Cài đặt tùy chỉnh
Nguyên Thủy
Chương 3: Chương 3: Hỗn Nguyên Châu.
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:28:25Chương 3: Hỗn Nguyên Châu.
Cũng chỉ có vương tôn quý tộc, hoặc là đại gia tộc bồi dưỡng thiên tài, mới có cơ hội đạt được Linh Thạch.
Lý Thiên Vũ thầm thân khổ, lắc đầu không nghĩ đến nửa, hắn rất tò mò về Định Thiên Châu liền đưa thần thức vào bên trong cơ thể nhìn về Định Thiên Châu.
Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào nó và lấy một tia linh thức rót vào nó bên trong cũng không hi vọng nó có phản ứng gì vì kiếp trước hắn lần rất nhiều lần rồi mà không có phản ứng gì.
Nhưng lúc này viên châu kia mặt ngoài loé sáng lên một cái rồi hóa thành một cái vòng xoáy, vòng xoáy đó không ngừng biến lớn, liền tràng ra bên ngoài ôm lấy toàn bộ thân thể hắn.
Lý Thiên Vũ chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau một khắc, hắn liền tới đến một cái không gian thần bí, trùng điệp ngã xuống mặt đất.
May mắn hắn đã là một võ giả chân chính hàng thật giá thật Linh Nguyên Cảnh sơ kỳ, thân thể tăng cường không ít.
Nếu là lấy hắn trước kia yếu ớt thân thể, ngã sắp lần này, đoán chừng liền đ·ã c·hết đi.
Lý Thiên Vũ từ dưới đất bò dậy, hoạt động một chút đau đớn gân cốt, bắt đầu quan sát không gian bốn phía.
Cái không gian này thật sự rộng lớn, rộng lớn đến vô cùng vô tận, bên trong là một gốc cây thật lớn, lớn đến nổi chính hắn cũng không hình dung ra nó cao bao nhiêu và rộng bao nhiêu vạn dặm, toàn thân cây lộ ra một màu ngân bạch, kể cả thân cành lá.
Lý Thiên Vũ bổng nhiên nghĩ đến cái gì liền kinh hãi thốt lên: “Không lẻ, đây đây là Hỗn Nguyên Thần Mộc trong truyền thuyết”.
“Tại sao có thể như vậy? Ta từ chỗ nào tiến đến và Nơi đây lại là chỗ nào?”
Lúc này từ trong gốc cây kia vang lên một thanh âm “Đúng đây là Hỗn Nguyên Thần Mộc, và đây là bên trong Hỗn Nguyên Châu” đúng hơn là bên trên một cành cây có một con hồ ly chín đuôi chính là tiểu hồ Ly này lên tiếng.
Lý Thiên Vũ khi nhìn thấy tiểu hồ Ly liền kinh hô “thần thú hậu duệ Cực Huyễn Phong Thiên Hồ”.
Tiểu hồ Ly bên trên cũng giật mình, thời đại này lại còn có người nhận ra chính mình là hậu duệ thần thú, Tiểu hồ Ly cảm thấy thú vị lên tiếng “Thiếu niên kiến thức không cạn, biết Hỗn Nguyên Thần Mộc lại còn biết cả tộc ta Cực Huyễn Phong Thiên Hồ”.
Lý Thiên Vũ gãi gãi đầu nói: “Do ta đọc nhiều sách thôi”.
Sự thật Lý Thiên Vũ chưa từng gặp qua Hỗn Nguyên Thần Mộc và Cực Huyễn Phong Thiên Hồ, chỉ là có thấy qua sách vỡ mà thôi.
Tiểu hồ Ly nhìn về phía Lý Thiên Vũ thật lâu mới lên tiếng “Ngươi tu luyện là « Thiên Trụ Vô Thần Quyết »”.
Lý Thiên Vũ cũng không ngoài ý muốn vì “Định Thiên Châu” vốn là tìm thấy chung với « Thiên Trụ Vô Thần Quyết » nói bọn chúng không có liên quan đến nhau, đ·ánh c·hết hắn cũng không tin chuyện ma quỷ này.
Lý Thiên Vũ bổng nghĩ tới chuyện gì đó liền nghi hoặc hỏi: “Đúng, ta tu luyện là « Thiên Trụ Vô Thần Quyết » nhưng đây không phải là Định Thiên Châu sao, ngươi nói đây là Hỗn Nguyên Châu”
Tiểu hồ Ly cười nhạo một tiếng nói: “Hỗn Nguyên Châu là cỡ nào bảo vật, các người vô tri kia chỉ tuỳ tiện lấy cho nó cái tên, mà còn tỏ ra đắc ý”.
Lý Thiên Vũ đợt hiểu rồi lại nghi hoặc hỏi tiếp: “Hỗn Nguyên Châu có cái gì công dụng”.
Tiểu hồ Ly cười nhạo một tiếng nói: “Hiện tại với ngươi Hỗn Nguyên Châu cũng chỉ là tác dụng phụ trợ mà thôi còn về công kích thì đợi ngươi cường đại lên đã.”
Lý Thiên Vũ nói: “Phụ trợ như thế nào”
Tiểu hồ Ly ngáp một cái nói: “Hiện tại tốc độ thời gian trôi qua nơi đây là 3 1 so với ngoại giới” tiểu hồ Ly chưa nói hết liền bị Lý Thiên Vũ cắt ngang.
“Cái gì 3 1 có nghĩa nơi đây trãi qua ba ngày bên ngoài cũng chỉ 1 ngày, chẳng phải ta có gấp ba thời gian tu luyện so với người” Lý Thiên Vũ kinh hô.
“Nhiêu đó đã là cái gì, nếu ngươi tu luyện vũ kỹ dưới Hỗn Nguyên Thần Mộc ngộ tính của ngươi sẽ tăng lên ít nhất 3 lần” tiểu hồ ly nói.
Lý Thiên Vũ tiếp tục kinh hô: “Cái gì gấp 3 lần ngộ tính” Lý Thiên Vũ đ·ã c·hết lặng, thiên địa linh khí nơi đây rất dầy đặc ít nhất gấp ba lần ngoại giới. Chẳng phải nói đây là bảo địa tu luyện đối với ta.
Phải biết, tại đại Mặc vương triều, những cái kia có nồng độ linh khí nếu là đạt tới 1,5 lần, liền đã xem như tu luyện bảo địa, sẽ gặp phải các đại gia tộc điên cuồng tranh đoạt.
Tiểu hồ Ly với giọng lười biến nói: “Tu vi ngươi càng cao thì thời gian trôi qua cũng có thể cải thiện, ta buồn ngủ rồi ngươi tuỳ tiện”
Lý Thiên Vũ đã ngốc trệ sau đó mới lấy lại được tinh thần hỏi thêm một lần: “Cực hạn là trên bao thời gian và phụ trợ đã lợi hại như vậy công dụng thực tế sẽ ra sao”.
Đợi một lúc không thấy ai trả lời Lý Thiên Vũ liền không hỏi nửa, hắn liền không do dự mà khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu tu luyện.
Sau chín cái chu thiên hắn cảm thấy linh khí đã gần đạt đến một phần mười Khí Hải tốc độ tu luyện như vậy thật là khủng kh·iếp cứ như vậy chẳng phải dùng chỉ mất mười ngày để đột phá trung kỳ, mà bên ngày chỉ mất hơn ba ngày.
Lý Thiên Vũ gật đầu thoả mãn và định rời đi ra ngoài nhưng lại không biết cách nào đi ra. Liền xấu hổ hỏi thêm một câu: “Ta làm như nào để rời khỏi”.
May mắn thay tiểu hồ Ly đáp ngay: “Tuỳ tâm sử dụng”.
Lý Thiên Vũ liền khẻ động suy nghĩ và ngay lập tức hắn xuất hiện ngay bên trong hang động vừa rồi, còn về Hỗn Nguyên Châu thì vẫn lẳng lặng bên trong đan điền hắn.
Lý Thiên Vũ thầm nhẹ gật đầu, mĩm cười phân biệt phương hướng rồi cất bước về hướng Thanh Thành nhanh chóng rời đi.
...
Thanh Thành là nơi phồn hoa bật nhất Đại Mạc Vương Triều, Đại Mạc tổng cộng có hơn trăm thành trì lớn nhỏ trãi dài diện tích hơn mười vạn dặm xung quanh Cửu U Sơn Mạch, mà bên trong có năm thành trì lớn.
Thanh Thành là một trong năm tòa thành kia, diện tích tổng cộng hơn vạn dặm, biên giới tiếp giáp với Cửu U Sơn Mạch cũng là một Thành Trì tuyệt đối quan trọng của Đại Mạc.
Thanh Thành nhiều năm trấn giử biên ải tiếp giáp với Cửu U Sơn Mạch, bảo vệ bách tính khỏi các cuộc thú triều, nên nơi này cao thủ như mây, không dưới năm vị Thiên Nguyên Cảnh cao thủ, mà Thiên Nguyên Cảnh cao thủ là cường giả tối đỉnh của Đại Mạc, phụ thân của Lý Thiên Vũ chính là một trong năm cao thủ đó Thiên Nguyên Cảnh cường giả Lý Hằng Minh.
Thanh Thành, Lý Phủ.
“Vũ nhi, chuyện gì sảy ra làm sao con tận bây giờ mới quay lại, Tâm Như nha đầu kia đã quay lại từ hôm qua nói là con đã bị Linh cấp yêu thú vây sát”
Khi Lý Thiên Vũ vừa quay lại Lý Phủ liền có một người đến tìm hắn, trước mắt là một nam tử mặc áo bào đen, thân thể rắn rỏi, eo thẳng tấp như một cây trường thương, khuôn mặt kiên nghị, chỉ là tóc trên đầu ông đã điểm bạc khiến người ta cảm thấy chút t·ang t·hương, nhưng mơ hồ có thể nhận ra, khi còn trẻ, ông hẳn là một người anh tuấn.
Người này chính là Lý Hằng Minh phụ thân của Lý Thiên Vũ, đồng thời ông cũng là gia chủ của Lý gia.
Đối với Lý Thiên Vũ đây là một một khuôn mặt hết sức xa lạ và cũng hết sức quen thuộc với ký ức của hắn phụ thân hắn rất yêu chiều người con trai này, dù thân gà trống nuôi con nhưng không để chính mình thua thiệt gì.
Có lẽ người phụ thân này còn không hề hay biết chính hắn nhi tử đ·ã c·hết từ ngày hôm qua.
Nếu là nói cho hắn biết chân tướng, dù là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất cũng chưa hẳn chịu được tin dữ này.
Lý Thiên Vũ nhìn trước mắt người trung nhiên này, nhãn thần trở nên nhu hòa, mỉm cười nói: “Phụ thân, không có việc gì đâu ạ”.
“Có việc gì cứ nói ra, phụ thân nhất định sẽ làm chủ cho con, nha đầu kia khi quay lại thân mang trọng thương được người Hoàng gia mang về, hiện tại vẫn còn hôn mê” Lý Hằng Minh sắc mặt bình tỉnh hỏi.
Lý Thiên Vũ trầm mặt hồi lâu, lại lắc đầu: “Phụ thân, việc này đích thật có ẩn tình nhưng phụ thân an tâm con sẽ tự giải quyết việc này”.
Lý Hằng Minh nhìn nhi tử một cách nghiêm túc rồi nhẹ gật đầu, thầm nghĩ: “Nhi tử đã lớn, có những suy nghĩ riêng của mình”.
“Phải rồi phụ thân con đã tiến vào Linh Nguyên Cảnh rồi” Lý Thiên Vũ mĩm cười chuyển chủ đề, để phụ thân mình không hỏi lại việc cũ nửa.
Chỉ hai người kia một Linh Nguyên Cảnh hậu kỳ và Linh Nguyên Cảnh đỉnh phong, hắn không tự tay báo thù được thì uổn công một đời Bán Thánh của hắn.
“Oh, thật sự đã bước vào Linh Nguyên Cảnh, con thức tỉnh ra là cái nào Pháp Ấn” Lý Hằng Minh nhìn về nhi tử một hồi lâu mới kinh ngạc nói.
“Là “Ô Tâm Ly Hỏa” Địa Cấp Hạ Phẩm Pháp Ấn”.
Lý Thiên Vũ nói xong liền mi tâm phát sáng khỏi động Pháp Ấn, trên bàn tay hắn là một đoàn hỏa diễm màu trắng vàng đang tỏa ra nhiệt lượng cực cao.
“Tại sao, lại trong giống Bạch Hỏa thế này” Lý Hằng Minh ngẩn ngơ nói.
“Phụ thân, nếu như người đối thủ là một cái phế vật chỉ có Hoàng Cấp Hạ Phẩm Pháp Ấn thì người có cần nghiêm túc hay không” Lý Thiên Vũ mĩm cười nói.
Lý Hằng Minh sửng người, liền cười ha hả, nói: “Tiểu tử ngươi thật biết suy nghĩ”.
Ý định của Lý Thiên Vũ chính là giả nai ăn thịt hổ, khi giao đấu với người khác, nếu như hắn xuất ra là một cái Hoàng Cấp Hạ Phẩm Bạch Hỏa thì người khác nhất định khinh thị mà xem thường hắn, để hắn có thể phản chế g·iết ngược
Cũng chỉ có vương tôn quý tộc, hoặc là đại gia tộc bồi dưỡng thiên tài, mới có cơ hội đạt được Linh Thạch.
Lý Thiên Vũ thầm thân khổ, lắc đầu không nghĩ đến nửa, hắn rất tò mò về Định Thiên Châu liền đưa thần thức vào bên trong cơ thể nhìn về Định Thiên Châu.
Lý Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào nó và lấy một tia linh thức rót vào nó bên trong cũng không hi vọng nó có phản ứng gì vì kiếp trước hắn lần rất nhiều lần rồi mà không có phản ứng gì.
Nhưng lúc này viên châu kia mặt ngoài loé sáng lên một cái rồi hóa thành một cái vòng xoáy, vòng xoáy đó không ngừng biến lớn, liền tràng ra bên ngoài ôm lấy toàn bộ thân thể hắn.
Lý Thiên Vũ chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, sau một khắc, hắn liền tới đến một cái không gian thần bí, trùng điệp ngã xuống mặt đất.
May mắn hắn đã là một võ giả chân chính hàng thật giá thật Linh Nguyên Cảnh sơ kỳ, thân thể tăng cường không ít.
Nếu là lấy hắn trước kia yếu ớt thân thể, ngã sắp lần này, đoán chừng liền đ·ã c·hết đi.
Lý Thiên Vũ từ dưới đất bò dậy, hoạt động một chút đau đớn gân cốt, bắt đầu quan sát không gian bốn phía.
Cái không gian này thật sự rộng lớn, rộng lớn đến vô cùng vô tận, bên trong là một gốc cây thật lớn, lớn đến nổi chính hắn cũng không hình dung ra nó cao bao nhiêu và rộng bao nhiêu vạn dặm, toàn thân cây lộ ra một màu ngân bạch, kể cả thân cành lá.
Lý Thiên Vũ bổng nhiên nghĩ đến cái gì liền kinh hãi thốt lên: “Không lẻ, đây đây là Hỗn Nguyên Thần Mộc trong truyền thuyết”.
“Tại sao có thể như vậy? Ta từ chỗ nào tiến đến và Nơi đây lại là chỗ nào?”
Lúc này từ trong gốc cây kia vang lên một thanh âm “Đúng đây là Hỗn Nguyên Thần Mộc, và đây là bên trong Hỗn Nguyên Châu” đúng hơn là bên trên một cành cây có một con hồ ly chín đuôi chính là tiểu hồ Ly này lên tiếng.
Lý Thiên Vũ khi nhìn thấy tiểu hồ Ly liền kinh hô “thần thú hậu duệ Cực Huyễn Phong Thiên Hồ”.
Tiểu hồ Ly bên trên cũng giật mình, thời đại này lại còn có người nhận ra chính mình là hậu duệ thần thú, Tiểu hồ Ly cảm thấy thú vị lên tiếng “Thiếu niên kiến thức không cạn, biết Hỗn Nguyên Thần Mộc lại còn biết cả tộc ta Cực Huyễn Phong Thiên Hồ”.
Lý Thiên Vũ gãi gãi đầu nói: “Do ta đọc nhiều sách thôi”.
Sự thật Lý Thiên Vũ chưa từng gặp qua Hỗn Nguyên Thần Mộc và Cực Huyễn Phong Thiên Hồ, chỉ là có thấy qua sách vỡ mà thôi.
Tiểu hồ Ly nhìn về phía Lý Thiên Vũ thật lâu mới lên tiếng “Ngươi tu luyện là « Thiên Trụ Vô Thần Quyết »”.
Lý Thiên Vũ cũng không ngoài ý muốn vì “Định Thiên Châu” vốn là tìm thấy chung với « Thiên Trụ Vô Thần Quyết » nói bọn chúng không có liên quan đến nhau, đ·ánh c·hết hắn cũng không tin chuyện ma quỷ này.
Lý Thiên Vũ bổng nghĩ tới chuyện gì đó liền nghi hoặc hỏi: “Đúng, ta tu luyện là « Thiên Trụ Vô Thần Quyết » nhưng đây không phải là Định Thiên Châu sao, ngươi nói đây là Hỗn Nguyên Châu”
Tiểu hồ Ly cười nhạo một tiếng nói: “Hỗn Nguyên Châu là cỡ nào bảo vật, các người vô tri kia chỉ tuỳ tiện lấy cho nó cái tên, mà còn tỏ ra đắc ý”.
Lý Thiên Vũ đợt hiểu rồi lại nghi hoặc hỏi tiếp: “Hỗn Nguyên Châu có cái gì công dụng”.
Tiểu hồ Ly cười nhạo một tiếng nói: “Hiện tại với ngươi Hỗn Nguyên Châu cũng chỉ là tác dụng phụ trợ mà thôi còn về công kích thì đợi ngươi cường đại lên đã.”
Lý Thiên Vũ nói: “Phụ trợ như thế nào”
Tiểu hồ Ly ngáp một cái nói: “Hiện tại tốc độ thời gian trôi qua nơi đây là 3 1 so với ngoại giới” tiểu hồ Ly chưa nói hết liền bị Lý Thiên Vũ cắt ngang.
“Cái gì 3 1 có nghĩa nơi đây trãi qua ba ngày bên ngoài cũng chỉ 1 ngày, chẳng phải ta có gấp ba thời gian tu luyện so với người” Lý Thiên Vũ kinh hô.
“Nhiêu đó đã là cái gì, nếu ngươi tu luyện vũ kỹ dưới Hỗn Nguyên Thần Mộc ngộ tính của ngươi sẽ tăng lên ít nhất 3 lần” tiểu hồ ly nói.
Lý Thiên Vũ tiếp tục kinh hô: “Cái gì gấp 3 lần ngộ tính” Lý Thiên Vũ đ·ã c·hết lặng, thiên địa linh khí nơi đây rất dầy đặc ít nhất gấp ba lần ngoại giới. Chẳng phải nói đây là bảo địa tu luyện đối với ta.
Phải biết, tại đại Mặc vương triều, những cái kia có nồng độ linh khí nếu là đạt tới 1,5 lần, liền đã xem như tu luyện bảo địa, sẽ gặp phải các đại gia tộc điên cuồng tranh đoạt.
Tiểu hồ Ly với giọng lười biến nói: “Tu vi ngươi càng cao thì thời gian trôi qua cũng có thể cải thiện, ta buồn ngủ rồi ngươi tuỳ tiện”
Lý Thiên Vũ đã ngốc trệ sau đó mới lấy lại được tinh thần hỏi thêm một lần: “Cực hạn là trên bao thời gian và phụ trợ đã lợi hại như vậy công dụng thực tế sẽ ra sao”.
Đợi một lúc không thấy ai trả lời Lý Thiên Vũ liền không hỏi nửa, hắn liền không do dự mà khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu tu luyện.
Sau chín cái chu thiên hắn cảm thấy linh khí đã gần đạt đến một phần mười Khí Hải tốc độ tu luyện như vậy thật là khủng kh·iếp cứ như vậy chẳng phải dùng chỉ mất mười ngày để đột phá trung kỳ, mà bên ngày chỉ mất hơn ba ngày.
Lý Thiên Vũ gật đầu thoả mãn và định rời đi ra ngoài nhưng lại không biết cách nào đi ra. Liền xấu hổ hỏi thêm một câu: “Ta làm như nào để rời khỏi”.
May mắn thay tiểu hồ Ly đáp ngay: “Tuỳ tâm sử dụng”.
Lý Thiên Vũ liền khẻ động suy nghĩ và ngay lập tức hắn xuất hiện ngay bên trong hang động vừa rồi, còn về Hỗn Nguyên Châu thì vẫn lẳng lặng bên trong đan điền hắn.
Lý Thiên Vũ thầm nhẹ gật đầu, mĩm cười phân biệt phương hướng rồi cất bước về hướng Thanh Thành nhanh chóng rời đi.
...
Thanh Thành là nơi phồn hoa bật nhất Đại Mạc Vương Triều, Đại Mạc tổng cộng có hơn trăm thành trì lớn nhỏ trãi dài diện tích hơn mười vạn dặm xung quanh Cửu U Sơn Mạch, mà bên trong có năm thành trì lớn.
Thanh Thành là một trong năm tòa thành kia, diện tích tổng cộng hơn vạn dặm, biên giới tiếp giáp với Cửu U Sơn Mạch cũng là một Thành Trì tuyệt đối quan trọng của Đại Mạc.
Thanh Thành nhiều năm trấn giử biên ải tiếp giáp với Cửu U Sơn Mạch, bảo vệ bách tính khỏi các cuộc thú triều, nên nơi này cao thủ như mây, không dưới năm vị Thiên Nguyên Cảnh cao thủ, mà Thiên Nguyên Cảnh cao thủ là cường giả tối đỉnh của Đại Mạc, phụ thân của Lý Thiên Vũ chính là một trong năm cao thủ đó Thiên Nguyên Cảnh cường giả Lý Hằng Minh.
Thanh Thành, Lý Phủ.
“Vũ nhi, chuyện gì sảy ra làm sao con tận bây giờ mới quay lại, Tâm Như nha đầu kia đã quay lại từ hôm qua nói là con đã bị Linh cấp yêu thú vây sát”
Khi Lý Thiên Vũ vừa quay lại Lý Phủ liền có một người đến tìm hắn, trước mắt là một nam tử mặc áo bào đen, thân thể rắn rỏi, eo thẳng tấp như một cây trường thương, khuôn mặt kiên nghị, chỉ là tóc trên đầu ông đã điểm bạc khiến người ta cảm thấy chút t·ang t·hương, nhưng mơ hồ có thể nhận ra, khi còn trẻ, ông hẳn là một người anh tuấn.
Người này chính là Lý Hằng Minh phụ thân của Lý Thiên Vũ, đồng thời ông cũng là gia chủ của Lý gia.
Đối với Lý Thiên Vũ đây là một một khuôn mặt hết sức xa lạ và cũng hết sức quen thuộc với ký ức của hắn phụ thân hắn rất yêu chiều người con trai này, dù thân gà trống nuôi con nhưng không để chính mình thua thiệt gì.
Có lẽ người phụ thân này còn không hề hay biết chính hắn nhi tử đ·ã c·hết từ ngày hôm qua.
Nếu là nói cho hắn biết chân tướng, dù là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất cũng chưa hẳn chịu được tin dữ này.
Lý Thiên Vũ nhìn trước mắt người trung nhiên này, nhãn thần trở nên nhu hòa, mỉm cười nói: “Phụ thân, không có việc gì đâu ạ”.
“Có việc gì cứ nói ra, phụ thân nhất định sẽ làm chủ cho con, nha đầu kia khi quay lại thân mang trọng thương được người Hoàng gia mang về, hiện tại vẫn còn hôn mê” Lý Hằng Minh sắc mặt bình tỉnh hỏi.
Lý Thiên Vũ trầm mặt hồi lâu, lại lắc đầu: “Phụ thân, việc này đích thật có ẩn tình nhưng phụ thân an tâm con sẽ tự giải quyết việc này”.
Lý Hằng Minh nhìn nhi tử một cách nghiêm túc rồi nhẹ gật đầu, thầm nghĩ: “Nhi tử đã lớn, có những suy nghĩ riêng của mình”.
“Phải rồi phụ thân con đã tiến vào Linh Nguyên Cảnh rồi” Lý Thiên Vũ mĩm cười chuyển chủ đề, để phụ thân mình không hỏi lại việc cũ nửa.
Chỉ hai người kia một Linh Nguyên Cảnh hậu kỳ và Linh Nguyên Cảnh đỉnh phong, hắn không tự tay báo thù được thì uổn công một đời Bán Thánh của hắn.
“Oh, thật sự đã bước vào Linh Nguyên Cảnh, con thức tỉnh ra là cái nào Pháp Ấn” Lý Hằng Minh nhìn về nhi tử một hồi lâu mới kinh ngạc nói.
“Là “Ô Tâm Ly Hỏa” Địa Cấp Hạ Phẩm Pháp Ấn”.
Lý Thiên Vũ nói xong liền mi tâm phát sáng khỏi động Pháp Ấn, trên bàn tay hắn là một đoàn hỏa diễm màu trắng vàng đang tỏa ra nhiệt lượng cực cao.
“Tại sao, lại trong giống Bạch Hỏa thế này” Lý Hằng Minh ngẩn ngơ nói.
“Phụ thân, nếu như người đối thủ là một cái phế vật chỉ có Hoàng Cấp Hạ Phẩm Pháp Ấn thì người có cần nghiêm túc hay không” Lý Thiên Vũ mĩm cười nói.
Lý Hằng Minh sửng người, liền cười ha hả, nói: “Tiểu tử ngươi thật biết suy nghĩ”.
Ý định của Lý Thiên Vũ chính là giả nai ăn thịt hổ, khi giao đấu với người khác, nếu như hắn xuất ra là một cái Hoàng Cấp Hạ Phẩm Bạch Hỏa thì người khác nhất định khinh thị mà xem thường hắn, để hắn có thể phản chế g·iết ngược
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận