Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Mộng Sinh Giới

Chương 69: Chương 69: Lớp học mới

Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:09:05
Chương 69: Lớp học mới

Ngay tiết học sau, tiếng chuông vừa dứt cửa lớp mở ra và vị giáo viên lớn tuổi bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nét cương trực lẫn khắt khe của những người thầy lâu năm. Ông đảo mắt nhìn quanh lớp một lượt rồi gật đầu chào nữ giáo viên đang giảng bài trước khi cất giọng trầm đầy uy lực, gọi tên Băng Tử Huyên. "Băng Tử Huyên, đi theo ta."

Tử Huyên ngước lên, ánh mắt bình thản đáp lại: “Vâng, thưa thầy.” Hắn nhanh chóng thu dọn sách vở, đặt chúng ngay ngắn vào cặp, từng động tác đều gọn gàng và bình tĩnh. Một vài học sinh xung quanh nén tiếng xì xào, ánh mắt đầy ngưỡng mộ lẫn tò mò nhìn theo hắn. Dù sao, được chuyển vào lớp top đầu vào thời điểm sát kỳ thi thế này, không chỉ là một đặc ân mà còn là một cơ hội hiếm có. Nhưng bên cạnh những ánh nhìn ngưỡng mộ, vẫn có vài cái lắc đầu nghi ngại – liệu một học sinh từ lớp bình thường như hắn có thực sự theo kịp tốc độ dạy học ở nơi mà áp lực có thể nghiền nát những kẻ yếu kém?

Khi Tử Huyên đã thu dọn xong, hắn tiến lại gần vị giáo viên già, lễ phép cúi chào nữ giáo viên trước khi đi theo ông ra ngoài. Trên đường đi qua những dãy hành lang dài, vị giáo viên lớn tuổi điềm đạm bắt đầu nói, giọng ông đều đều nhưng chứa đầy trọng trách. “Cậu rất may mắn mới có được cơ hội chuyển vào lớp này vào thời điểm này, Băng Tử Huyên. Tôi mong cậu hãy thật cố gắng, đừng để chúng tôi phải thất vọng. Đừng để bản thân phải hối tiếc.”

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt càng thêm kiên định. Lời nói của người thầy ấy không chỉ là lời khuyên, mà còn như một lời nhắc nhở về trách nhiệm, về kỳ vọng mà thầy Lý - người thầy đã khuất của hắn - từng đặt vào hắn. Dường như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, người thầy già tiếp tục: “Tôi biết cậu từng được thầy Lý dìu dắt, ông ấy là bạn tốt của tôi. Thầy Lý rất kỳ vọng ở cậu, và tôi cũng thế. Nhưng hãy nhớ, lớp top đầu không phải ai cũng chào đón học sinh từ lớp khác, cậu có thể sẽ gặp chút phân biệt. Cứ yên tâm, nếu có bất cứ điều gì không ổn, cậu hãy tìm tôi. Thầy Lý, đã chọn tin tưởng cậu, nên tôi cũng sẽ tin cậu.”

Những lời chân thành ấy đã làm lòng Tử Huyên dấy lên một ngọn lửa quyết tâm. Hắn lặng lẽ bước theo thầy cho đến khi hai người đứng trước cửa lớp. Vị giáo viên lớn tuổi gật đầu với giáo viên đang giảng dạy bên trong rồi quay sang hắn: “Cậu vào đi. Còn tôi có chút việc phải xử lý. Chúc may mắn, Tử Huyên.”

Tử Huyên cúi chào người thầy già, dõi theo bóng ông rời đi. Khi đã sẵn sàng, hắn hít một hơi thật sâu, khẽ gõ cửa rồi đẩy nhẹ bước vào lớp. Cả lớp lập tức đổ dồn ánh mắt về phía hắn, mỗi người một biểu cảm riêng. Vài gương mặt lộ vẻ tò mò, vài ánh mắt tò mò, còn có những ánh nhìn dè bỉu xen lẫn không thiện cảm. Lớp top đầu, nơi quy tụ toàn những học sinh ưu tú, hiển nhiên không dễ dàng chấp nhận một người vừa chuyển đến từ lớp khác như hắn.

Giáo viên đang giảng dạy môn Vật lý, một người trung niên nghiêm túc với ánh mắt sắc bén, khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn. “Băng Tử Huyên, phải không? Tốt, cậu đến rồi. Hãy ngồi vào chỗ trống cạnh Nhược Thanh Thanh.”

Băng Tử Huyên gật đầu đáp lại, lặng lẽ di chuyển đến chỗ ngồi đã được chỉ định. Hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt săm soi đang bám theo từng bước chân mình, một số người thì thầm bàn tán, một số khác chỉ nhìn hắn đầy dò xét, như thể cố đánh giá xem liệu cậu học sinh vừa chuyển đến này có xứng đáng ngồi vào dãy ghế của những người xuất sắc nhất hay không.

Đến nơi, Tử Huyên kéo ghế, ngồi xuống cạnh Nhược Thanh Thanh. Thanh Thanh mỉm cười nhẹ, cái gật đầu chào của cô mang đến cảm giác dễ chịu, thoải mái, dù vẫn không xua đi được áp lực đè nặng trong không khí. Mạnh Khư - người gây sự với hắn trước đó - ngồi ở gần, ánh mắt đầy khó chịu khi nhìn thấy Tử Huyên ngồi vào vị trí cạnh Thanh Thanh. Nữ sinh khác gần đó nhỏ đeo kính, mỉm cười dịu dàng với hắn, gật đầu chào hắn một cách thân thiện.

Trong lớp, không ít ánh nhìn tiếp tục dõi theo từng cử động của hắn, mỗi người đều mang theo sự hiếu kỳ, sự phán xét, và cả sự ghen tỵ. Nhưng Băng Tử Huyên chỉ ngồi yên.

Băng Tử Huyên ngồi vào chỗ, ánh mắt dò xét từng hàng chữ, hình vẽ chi chít trên bảng, cảm nhận ngay một áp lực khác hẳn so với những lớp trước. Vị giáo viên trên bục giảng vẫn giảng đều giọng, nét phấn di chuyển liên tục, để lại sau lưng một bức tranh đồ sộ của những công thức và sơ đồ phức tạp. Trong khi hắn lật từng trang sách, bất giác nhận ra mình chẳng có đề cương câu hỏi mà cả lớp đều đang chăm chú theo dõi, ánh mắt lặng lẽ có phần bối rối.

Nhược Thanh Thanh ngồi cạnh hắn đã nhận ra từ lâu. Không nói một lời, cô nhẹ nhàng đẩy xấp đề cương của mình sang phía hắn, khẽ mỉm cười. Băng Tử Huyên khẽ ngước lên nhìn cô, nét cảm kích thoáng qua đôi mắt. "Cảm ơn," hắn nói nhỏ.

Nhược Thanh Thanh chỉ lắc đầu, đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. "Không có gì đâu, tôi là lớp trưởng mà, trách nhiệm của tôi là phải để ý tới mọi người trong lớp, giờ cậu cũng là thành viên của lớp này rồi." Cô hơi tự trách bản thân đã quên mất việc chuẩn bị một bản đề cương riêng cho hắn. “Để giờ nghỉ tôi đi photo cho cậu một bản, lần sau không phải phiền vậy nữa.”



Nhưng khi lời còn chưa dứt, tiếng thầy giáo từ trên bục giảng đã vang lên nghiêm nghị, cắt ngang cuộc đối thoại nhỏ giữa hai người: “Lớp trật tự!”

Nghe vậy, Nhược Thanh Thanh lập tức khẽ giật mình, quay nhanh lên phía bảng, cố giữ vẻ chăm chú. Vị giáo viên lướt ánh mắt sắc bén qua lớp, rồi dừng lại ở Băng Tử Huyên: “Băng Tử Huyên, cậu là học sinh mới, lớp này hiện đã học vượt qua chương trình các lớp khác một đoạn dài rồi. Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi Nhược Thanh Thanh. Cô ấy sẽ hỗ trợ cậu.” Dứt lời, ông quay lại tiếp tục giảng bài, như thể chẳng hề muốn kéo dài sự chú ý lên người học sinh mới lâu hơn.

Băng Tử Huyên nhìn lên bảng, cố bắt nhịp với bài học nhưng đống kiến thức nâng cao đầy rẫy công thức và ký hiệu phức tạp này quả thật vượt ngoài tầm với của một học sinh vừa chuyển vào. Hắn nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lòng không khỏi ngợp trước độ dày đặc của thông tin mà vị giáo viên cứ đều đặn truyền đạt.

Phía bên kia lớp, Mạnh Khư ngồi quan sát hết thảy, trên gương mặt khẽ lộ ra vẻ cười khinh bỉ. Trong đầu hắn nảy sinh ý nghĩ chế giễu, cho rằng Băng Tử Huyên chắc chắn sẽ không chịu nổi áp lực và sẽ tự mình rút lui sớm thôi. Tên này mới vào này có gì nổi bật cơ chứ, chắc chắn sẽ chỉ là một trò hề ở đây mà thôi.

Một vài học sinh khác cũng lén lút trao đổi ánh nhìn đầy ý mỉa mai, nhưng tất cả đều trong sự im lặng tuyệt đối.

Nhược Thanh Thanh không bỏ sót một biểu cảm nào của những người xung quanh. Cô liếc nhìn về phía Băng Tử Huyên, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc bén, rồi khẽ nói nhỏ: “Nếu có gì chưa rõ, cậu cứ hỏi tôi nhé. Tôi sẵn sàng giảng lại cho cậu từ đầu, đừng ngại.” Vừa dứt lời, cô lạnh lùng quay qua liếc nhìn đám bạn trong lớp với ánh mắt sắc lẹm, như một lời nhắc nhở không lời, đủ để mọi tiếng xì xào khựng lại. Cả lớp lặng im tiếp tục lắng nghe, những ánh mắt đố kỵ đều dời khỏi Tử Huyên, không dám công khai dò xét hắn thêm nữa.

Nhìn vào cuốn đề cương trước mặt, Băng Tử Huyên thầm cảm kích sự tận tâm của Nhược Thanh Thanh.

Bài giảng của thầy vừa kết thúc thì lớp học vẫn chưa kịp lắng xuống khi ông đã đưa ra một câu hỏi đầu tiên. Một câu hỏi không quá khó nhưng cũng đủ để kiểm tra mức độ hiểu bài của học sinh. Ngay lập tức, những cánh tay tự tin giơ lên. Một học sinh được gọi đứng dậy, trả lời rõ ràng từng chi tiết, lời lẽ thông suốt như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước. Câu trả lời nhận được cái gật đầu đồng tình từ thầy giáo, nhưng sự quan tâm của các học sinh khác lại có phần lơ đãng, bởi ai cũng nhận ra rằng câu hỏi này quá đơn giản với họ – chỉ là một câu khởi động, thăm dò.

Thầy giáo đứng trên bục, ánh mắt sắc bén quét qua lớp học, rồi dừng lại ở Nhược Thanh Thanh. Ông nở một nụ cười đầy ẩn ý, như sắp tung ra một thử thách khó nhằn. “Đây sẽ là một câu hỏi đặc biệt khó,” ông nói, “một câu mà ngay cả những sinh viên vật lý giỏi nhất cũng e ngại.”

Ông đặt câu hỏi: “Giả sử chúng ta có một hành tinh X với khối lượng gấp đôi khối lượng Trái Đất và bán kính lớn hơn bán kính Trái Đất một rưỡi. Từ độ cao 1.000 km so với bề mặt hành tinh X, một vệ tinh đang quay quanh với vận tốc ban đầu bằng vận tốc quỹ đạo. Giả sử vệ tinh này đột ngột ngừng chuyển động và bắt đầu rơi tự do xuống bề mặt hành tinh. Hãy tính xem thời gian để vệ tinh chạm đến bề mặt của hành tinh X là bao lâu, bỏ qua lực cản không khí.”

Không khí trong lớp học như ngưng đọng lại. Đây là một câu hỏi không chỉ khó về mặt lý thuyết mà còn thách thức khả năng tư duy của từng học sinh. Câu hỏi này yêu cầu họ không chỉ nắm vững công thức mà còn hiểu sâu sắc về các nguyên tắc vật lý đằng sau.

Sau một lúc im lặng, Nhược Thanh Thanh đứng lên, vẻ tự tin. Cô bắt đầu giải thích:

“Để tìm thời gian rơi của vệ tinh, đầu tiên chúng ta cần biết lực hấp dẫn tác dụng lên vệ tinh ở độ cao 1.000 km. Vì gia tốc hấp dẫn thay đổi theo khoảng cách từ vệ tinh đến tâm hành tinh, nên gia tốc này sẽ tăng dần khi vệ tinh di chuyển từ độ cao đó xuống bề mặt hành tinh.”



Cô tiếp tục: “Gia tốc này được xác định bởi khối lượng của hành tinh và khoảng cách từ vệ tinh đến tâm hành tinh. Với bán kính và khối lượng như vậy, gia tốc hấp dẫn lúc vệ tinh bắt đầu rơi sẽ thấp hơn so với khi nó ở gần bề mặt hành tinh.”

Nhược Thanh Thanh tỉ mỉ giải thích rằng để tìm thời gian rơi, cần sử dụng một phương pháp tích phân để tính toán, vì gia tốc không phải là hằng số mà thay đổi theo thời gian. Cô nói thêm rằng điều này khác với các bài toán rơi tự do đơn giản, nơi gia tốc trọng trường là một giá trị không đổi.

Nhược Thanh Thanh khẽ gật đầu rồi bình tĩnh tiến lên bảng, tay cầm viên phấn trắng. Cô bắt đầu ghi lại từng bước giải thích của mình, vừa viết vừa nói rõ từng công thức và lý luận. Bảng đen nhanh chóng phủ đầy những dòng chữ và ký hiệu phức tạp, mỗi dòng thể hiện sự nỗ lực và kiến thức sâu rộng của cô.

“Để tính thời gian vệ tinh rơi từ độ cao 1.000 km xuống bề mặt hành tinh X, đầu tiên chúng ta phải tính gia tốc hấp dẫn tại độ cao đó. Với bán kính hành tinh lớn hơn bán kính Trái Đất 1,5 lần và khối lượng gấp đôi, ta có gia tốc tại độ cao h là.....

Tiếp theo, vì gia tốc thay đổi theo độ cao nên cần tính thời gian qua từng vi phân nhỏ của quãng đường rơi. Quá trình này yêu cầu tích phân từ độ cao 1.000 km đến mặt đất.”

Cô vạch ra các bước tích phân trên bảng, từng chi tiết, từng dòng công thức dài ngoằng. Sau một lúc viết, cô kết thúc phép tính với một đáp án chính xác. Nhìn dòng công thức chi chít và bài giải phức tạp trải dài trên bảng, cả lớp đều không khỏi thán phục. Ngay cả thầy giáo cũng gật đầu, không giấu được sự hài lòng.

Thầy giáo chậm rãi nói: “Nhược Thanh Thanh, em đã tính toán rất kỹ lưỡng. Lời giải của em rất tốt và hoàn toàn đúng với kiến thức hiện tại. Tuy nhiên…” Ông ngừng lại, ánh mắt sáng lên. “Tuy nhiên, nếu chúng ta muốn hoàn thiện đáp án này hơn nữa, ta sẽ cần một công thức bổ sung — một phép tính nhỏ chỉ NASA mới thường áp dụng. Nó sẽ điều chỉnh kết quả cho phù hợp hơn, giảm thiểu mọi sai số nhỏ nhất.”

Ông nhìn Thanh Thanh, giọng vừa trầm ngâm vừa khuyến khích. “Em có biết đến công thức nhỏ này không?”

Thanh Thanh thoáng bối rối, đôi mắt lộ vẻ tò mò nhưng rồi lắc đầu nhẹ. “Em chưa từng nghe đến phép tính này, thưa thầy.”

Thầy giáo mỉm cười, rồi như một ý nghĩ bất chợt, ông quay sang Băng Tử Huyên ở góc lớp, nửa như đùa: “Băng Tử Huyên, em có biết phép tính này không?”

Lớp học bất chợt im phăng phắc. Mọi ánh mắt đều dồn vào Tử Huyên. Không ai nghĩ rằng cậu – người mới từ lớp dưới chuyển lên – có thể trả lời được câu hỏi này. Cả thầy giáo cũng chỉ hỏi để vui chứ không thật sự mong đợi.

Nhưng ngay khi mọi người còn đang nghĩ thế, Băng Tử Huyên bất ngờ đứng dậy, nét mặt bình thản, ánh mắt kiên định. Cả lớp như nín thở, không khỏi ngỡ ngàng.

Khương Phong và Mạnh Khư bật cười khinh bỉ khi thấy Băng Tử Huyên đứng dậy. Họ nở nụ cười giễu cợt, như thể đã chắc chắn rằng cậu chỉ đang làm trò cười cho cả lớp. “Tên này bị dọa đến phát điên rồi!” Mạnh Khư cười lớn, không bỏ lỡ cơ hội chế giễu. “Ngay cả Nhược Thanh Thanh còn không biết câu này, hắn nghĩ mình là ai?”



Những ánh mắt tò mò, nghi ngại đều đổ dồn về phía Băng Tử Huyên. Nhưng hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đứng thẳng với ánh mắt sáng rõ và tự tin, hoàn toàn không bị lay động bởi những lời mỉa mai xung quanh. Vị thầy giáo thoạt đầu chỉ hỏi hắn như một câu đùa, giờ đây cũng bắt đầu để ý đến thái độ của hắn. Thầy dừng lại, chăm chú quan sát, chờ đợi xem liệu cậu học sinh này có thực sự biết điều gì.

Băng Tử Huyên hít một hơi sâu, sau đó từ tốn bắt đầu giải thích. “Để hoàn thiện đáp án này và giảm tối đa sai số,” cậu nói với giọng điệu trầm tĩnh nhưng rành mạch, “chúng ta cần bổ sung một phép tính nhỏ mà NASA sử dụng trong các chương trình tính toán điểm rơi của phi hành gia khi trở về Trái Đất. Phép tính này giúp giảm thiểu sai lệch khi tính toán quỹ đạo, nhất là trong những tình huống đòi hỏi độ chính xác tuyệt đối.”

Cả lớp bỗng chốc im lặng, chăm chú nghe từng lời Băng Tử Huyên nói. Ngay cả Nhược Thanh Thanh, dù là người đứng đầu lớp, cũng không khỏi ngạc nhiên. Cô nhìn Băng Tử Huyên với ánh mắt vừa bất ngờ, vừa khâm phục.

Không dừng lại ở đó, Băng Tử Huyên bình tĩnh tiến lên bảng, ánh mắt sáng rõ. Hắn cầm viên phấn, bắt đầu viết những công thức chi tiết, giải thích từng bước một cách mạch lạc. “Phép tính bổ sung này giúp điều chỉnh lực hút từ Trái Đất và các yếu tố khí quyển,” hắn nói trong lúc viết. “Những yếu tố này không thể bỏ qua khi tính toán điểm rơi, bởi chỉ cần lệch một chút là quỹ đạo sẽ thay đổi, tăng rủi ro cho phi hành gia.” Bảng đen dần dần phủ đầy các ký hiệu và con số phức tạp.

Sau khi viết xong, Băng Tử Huyên quay lại đối diện cả lớp, đọc lớn kết quả: “Kết quả cuối cùng là... 3.14159.” Cả lớp nín thở chờ đợi phản ứng của thầy giáo. Vị thầy đứng lặng, nhìn kết quả trên bảng, rồi rút tài liệu kiểm tra. Một giây, rồi hai giây trôi qua trong căng thẳng, cuối cùng, thầy giáo bật cười, ánh mắt sáng lên vẻ tán dương. “Hoàn toàn chính xác!”

Những tiếng xì xào khâm phục bắt đầu vang lên. Thầy giáo quay về phía Băng Tử Huyên, giọng đầy khen ngợi: “Em làm rất tốt, Băng Tử Huyên. Hiểu biết của em không chỉ vượt qua mong đợi, mà còn rất hiếm gặp ở độ tuổi này.” Nhìn sang cả lớp, thầy giáo nói tiếp, “Tôi không nghĩ rằng một học sinh cấp ba có thể nắm được công thức và phép tính phức tạp như thế này. NASA phải mất nhiều năm nghiên cứu mới đưa ra được công thức này.”

Khương Phong và Mạnh Khư nhìn nhau, khuôn mặt hiện rõ sự sững sờ. Họ không dám tin rằng một học sinh từ lớp yếu kia lại có thể đạt được kết quả chính xác đến vậy. Băng Tử Huyên thản nhiên nhún vai, rồi nói nhỏ, “Phép tính này… em cũng chỉ tình cờ đọc được trong một tài liệu thôi, thật may mắn.” Hắn cười nhẹ.

Vị thầy giáo gật gù, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào. “Nếu chỉ là tình cờ mà biết được phép tính này, em cũng đã xuất sắc lắm, Băng Tử Huyên. Đây là một trong những kiến thức cao cấp mà không phải ai cũng nắm được.” Cả lớp đồng loạt quay lại nhìn hắn với ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ, không ngờ rằng cậu bạn mới chuyển đến lại có tài năng đáng gờm đến thế.

Khi Băng Tử Huyên vừa dứt lời, lớp học bỗng dưng chìm vào bầu không khí ngạc nhiên và thán phục. Từng ánh mắt đổ dồn về phía hắn, không còn sự khinh thường hay chế giễu, mà thay vào đó là sự ngỡ ngàng và kính trọng.

Khương Phong và Mạnh Khư im lặng, không còn chút vẻ cợt nhả nào. Những học sinh xung quanh bấy lâu nay xem thường hắn cũng bắt đầu xì xào với nhau. Một số vẫn cố bám vào cái suy nghĩ rằng đó chỉ là sự may mắn, nhưng những ánh mắt còn lại đều đã có phần thay đổi, nhìn hắn bằng một góc nhìn mới.

Nhược Thanh Thanh thì mỉm cười hài lòng. Cô quay sang cô bạn đeo kính đáng yêu ngồi bên dưới, giọng đầy vẻ phấn khởi và thân thiện: "Không ngờ Tử Huyên cậu ấy lại giỏi đến vậy, đúng là bất ngờ lớn!" Cô bạn kia gật đầu, mắt sáng lên vẻ ngưỡng mộ. Cô khẽ khàng nói với Thanh Thanh nhưng đủ lớn để Băng Tử Huyên nghe thấy: ''Đúng là người mà hội trường đề cử có khác, không tệ!”

Băng Tử Huyên nghe vậy đáp lại bằng giọng khiêm tốn, "Chỉ là may mắn lần này thôi, không có gì đặc biệt đâu." hắn tự nhủ rằng mình không muốn quá phô trương.

Một số học sinh thì vẫn lắc đầu, cố tỏ ra không tin rằng hắn có thể đạt được như vậy một cách tự nhiên, xì xào bảo nhau: “Cậu ta thực sự ăn may lần này thôi. Làm gì có chuyện từ lớp yếu mà lại giải được một câu hỏi như thế chứ…” Nhưng dù những lời bàn tán có thể nào, thì một sự thật không thể phủ nhận là cái nhìn của mọi người dành cho Băng Tử Huyên đã thay đổi.

Sau khi không khí trong lớp đã lắng xuống đôi chút, thầy giáo mỉm cười hài lòng, gật đầu tỏ ý khen ngợi, rồi tiếp tục bài giảng với giọng nói trầm ấm, đầy kinh nghiệm. Thầy bắt đầu chuyển sang những câu hỏi trong đề cương ôn thi, giải thích cặn kẽ từng ý và từng bước trong cách giải.

Trong khi thầy giáo giảng bài, cả lớp dần trở nên im lặng, lắng nghe chăm chú từng lời giảng. Bảng đen lại lần nữa phủ đầy những dòng công thức phức tạp và các bài toán nâng cao. Những học sinh giỏi nhất vẫn tập trung ghi chép, đầu bút không ngừng chuyển động để theo kịp từng lời thầy nói.

Bình Luận

0 Thảo luận