đến vách núi là không dừng kịp thời cả hai nhào thẳng xuống vực sâu.
Hàn Tinh Chi nhìn về phía Lý Thiên Vũ mĩm cười nói: “Thiên Vũ ca ca, đã không có gì may mắn nửa rồi, được c·hết cùng huynh đã là may mắn lớn nhất cuộc đời ta”.
“Thiên Vũ ca ca, muội thích huynh”- Hàn Tĩnh Chi lấy hết dũng khí nói ra câu nói tận tâm can.
Khi Lý Thiên Vũ nghe thấy lời nói của nàng cũng mắt lộ nhu hoà cố gắn nắm lấy tay nàng kéo nàng vào lòng và nói: “Nha đầu ngốc huynh cũng thích muội” cả hai ôm lấy nhau và nhắm mắt lại đợt chờ tử thần đến và đưa họ đi.
Nhưng Lý Thiên Vũ điều nhẹ nàng và linh hoạt liền tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, sáng sớm ngày ngày hôm sau, nàng tỉnh lại.
"Nàng dậy rồi” Lý Thiên Vũ nhìn nàng mĩm cười lên tiếng.
Hàn Tĩnh Chi nhẹ gật đầu, hai tay vẩn còn duội duội đôi mắt, nhưng là vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Nàng, đói bụng rồi phải không”.
Lý Thiên Vũ mĩm cười lấy bên cạnh một xiên thịt nướng ước chường hơn năm cân thịt đưa qua nàng, cười nói.
Hàn Tỉnh Chi mắt sáng rực, liền đưa tay bắt lấy xiên thịt ngấu nghiến ăn.
"Nàng ăn từ từ thôi, còn rất nhiều đây này” Lý Thiên Vũ nở nụ cười thỏa mãn, đưa tay chỉ về phía bếp lửa đang nướng hơn năm mươi cân thịt sói, lên tiếng.
“Không tốt”.
Ngao ô !!!
Một đoàn phong nhận sắt bén đánh thẳng về phía Hàn Tĩnh Chi đang trên tay một xiên thịt nướng đang rất chăm chú, nàng không chút nào phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần.
Lý Thiên Vũ trong thần thức lại có cái kia phong nhận nhưng đã quá gần Hàn Tĩnh Chi hắn không kịp ra tay phá vỡ cái kia phong nhận, hắn liền Long Hoá bản thân và quay sang bổ nhào tới ôm lấy Hàn Tĩnh Chi.
K.eng K.eng !!
Tiếng kim loại ma sát vang lên, cái kia phong nhận đánh trúng Lý Thiên Vũ liền chệch hướng bay ra ngoài cách đó mười trượng.
Hàn Tĩnh Chi lúc thấy Lý Thiên Vũ đột nhiên bổ nhào về phía nàng, nàng con không hiểu chuyện gì sảy ra liền ngay sau đó trong mắt nàng là một đoàn phong nhận sắt bén đến tột độ đang đánh về phía nàng.
Là “Âm Phong Lang” Huyền cấp đỉnh phong yêu thú may mắn thay Âm Phong Lang tộc là tộc quần đơn thể hành động không giống như Ngân Nguyệt Lang động một cái là cả quần thể ngàn con, vạn con.
Lý Thiên Vũ sắc mặt ngưng trọng lên tiếng “Là Âm Phong Lang Huyền cấp đỉnh phong Yêu thú, bên trong nơi Âm Sát này lâu dài thực lực cũng không kém hơn Địa cấp yêu thú bên ngoài là bao nhiêu đâu nàng cẩn thận”.
Hàn Tĩnh Chi mặt không đổi sắc liền lấy ra Lam Ngọc kiếm cần trên tay, lần trước con kia Hoàng Kim Cự Viên bọn hắn may mắn lắm mới có thể trốn thoát, lần này bọn hắn phải đối mặt với một tôn yêu thú như vậy, nhưng lần này thấy Lý Thiên Vũ sắc mặt bình tỉnh nàng lại không còn lo lắng gì hơn.
Ngao !!
Trước mắt Lý Thiên Vũ một con hắc sắc cự Lang, thân cao bốn trượng dài bảy trượng miệng lộ ra hàm răng dử tợn chạy như bay về phía Lý Thiên Vũ há miệng rộng của nó táp mạnh về phía hắn.
“Kim Long Phá Diệt Trảo” hướng về phía Âm Phong Lang đánh tới.
Oành!! Đùng.
Âm Phong Lang liên tục b·ị đ·ánh bay ra xa trăm trượng thì dừng lại, trên lưng lộ ra ba v·ết t·hương sâu thấy xương nhưng trong chóc lác lại hồi phục nguyên vẹn không còn vết tích.
Lực hồi phục thật cường đại, một kích có thể làm trực tiếp làm trọng thương võ giả Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ nhưng với nó Âm Phong Lang lại không hề gì.
Âm Phong Lang điên cuồng hét lên một tiếng, cùng hướng Lý Thiên Vũ đánh tới, sắc bén móng vuốt sói hướng đỉnh đầu hắn chụp xuống.
“Băng Linh Phong Bạo” Hàn Tĩnh Chi cùng lúc t·ấn c·ông về phía Âm Phong Lang làm cho nó bay về sau năm trượng, để lại một đạo v·ết t·hương thật lớn trên lưng.
Lý Thiên Vũ cùng lúc thả ra Long Uy và huyết mạch áp chế tiến thẳng về phía Âm Phong Lang.
Âm Phong Lang như bị cự trọng công kích thân thể nặng nề áp xuống làm Âm Phong Lang không kịp chuẩn bị nằm rạp xuống đất.
Lập tức song trong công kích, “Cực Thiên Băng Vực” và “Phân Chia Âm Dương, Phân Chia Thiên Địa” xuất ra, làm cho một kiếm nayg chém ra một đạo v·ết t·hương thật lớn đem con kia Âm Phong Lang thụ thật nặng thương thế.
“Băng Diệu Chi Hoàn” Hàn Tĩnh Chi đánh về phía Âm Phong Lang, cùng lúc Lý Thiên Vũ cũng đem hàn khí từ Thái Âm chi lực rót vào thân thể của Hàn Tĩnh Chi đem uy lực một kích này nâng cao đến cực hạn có thể sánh ngang với Thiên Cấp trung phẩm trình độ vũ kỹ.
Một kích này làm cho Âm Phong Lang bị đóng băng lại.
“Băng Bạo Thuật”- Lý Thiên Vũ cùng Hàn Tĩnh Chi đều phát động cái này bí thuật, một v·ụ n·ổ đinh tay nhức ốc truyền ra làm cho Âm Phong Lang thương nặng lại thêm một bật.
“Băng Bạo Thuật” là một môn bí thuật được Lý Thiên Vũ truyền thụ, cả hai đã tu luyện và sử dụng thuần thục rất nhiều lần.
Bí thuật là một thứ gì đó đặc thù không thuộc về công pháp vũ kỹ phạm trù mà cực kỳ quý hiếm khó có được, có người nói mỗi một chủng bí thuật, đều có khó lường hiệu dụng, như cái này “Băng Bạo Thuật” là làm cho võ giả chưởng khống băng hệ thực lực khi chiến đấu có thể bạo tạc tất cả băng vụ.
Đối với một cái băng hệ võ giả việc tạo băng vụ là hết sức dễ dàng, với một hai miếng băng vụ bạo tạc thì không là gì nhưng nếu ngàn miếng, vạn miếng thì là chuyện khác.
“Âm Phong Lang” bị “Băng Bạo Thuật” kích thương nhưng nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu.
Nơi đây dị chủng yêu thú điều được Âm Sát Chi Khí uổn dưỡng hết sức mạnh mẽ và khả năng phục hồi thương thế thật sự phải để ngưòi khác ranh tỵ.
Lý Thiên Vũ biết được với hắn cùng Hàn Tĩnh Chi thực lực nếu muốn g·iết Âm Phong Lang là chuyện không thể nào.
Còn về hoàn toàn Long hoá thì không thể nào, vì lần trước hắn hoàn toàn Long hoá là thiêu đốt cái kia một giọt Thần Long Tinh Huyết, không chỉ giúp hắn hoàn toàn Long hoá còn giúp hắn bình chướng Huyền Nguyên cảnh xiền xích kéo đứt ngoài ra còn giúp hắn đi thêm một đoạn dài tại Linh Nguyên cảnh đỉnh phong.
Lý Thiên Vũ liền nắm lấy tay Hàn Tĩnh Chi phóng nhanh như bay về hướng ngược lại con kia Âm Phong Lang.
Âm Phong Lang róng lên một tiếng thật dài liền đuổi theo Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ cấp tốc phi nhanh và liên tục chuyển hướng làm cho Âm Phong Lang không cách nào đuổi kịp, chắc tại Âm Phong Lang bị hai tên nhân loại sâu kiến đã thương nên hết sức tức giận nên cả hai bị con này Âm Phong Lang t·ruy s·át điên cuồng suốt hai tháng.
Trong hai tháng đó hắn luôn luôn đề phòng những cái kia Âm Sát Sinh Linh cùng dị chủng yêu thú đặt biệt là Âm Phong Lang t·ruy s·át nên lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, bảy ngày trước hắn phát hiện mình đã có cảm ứng vi diệu với nguy hiểm lúc đầu còn rất nhạt và mơ hồ, nhưng trong bảy ngày này cảm giác đó trở nên linh mẫn, mỗi khi cảm giác mãnh liệt thì tất nhiên sẽ có cường đại Âm Sát Sinh Linh hoặc là cường đại dị chủng yêu thú xuất hiện.
Phần lớn cảm giác đó xuất hiện là hắn liền bị Âm Phong Lang tìm được kể cả lần này cũng vậy lại bị Âm Phong Lang tìm được, hắn liền hiểu được đây có lẽ là Linh giác.
Đột nhiên Linh giác báo hiệu hắn liền mở mắt ra lên tiếng: “Chúng ta lại bị Âm Phong Lang tìm được”.
Hắn liền cấp tốc phi nhanh về phía trước trong nửa ngày thời gian hắn luôn dùng Linh giác phân biệt nguy hiểm, nếu hướng nào nguy hiểm hắn sẽ chuyển hướng mà đi, đột nhiên Lý Thiên Vũ và nhướng mài lên tiếng dừng lại.
“Huynh làm sao, có chuyện gì sảy ra sao??” Hàn Tĩnh Chi hỏi.
“Chúng ta gặp rắc rối cả bốn phương tám hướng đều có nguy hiểm, chúng ta chỉ còn một cách duy nhất là đánh liều nếu phương hướng đó nguy hiểm không lớn thì sẽ có cơ may thoát được một kiếp”- Lý Thiên Vũ nói.
“Muội nghe theo huynh, được c·hết cùng nhau muội cũng mãn nguyện”- Hàn Tĩnh Chi mỉm cười nhìn Lý Thiên Vũ nói.
Sau hơn hai tháng cả hai bên nhau cả hai đã quan hệ đã tiến triển tốt hơn không còn xa lạ như lúc trước, xưng hô cũng đã thân mật hơn.
Lý Thiên Vũ do dự trong chóc lác liền quyết định tiếp tục đi về phía trước, vì bên trong Linh Giác báo động phía trước chính là nguy hiểm nhỏ nhất, đúng lúc này Âm Phong Lang đã đến, ngay lập tức hơn mười đạo phong nhận đánh về phía Lý Thiên Vũ làm hắn không nào tiến về phía trước liền lách sang một bên và tiếp tục bỏ chạy.
Âm Phong Lang không từ bỏ liền đuổi sát theo phía sau, từng đạo công kích liên tục t·ấn c·ông về phía Lý Thiên Vũ, hắn liên tục tránh né và tiếp tục đào tẩu.
Ngao!!
Âm Phong Lang tức giận hóng lên một tiếng liền tăng tốc chạy nhanh về phía Lý Thiên Vũ.
“Ngân Long Phá Diệt Trảo” đánh về phía Âm Phong Lang làm cho nó b·ị t·hương bay ngược về phía sau trăm trượng, để hắn có kéo dài khoảng cách với Âm Phong Lang cơ hội liền nhanh chân tiến về phía trước.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, lúc đầu hắn định mang theo Hàn Tĩnh Chi t·ẩu t·hoát thì nàng lại không đồng ý, về sau hắn liền hiểu tốc độ của nàng cũng không thua kém gì hắn, hắn thầm nghĩ chắc là Chi Chi nàng thân phận không kém có cao giai thân pháp phòng thân cũng phải chuyện lạ.
Hắn tập trung thần thức về sau Âm Phong Lang phòng hờ nó t·ấn c·ông, Hàn Tĩnh Chi cũng như vậy luôn đề phòng Âm Phong Lang công kích, đến lúc hắn kéo thần thức về phía trước thì đã muộn màng.
Phía trước hắn là một vực sâu thâm thẩm nhìn không thấy đáy, hắn di chuyển tốc độ quá nhanh khi hắn nhìn thấy phía trước thì là đến vách núi là không dừng kịp thời cả hai nhào thẳng xuống vực sâu.
Hàn Tinh Chi nhìn về phía Lý Thiên Vũ mĩm cười nói: “Thiên Vũ ca ca, đã không có gì may mắn nửa rồi, được c·hết cùng huynh đã là may mắn lớn nhất cuộc đời ta”.
“Thiên Vũ ca ca, muội thích huynh”- Hàn Tĩnh Chi lấy hết dũng khí nói ra câu nói tận tâm can.
Khi Lý Thiên Vũ nghe thấy lời nói của nàng cũng mắt lộ nhu hoà cố gắn nắm lấy tay nàng kéo nàng vào lòng và nói: “Nha đầu ngốc huynh cũng thích muội” cả hai ôm lấy nhau và nhắm mắt lại đợt chờ tử thần đến và đưa họ đi.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận