Cài đặt tùy chỉnh
Mộng Sinh Giới
Chương 66: Chương 66: Khu phố Nhật
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:09:05Chương 66: Khu phố Nhật
Trong căn phòng ấm áp, ánh đèn vàng dịu dàng bao phủ bữa ăn tối gia đình. Băng Tử Huyên ngồi đối diện với mẹ và Kira, mỗi người đều dùng bữa trong sự yên bình quen thuộc của một ngày cuối thu. Tiếng đũa nhẹ khẽ chạm vào bát, hương vị của món ăn quen thuộc lan tỏa, nhưng giữa lúc ấy, điện thoại của hắn khẽ rung báo hiệu một tin nhắn mới.
Ánh mắt Băng Tử Huyên lướt qua màn hình: đó là tin nhắn hồi đáp từ thầy Lý, xác nhận địa điểm gặp gỡ vào tối nay tại một quán nhậu gần khu phố sầm uất, nơi ánh đèn rực rỡ không bao giờ tắt. Hắn đọc lướt qua tin nhắn, rồi đặt điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn mẹ và Kira. Với giọng điềm đạm, hắn xin phép: "Con có hẹn với một người, chắc sẽ về muộn. Mẹ và Kira cứ nghỉ ngơi sớm."
Mẹ hắn hơi ngạc nhiên, khẽ chau mày hỏi, "Con ăn chưa được bao nhiêu đã muốn đi rồi sao? Ra ngoài tối trời lại rét, ăn thêm chút gì rồi hẵng đi." Băng Tử Huyên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp, "Con sẽ tự lo, mẹ yên tâm." Kira thoáng nhìn hắn rồi đề nghị, “Để tôi đưa cậu đi, buổi tối trời lạnh.” Nhưng hắn chỉ nở nụ cười nhã nhặn, từ tốn từ chối và cảm ơn, rồi đứng dậy, rời bàn ăn.
Bước nhanh về phòng khách, Băng Tử Huyên khoác thêm chiếc áo dài dày, chuẩn bị đối mặt với cái lạnh buổi tối đầu đông. Hắn mở cửa và bước ra khỏi nhà, nhưng ngay khi vừa ra đến sân, một làn gió lạnh buốt đã tạt qua mặt, khiến hắn bất giác rùng mình, đôi má thoáng tái đi vì cái rét sắc lạnh lùa qua.
Hắn khẽ nhìn lên bầu trời đêm, đôi môi thoáng hiện một nét cười lạnh nhạt, tựa như đang thì thầm với chính mình. “Mùa đông… thật sự đã đến rồi.” Đôi mắt hắn thoáng trầm xuống, rồi thì thào, "Thanh Lan, chuyện của cô cũng nên kết thúc tại đây thôi…" Lời nói ấy nhẹ bẫng, hoà vào không gian im ắng, như lời tạm biệt mơ hồ vọng vào trong đêm.
Nói xong, Băng Tử Huyên kéo cao cổ áo, bước nhanh hơn, hòa vào màn tối buốt lạnh của tiết trời đầu đông.
Khoảng mười phút sau, hắn đến điểm chờ, đứng im nhìn phố xá tấp nập mà không vội vã. Một chiếc xe taxi màu trắng từ xa lặng lẽ tiến lại gần và chậm dần trước mặt. Cửa kính xe hạ xuống, người tài xế ngó ra ngoài, khẽ lên tiếng hỏi với giọng lịch sự, "Cậu là người đã đặt xe, phải không?"
Băng Tử Huyên gật đầu xác nhận, trả lời ngắn gọn, "Đúng rồi." Tài xế mỉm cười hiền hòa, tay làm động tác mời khách lên xe một cách hiếu khách. Hắn đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, mở cửa xe phía sau và ngồi xuống. Khép cửa lại, hắn nói địa chỉ: “Phiền anh đưa tôi đến khu phố Nhật.”
Người tài xế gật đầu, ghi nhận thông tin điểm đến, rồi nhanh chóng kiểm tra lộ trình và thời gian dự kiến. Với cái bấm tay trên bảng điều khiển, tài xế cho xe lăn bánh, tiếng động cơ khởi động nhẹ nhàng hòa vào âm thanh xa xa của dòng người tấp nập ngoài phố.
Khi xe vừa rời đi được một đoạn ngắn, điện thoại trong túi áo của Băng Tử Huyên khẽ rung lên thông báo tin nhắn mới. Hắn lấy ra và mở lên xem. Tin nhắn đầu tiên là từ Kira, cô nhắn với giọng điệu có chút nhõng nhẽo pha lẫn chút khẩn cầu: “Mua hộ tôi mấy bộ đồ mùa đông nhé, lần này đến vội quá nên chẳng kịp mang đủ. Tiện thể mua thêm vài thứ nhỏ nhặt nữa, sẽ biết ơn nhiều lắm đấy!”
Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi cười nhẹ, đọc qua tin nhắn như cảm nhận được điệu bộ hài hước của Kira dù cô không có ở đó. Tiếp đến, hắn mở tin nhắn của Nhược Thanh Thanh, dòng chữ đơn giản nhưng lại có chút thân thiết lạ thường: “Tìm thấy bức ảnh hồi nhỏ của ba chúng ta rồi nhé.”
Ánh mắt Băng Tử Huyên thoáng trầm xuống, như để ghi nhớ những lời nhắn ấy vào tâm trí. Hắn cất điện thoại vào túi, lặng lẽ nhìn ra khung cửa kính nơi cảnh vật lướt qua. Lúc này đồng hồ điện thoại hiện lên giờ đã quá 8 giờ tối, màn đêm phủ kín con đường dẫn đến khu phố Nhật.
Trong không khí ấm áp của chiếc taxi, người tài xế ngước nhìn Băng Tử Huyên qua gương chiếu hậu, bất ngờ bắt chuyện. "Cậu đến khu phố Nhật thế này, hẹn hò với người yêu phải không?" anh ta vừa hỏi vừa cười tinh nghịch, khiến Băng Tử Huyên không khỏi nhếch môi cười nhẹ.
"Không phải," hắn trả lời nhã nhặn. "Chỉ là gặp người quen thôi."
Người tài xế gật đầu, nhìn thoáng qua Băng Tử Huyên với vẻ hiểu ý, nhưng không hỏi thêm. Xe cứ thế lướt qua những dãy phố lấp lánh ánh đèn, tiếng nhạc phát ra từ các quán xá bên đường mờ dần khi xe đi xa. Cả hai yên lặng thêm một lát cho đến khi, chẳng bao lâu, tài xế lên tiếng, "Sắp tới khu phố Nhật rồi đấy."
Người tài xế khéo léo dừng lại ở điểm đỗ thuận tiện, quay xuống nói với hắn, "Khi nào xong chuyện cứ gọi lại, tôi sẽ quay lại đón cậu."
Băng Tử Huyên nhìn người tài xế, cảm ơn bằng cái gật đầu nhẹ, rồi xuống xe và hòa vào dòng người tấp nập nơi khu phố Nhật. Những dãy quán nhậu, nhà hàng kiểu Nhật trải dài trên phố đông đúc. Tiếng trò chuyện, cười đùa râm ran vang lên khắp nơi, hòa vào không khí buổi tối như những đợt sóng nhộn nhịp.
Băng Tử Huyên bước dọc con phố, ánh mắt tìm kiếm quán nhậu mà thầy Lý đã gửi hình, nhưng lối đi đông đúc cùng vô số biển hiệu kiểu Nhật chồng chéo khiến hắn hơi mất phương hướng.
Lúc đi ngang qua một quán ăn, hắn thấy vài người đàn ông say xỉn đang khoác vai nhau, chân đi xiêu vẹo, giọng lè nhè chửi bới lão sếp của họ là "đồ con lợn". Tiếng cười ồn ã của họ vang vọng khắp phố, kéo theo những cái nhìn nửa thích thú nửa ái ngại của người xung quanh.
Đi thêm một đoạn nữa, hắn bất ngờ bị một người phụ nữ mặc đồ công sở, gương mặt đỏ lựng vì men say, bước loạng choạng về phía mình. Trước khi kịp phản ứng, cô đã bám vào vai hắn, rồi bất chợt nôn thốc ngay bên cạnh. Cú bất ngờ này khiến hắn hơi sững lại, nhưng hắn chỉ đứng yên, nhường cô có chỗ dựa cho đến khi xong.
Cô ta ngẩng lên nhìn hắn với ánh mắt mơ màng, rồi bật ra một câu khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, "Anh có muốn vui vẻ với tôi một chút không...?"
Băng Tử Huyên hơi nhíu mày, lịch sự kéo tay cô ta ra khỏi vai mình và đáp, “Xin lỗi, tôi có việc rồi.”
Nghe thấy lời từ chối, cô cười khẩy, khẽ vỗ hai bên má hắn rồi nhún vai lắc đầu với giọng đượm vẻ chế giễu, “Đúng là một tên nhát gan, thật là…”
Nói rồi, cô quay người, lảo đảo đi về phía bãi đỗ xe của mình, dáng đi loạng choạng nhưng ánh mắt ngà ngà say không che giấu được sự bạo dạn bất cần.
Băng Tử Huyên nhìn theo cô ta khuất dần giữa phố đông, hít sâu một hơi, rồi tiếp tục lách mình qua dòng người, tiếp tục cuộc tìm kiếm quán nhậu mà thầy Lý đã chọn, nơi ánh đèn ấm áp và những tiếng rì rầm chuyện trò vẫn không ngừng vọng đến, như một bản nhạc nền náo nhiệt của đêm đầu đông đầy sống động.
Đi mãi giữa dòng người nhộn nhịp, Băng Tử Huyên vẫn chưa thể tìm thấy quán nhậu mà thầy Lý đã hẹn. Đúng lúc đó, điện thoại của hắn rung lên, trên màn hình hiển thị số của thầy Lý. Hắn nhấc máy, nghe giọng nói thân thuộc của thầy ngay lập tức vang lên, “Nhìn qua hướng này xem!”
Thầy bật camera, xoay điện thoại để góc quay hiện tại của thầy hiện rõ trên màn hình. Băng Tử Huyên ngước mắt, liếc nhìn về phía đường bên kia thì thấy thầy Lý đang đứng đó, vẫy tay ra hiệu nhiệt tình. Vài người xung quanh cũng ngẩng lên, nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục việc của mình. Băng Tử Huyên mỉm cười đáp lại, vẫy tay như tín hiệu rằng mình đã thấy. Cả hai người nhìn nhau cười từ xa, một khoảnh khắc thân tình giữa không khí tấp nập. Không chần chừ, Băng Tử Huyên bước sang đường, hướng về phía thầy.
Khi đến nơi, thầy Lý đón hắn với nụ cười vui vẻ. "Tìm đường có vất vả lắm không?" Thầy hỏi, ánh mắt dò xét như muốn đọc thấu cả sự thật ẩn sau lời đáp của học trò.
Băng Tử Huyên nở nụ cười điềm tĩnh, "Cũng chỉ là đi bộ dạo quanh nơi này một chút cũng không mấy vất vả." Dù nói vậy, nhưng trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ suốt quãng đường hắn đã phải đi tìm không ít trong tiết trời đầu đông se lạnh. Thầy Lý nhìn hắn, thấy rõ sự mệt mỏi đã hiện lên mặt học trò, chỉ khẽ cười, vỗ vai động viên, “Thôi được rồi, đi theo ta.” Cả hai bật cười nhẹ rồi cùng bước vào trong quán.
Quán nhậu mà thầy Lý chọn mang đậm phong cách Nhật Bản, với mái gỗ và rèm cửa Noren treo trước lối vào, những chiếc đèn lồng nhỏ xíu treo lủng lẳng tạo nên ánh sáng ấm áp đầy thân thiện. Bên trong, không gian bài trí với bàn ghế gỗ thấp, sàn trải chiếu tatami cũ nhưng sạch sẽ. Không gian thoang thoảng hương rượu sake và mùi thức ăn đặc trưng như nướng yakitori, tempura giòn rụm, khiến nơi này thực sự thu hút giữa vô vàn quán nhậu đông đúc của khu phố Nhật.
Vừa bước vào, thầy Lý quay sang hắn, ánh mắt như dẫn dắt, hỏi vui, “Lần đầu đến nơi này hả?”
Băng Tử Huyên gật đầu, không giấu diếm. “Dạ phải, cũng có nghe nhưng chưa bao giờ tới đây.”
“Vậy thì để thầy giới thiệu. Đây là quán mà thầy hay đến, người Nhật mở lâu rồi, món ăn chuẩn vị, không gian lại dễ chịu,” thầy Lý nói, vẻ tự hào.
Chưa kịp kể hết, chủ quán - một người đàn ông trung niên gốc Nhật - bước ra từ phía bếp, thấy thầy Lý liền cười thân thiện, chào lớn, “Ông Lý, đây là...?”
Thầy Lý cười, trả lời “Đây là học trò của tôi.” Ông giới thiệu Băng Tử Huyên với chủ quán.
Chủ quán gật gù, ánh mắt hiếu khách, mời cả hai vào một chiếc bàn ngay góc phòng, nơi nhóm khách trước vừa rời đi và bàn đã được dọn sạch sẽ. Hắn ngồi xuống, cảm nhận không gian ấm áp quanh mình, còn thầy Lý tiếp tục trò chuyện vui vẻ với ông chủ, giới thiệu qua về Băng Tử Huyên. Cuối cùng, chủ quán cười thân thiện, vỗ vai thầy Lý rồi quay vào trong chuẩn bị đồ ăn.
Thầy Lý vừa ngồi xuống đối diện với Băng Tử Huyên, ánh mắt ông sáng lên vẻ vui vẻ pha chút bất ngờ. Ông cười hiền từ, giọng điệu chứa đựng cả sự thân tình lẫn sự ngạc nhiên chân thành, “Thật không ngờ, bao năm qua đây lại là lần đầu tiên em chủ động mời thầy ra ăn khuya thế này. Thầy rất vui, nhưng...” Ông ngập ngừng nhìn qua vẻ mặt điềm tĩnh của Băng Tử Huyên, “...thầy cũng hiểu em không phải kiểu người bỗng dưng mời thầy ra ngoài ăn đêm như vậy. Vậy nên, lần này là có chuyện gì sao?”
Băng Tử Huyên mỉm cười đáp lại, gương mặt vẫn giữ nét bình thản. “Thầy đã quan tâm, chiếu cố em rất nhiều trong ba năm cấp ba. Chỉ còn ít thời gian nữa là em ra trường rồi, nên em nghĩ mời thầy một bữa cũng là lẽ đương nhiên.” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, tưởng như lời giải thích hoàn toàn hợp lý.
Thầy Lý nghe xong, thoáng thấy hợp lý nhưng vẫn tỏ ra ngờ vực. Ông hiểu Băng Tử Huyên hơn ai hết, biết chắc rằng chuyện không thể chỉ đơn giản như thế. Khuôn mặt vốn hiền hòa của ông đột nhiên nghiêm lại, đôi mắt trở nên sắc sảo, như muốn nhìn thấu tâm ý người đối diện, “Tử Huyên... Em hãy nói thật đi, lần này mời thầy đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đối diện với vẻ nghiêm túc ấy, Băng Tử Huyên không hề lúng túng, ngược lại hắn chỉ khẽ nhếch môi, nở nụ cười điềm đạm. “Đúng là không qua mắt được thầy,” hắn đáp, gật nhẹ đầu vẻ tán thưởng. “Người càng lớn tuổi lại càng sắc sảo trong việc đoán ý, quả là lão luyện” – hắn nói một câu với thầy, khéo léo như một câu tục ngữ.
Thầy Lý nhướng mày, vẫn hơi ngờ vực nhưng không thể hiện thêm. Ông cười nhẹ nhàng, quay trở lại với không khí thân tình ban đầu, chờ hắn mở lời.
Lúc này, từ trong bếp, hai cô nhân viên quán nhậu mặc kimono duyên dáng bước ra, mang theo khay đồ ăn thơm phức với nụ cười niềm nở. Cả hai cúi chào nhẹ nhàng rồi tiến tới bàn, nhẹ nhàng đặt từng đĩa thức ăn xuống. Ánh đèn ấm áp của quán phản chiếu lên những đĩa sashimi tươi rói, đĩa yakitori nướng vàng đều cùng chén rượu sake ngát hương, tạo nên một không khí thoải mái mà ấm cúng.
Khi một cô gái trẻ đặt đĩa thức ăn trước mặt Băng Tử Huyên, cô khẽ ngước mắt liếc hắn, ánh mắt thoáng lên một vẻ bất ngờ khó giấu. Đôi mắt cô như khựng lại một giây, rồi khi nhận thấy hắn cũng đang nhìn lại mình, cô vội quay đi, khuôn mặt ngại ngùng rồi cúi đầu lịch sự, xin phép rời đi.
Băng Tử Huyên hơi ngạc nhiên, ánh mắt nghi hoặc nhìn theo cô gái. Thái độ lúng túng kia khiến hắn không khỏi tự hỏi liệu có chuyện gì. Song, sau một thoáng suy nghĩ, hắn lại thôi, tự cười thầm. Có lẽ cô gái đó chỉ trạc tuổi mình, chắc cũng chỉ là chút ngượng ngùng khi gặp người cùng tuổi, đôi khi là cảm xúc nhất thời khi gặp người khác giới mà thôi.
Thầy Lý quan sát mọi chuyện, thấy vẻ mặt có phần thắc mắc của Băng Tử Huyên thì cười nhẹ, “Đúng là lâu lâu mới ra ngoài, lại khiến người ta chú ý nhỉ?”
Băng Tử Huyên cười đáp lại ''Có lẽ là vậy...!"
Khi Aiko lén nhìn theo bóng dáng của Băng Tử Huyên với vẻ thoáng ngỡ ngàng, Kanna, cô bạn đồng nghiệp của cô, khẽ cười đùa và nháy mắt trêu, "Aiko, đừng nói là cậu đã thích người khách kia rồi nhé? Nhưng cũng phải thôi, anh ta thực sự rất đẹp trai. Dù sao cũng khó tránh khỏi, nhưng chẳng phải cậu từng nói sẽ không để mắt tới ai nữa sao?”
Aiko thoáng đỏ mặt, bối rối đáp, “Không phải vậy đâu… nhưng Kanna này, cậu không nhận ra gì sao? Anh ta trông rất giống Hạ An.” Giọng cô nhẹ bẫng nhưng cũng đầy khẳng định, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi hình bóng Băng Tử Huyên đang ngồi ở bàn phía xa.
Kanna nghe vậy, có chút ngỡ ngàng, đăm chiêu nhìn lại một lát, rồi mới thốt lên đầy kinh ngạc, “Bây giờ cậu nói mình mới để ý… đúng là giống Hạ An thật. Nhưng Aiko à, người giống người cũng là lẽ thường thôi, Còn nữa… Hạ An mồ côi từ nhỏ, chẳng có ai là người thân cả.”
Aiko nghe lời này, khẽ thở dài, rồi gật đầu đồng ý. “Cậu nói đúng, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng, vẫn không thể phủ nhận… trông họ quá giống nhau…” Giọng cô lạc đi, như đang chìm vào những ký ức cũ.
Đúng lúc ấy, tiếng ông chủ tiệm vang lên từ phía bếp, ông gọi lớn, giọng có chút hài hước nhưng đầy nghiêm khắc, “Này hai cô! Đừng đứng đấy mà buôn chuyện nữa, còn khối việc phải làm đây! Mau mang đồ ăn lên cho khách đi!”
Nghe thấy vậy, cả hai giật mình rồi cúi đầu đồng thanh, “Vâng ạ!” Cả hai nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vã quay trở lại công việc, nụ cười lại xuất hiện trên môi họ khi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bàn khác. Những lời trò chuyện về sự tương đồng giữa Băng Tử Huyên và Hạ An nhanh chóng bị xua tan giữa không khí bận rộn của tiệm, thoáng chốc đã trôi vào quên lãng giữa tiếng chén đĩa lách cách và những tiếng trò chuyện rôm rả của khách khứa xung quanh.
Trong căn phòng ấm áp, ánh đèn vàng dịu dàng bao phủ bữa ăn tối gia đình. Băng Tử Huyên ngồi đối diện với mẹ và Kira, mỗi người đều dùng bữa trong sự yên bình quen thuộc của một ngày cuối thu. Tiếng đũa nhẹ khẽ chạm vào bát, hương vị của món ăn quen thuộc lan tỏa, nhưng giữa lúc ấy, điện thoại của hắn khẽ rung báo hiệu một tin nhắn mới.
Ánh mắt Băng Tử Huyên lướt qua màn hình: đó là tin nhắn hồi đáp từ thầy Lý, xác nhận địa điểm gặp gỡ vào tối nay tại một quán nhậu gần khu phố sầm uất, nơi ánh đèn rực rỡ không bao giờ tắt. Hắn đọc lướt qua tin nhắn, rồi đặt điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn mẹ và Kira. Với giọng điềm đạm, hắn xin phép: "Con có hẹn với một người, chắc sẽ về muộn. Mẹ và Kira cứ nghỉ ngơi sớm."
Mẹ hắn hơi ngạc nhiên, khẽ chau mày hỏi, "Con ăn chưa được bao nhiêu đã muốn đi rồi sao? Ra ngoài tối trời lại rét, ăn thêm chút gì rồi hẵng đi." Băng Tử Huyên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp, "Con sẽ tự lo, mẹ yên tâm." Kira thoáng nhìn hắn rồi đề nghị, “Để tôi đưa cậu đi, buổi tối trời lạnh.” Nhưng hắn chỉ nở nụ cười nhã nhặn, từ tốn từ chối và cảm ơn, rồi đứng dậy, rời bàn ăn.
Bước nhanh về phòng khách, Băng Tử Huyên khoác thêm chiếc áo dài dày, chuẩn bị đối mặt với cái lạnh buổi tối đầu đông. Hắn mở cửa và bước ra khỏi nhà, nhưng ngay khi vừa ra đến sân, một làn gió lạnh buốt đã tạt qua mặt, khiến hắn bất giác rùng mình, đôi má thoáng tái đi vì cái rét sắc lạnh lùa qua.
Hắn khẽ nhìn lên bầu trời đêm, đôi môi thoáng hiện một nét cười lạnh nhạt, tựa như đang thì thầm với chính mình. “Mùa đông… thật sự đã đến rồi.” Đôi mắt hắn thoáng trầm xuống, rồi thì thào, "Thanh Lan, chuyện của cô cũng nên kết thúc tại đây thôi…" Lời nói ấy nhẹ bẫng, hoà vào không gian im ắng, như lời tạm biệt mơ hồ vọng vào trong đêm.
Nói xong, Băng Tử Huyên kéo cao cổ áo, bước nhanh hơn, hòa vào màn tối buốt lạnh của tiết trời đầu đông.
Khoảng mười phút sau, hắn đến điểm chờ, đứng im nhìn phố xá tấp nập mà không vội vã. Một chiếc xe taxi màu trắng từ xa lặng lẽ tiến lại gần và chậm dần trước mặt. Cửa kính xe hạ xuống, người tài xế ngó ra ngoài, khẽ lên tiếng hỏi với giọng lịch sự, "Cậu là người đã đặt xe, phải không?"
Băng Tử Huyên gật đầu xác nhận, trả lời ngắn gọn, "Đúng rồi." Tài xế mỉm cười hiền hòa, tay làm động tác mời khách lên xe một cách hiếu khách. Hắn đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, mở cửa xe phía sau và ngồi xuống. Khép cửa lại, hắn nói địa chỉ: “Phiền anh đưa tôi đến khu phố Nhật.”
Người tài xế gật đầu, ghi nhận thông tin điểm đến, rồi nhanh chóng kiểm tra lộ trình và thời gian dự kiến. Với cái bấm tay trên bảng điều khiển, tài xế cho xe lăn bánh, tiếng động cơ khởi động nhẹ nhàng hòa vào âm thanh xa xa của dòng người tấp nập ngoài phố.
Khi xe vừa rời đi được một đoạn ngắn, điện thoại trong túi áo của Băng Tử Huyên khẽ rung lên thông báo tin nhắn mới. Hắn lấy ra và mở lên xem. Tin nhắn đầu tiên là từ Kira, cô nhắn với giọng điệu có chút nhõng nhẽo pha lẫn chút khẩn cầu: “Mua hộ tôi mấy bộ đồ mùa đông nhé, lần này đến vội quá nên chẳng kịp mang đủ. Tiện thể mua thêm vài thứ nhỏ nhặt nữa, sẽ biết ơn nhiều lắm đấy!”
Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi cười nhẹ, đọc qua tin nhắn như cảm nhận được điệu bộ hài hước của Kira dù cô không có ở đó. Tiếp đến, hắn mở tin nhắn của Nhược Thanh Thanh, dòng chữ đơn giản nhưng lại có chút thân thiết lạ thường: “Tìm thấy bức ảnh hồi nhỏ của ba chúng ta rồi nhé.”
Ánh mắt Băng Tử Huyên thoáng trầm xuống, như để ghi nhớ những lời nhắn ấy vào tâm trí. Hắn cất điện thoại vào túi, lặng lẽ nhìn ra khung cửa kính nơi cảnh vật lướt qua. Lúc này đồng hồ điện thoại hiện lên giờ đã quá 8 giờ tối, màn đêm phủ kín con đường dẫn đến khu phố Nhật.
Trong không khí ấm áp của chiếc taxi, người tài xế ngước nhìn Băng Tử Huyên qua gương chiếu hậu, bất ngờ bắt chuyện. "Cậu đến khu phố Nhật thế này, hẹn hò với người yêu phải không?" anh ta vừa hỏi vừa cười tinh nghịch, khiến Băng Tử Huyên không khỏi nhếch môi cười nhẹ.
"Không phải," hắn trả lời nhã nhặn. "Chỉ là gặp người quen thôi."
Người tài xế gật đầu, nhìn thoáng qua Băng Tử Huyên với vẻ hiểu ý, nhưng không hỏi thêm. Xe cứ thế lướt qua những dãy phố lấp lánh ánh đèn, tiếng nhạc phát ra từ các quán xá bên đường mờ dần khi xe đi xa. Cả hai yên lặng thêm một lát cho đến khi, chẳng bao lâu, tài xế lên tiếng, "Sắp tới khu phố Nhật rồi đấy."
Người tài xế khéo léo dừng lại ở điểm đỗ thuận tiện, quay xuống nói với hắn, "Khi nào xong chuyện cứ gọi lại, tôi sẽ quay lại đón cậu."
Băng Tử Huyên nhìn người tài xế, cảm ơn bằng cái gật đầu nhẹ, rồi xuống xe và hòa vào dòng người tấp nập nơi khu phố Nhật. Những dãy quán nhậu, nhà hàng kiểu Nhật trải dài trên phố đông đúc. Tiếng trò chuyện, cười đùa râm ran vang lên khắp nơi, hòa vào không khí buổi tối như những đợt sóng nhộn nhịp.
Băng Tử Huyên bước dọc con phố, ánh mắt tìm kiếm quán nhậu mà thầy Lý đã gửi hình, nhưng lối đi đông đúc cùng vô số biển hiệu kiểu Nhật chồng chéo khiến hắn hơi mất phương hướng.
Lúc đi ngang qua một quán ăn, hắn thấy vài người đàn ông say xỉn đang khoác vai nhau, chân đi xiêu vẹo, giọng lè nhè chửi bới lão sếp của họ là "đồ con lợn". Tiếng cười ồn ã của họ vang vọng khắp phố, kéo theo những cái nhìn nửa thích thú nửa ái ngại của người xung quanh.
Đi thêm một đoạn nữa, hắn bất ngờ bị một người phụ nữ mặc đồ công sở, gương mặt đỏ lựng vì men say, bước loạng choạng về phía mình. Trước khi kịp phản ứng, cô đã bám vào vai hắn, rồi bất chợt nôn thốc ngay bên cạnh. Cú bất ngờ này khiến hắn hơi sững lại, nhưng hắn chỉ đứng yên, nhường cô có chỗ dựa cho đến khi xong.
Cô ta ngẩng lên nhìn hắn với ánh mắt mơ màng, rồi bật ra một câu khiến hắn không khỏi ngạc nhiên, "Anh có muốn vui vẻ với tôi một chút không...?"
Băng Tử Huyên hơi nhíu mày, lịch sự kéo tay cô ta ra khỏi vai mình và đáp, “Xin lỗi, tôi có việc rồi.”
Nghe thấy lời từ chối, cô cười khẩy, khẽ vỗ hai bên má hắn rồi nhún vai lắc đầu với giọng đượm vẻ chế giễu, “Đúng là một tên nhát gan, thật là…”
Nói rồi, cô quay người, lảo đảo đi về phía bãi đỗ xe của mình, dáng đi loạng choạng nhưng ánh mắt ngà ngà say không che giấu được sự bạo dạn bất cần.
Băng Tử Huyên nhìn theo cô ta khuất dần giữa phố đông, hít sâu một hơi, rồi tiếp tục lách mình qua dòng người, tiếp tục cuộc tìm kiếm quán nhậu mà thầy Lý đã chọn, nơi ánh đèn ấm áp và những tiếng rì rầm chuyện trò vẫn không ngừng vọng đến, như một bản nhạc nền náo nhiệt của đêm đầu đông đầy sống động.
Đi mãi giữa dòng người nhộn nhịp, Băng Tử Huyên vẫn chưa thể tìm thấy quán nhậu mà thầy Lý đã hẹn. Đúng lúc đó, điện thoại của hắn rung lên, trên màn hình hiển thị số của thầy Lý. Hắn nhấc máy, nghe giọng nói thân thuộc của thầy ngay lập tức vang lên, “Nhìn qua hướng này xem!”
Thầy bật camera, xoay điện thoại để góc quay hiện tại của thầy hiện rõ trên màn hình. Băng Tử Huyên ngước mắt, liếc nhìn về phía đường bên kia thì thấy thầy Lý đang đứng đó, vẫy tay ra hiệu nhiệt tình. Vài người xung quanh cũng ngẩng lên, nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục việc của mình. Băng Tử Huyên mỉm cười đáp lại, vẫy tay như tín hiệu rằng mình đã thấy. Cả hai người nhìn nhau cười từ xa, một khoảnh khắc thân tình giữa không khí tấp nập. Không chần chừ, Băng Tử Huyên bước sang đường, hướng về phía thầy.
Khi đến nơi, thầy Lý đón hắn với nụ cười vui vẻ. "Tìm đường có vất vả lắm không?" Thầy hỏi, ánh mắt dò xét như muốn đọc thấu cả sự thật ẩn sau lời đáp của học trò.
Băng Tử Huyên nở nụ cười điềm tĩnh, "Cũng chỉ là đi bộ dạo quanh nơi này một chút cũng không mấy vất vả." Dù nói vậy, nhưng trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ suốt quãng đường hắn đã phải đi tìm không ít trong tiết trời đầu đông se lạnh. Thầy Lý nhìn hắn, thấy rõ sự mệt mỏi đã hiện lên mặt học trò, chỉ khẽ cười, vỗ vai động viên, “Thôi được rồi, đi theo ta.” Cả hai bật cười nhẹ rồi cùng bước vào trong quán.
Quán nhậu mà thầy Lý chọn mang đậm phong cách Nhật Bản, với mái gỗ và rèm cửa Noren treo trước lối vào, những chiếc đèn lồng nhỏ xíu treo lủng lẳng tạo nên ánh sáng ấm áp đầy thân thiện. Bên trong, không gian bài trí với bàn ghế gỗ thấp, sàn trải chiếu tatami cũ nhưng sạch sẽ. Không gian thoang thoảng hương rượu sake và mùi thức ăn đặc trưng như nướng yakitori, tempura giòn rụm, khiến nơi này thực sự thu hút giữa vô vàn quán nhậu đông đúc của khu phố Nhật.
Vừa bước vào, thầy Lý quay sang hắn, ánh mắt như dẫn dắt, hỏi vui, “Lần đầu đến nơi này hả?”
Băng Tử Huyên gật đầu, không giấu diếm. “Dạ phải, cũng có nghe nhưng chưa bao giờ tới đây.”
“Vậy thì để thầy giới thiệu. Đây là quán mà thầy hay đến, người Nhật mở lâu rồi, món ăn chuẩn vị, không gian lại dễ chịu,” thầy Lý nói, vẻ tự hào.
Chưa kịp kể hết, chủ quán - một người đàn ông trung niên gốc Nhật - bước ra từ phía bếp, thấy thầy Lý liền cười thân thiện, chào lớn, “Ông Lý, đây là...?”
Thầy Lý cười, trả lời “Đây là học trò của tôi.” Ông giới thiệu Băng Tử Huyên với chủ quán.
Chủ quán gật gù, ánh mắt hiếu khách, mời cả hai vào một chiếc bàn ngay góc phòng, nơi nhóm khách trước vừa rời đi và bàn đã được dọn sạch sẽ. Hắn ngồi xuống, cảm nhận không gian ấm áp quanh mình, còn thầy Lý tiếp tục trò chuyện vui vẻ với ông chủ, giới thiệu qua về Băng Tử Huyên. Cuối cùng, chủ quán cười thân thiện, vỗ vai thầy Lý rồi quay vào trong chuẩn bị đồ ăn.
Thầy Lý vừa ngồi xuống đối diện với Băng Tử Huyên, ánh mắt ông sáng lên vẻ vui vẻ pha chút bất ngờ. Ông cười hiền từ, giọng điệu chứa đựng cả sự thân tình lẫn sự ngạc nhiên chân thành, “Thật không ngờ, bao năm qua đây lại là lần đầu tiên em chủ động mời thầy ra ăn khuya thế này. Thầy rất vui, nhưng...” Ông ngập ngừng nhìn qua vẻ mặt điềm tĩnh của Băng Tử Huyên, “...thầy cũng hiểu em không phải kiểu người bỗng dưng mời thầy ra ngoài ăn đêm như vậy. Vậy nên, lần này là có chuyện gì sao?”
Băng Tử Huyên mỉm cười đáp lại, gương mặt vẫn giữ nét bình thản. “Thầy đã quan tâm, chiếu cố em rất nhiều trong ba năm cấp ba. Chỉ còn ít thời gian nữa là em ra trường rồi, nên em nghĩ mời thầy một bữa cũng là lẽ đương nhiên.” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, tưởng như lời giải thích hoàn toàn hợp lý.
Thầy Lý nghe xong, thoáng thấy hợp lý nhưng vẫn tỏ ra ngờ vực. Ông hiểu Băng Tử Huyên hơn ai hết, biết chắc rằng chuyện không thể chỉ đơn giản như thế. Khuôn mặt vốn hiền hòa của ông đột nhiên nghiêm lại, đôi mắt trở nên sắc sảo, như muốn nhìn thấu tâm ý người đối diện, “Tử Huyên... Em hãy nói thật đi, lần này mời thầy đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đối diện với vẻ nghiêm túc ấy, Băng Tử Huyên không hề lúng túng, ngược lại hắn chỉ khẽ nhếch môi, nở nụ cười điềm đạm. “Đúng là không qua mắt được thầy,” hắn đáp, gật nhẹ đầu vẻ tán thưởng. “Người càng lớn tuổi lại càng sắc sảo trong việc đoán ý, quả là lão luyện” – hắn nói một câu với thầy, khéo léo như một câu tục ngữ.
Thầy Lý nhướng mày, vẫn hơi ngờ vực nhưng không thể hiện thêm. Ông cười nhẹ nhàng, quay trở lại với không khí thân tình ban đầu, chờ hắn mở lời.
Lúc này, từ trong bếp, hai cô nhân viên quán nhậu mặc kimono duyên dáng bước ra, mang theo khay đồ ăn thơm phức với nụ cười niềm nở. Cả hai cúi chào nhẹ nhàng rồi tiến tới bàn, nhẹ nhàng đặt từng đĩa thức ăn xuống. Ánh đèn ấm áp của quán phản chiếu lên những đĩa sashimi tươi rói, đĩa yakitori nướng vàng đều cùng chén rượu sake ngát hương, tạo nên một không khí thoải mái mà ấm cúng.
Khi một cô gái trẻ đặt đĩa thức ăn trước mặt Băng Tử Huyên, cô khẽ ngước mắt liếc hắn, ánh mắt thoáng lên một vẻ bất ngờ khó giấu. Đôi mắt cô như khựng lại một giây, rồi khi nhận thấy hắn cũng đang nhìn lại mình, cô vội quay đi, khuôn mặt ngại ngùng rồi cúi đầu lịch sự, xin phép rời đi.
Băng Tử Huyên hơi ngạc nhiên, ánh mắt nghi hoặc nhìn theo cô gái. Thái độ lúng túng kia khiến hắn không khỏi tự hỏi liệu có chuyện gì. Song, sau một thoáng suy nghĩ, hắn lại thôi, tự cười thầm. Có lẽ cô gái đó chỉ trạc tuổi mình, chắc cũng chỉ là chút ngượng ngùng khi gặp người cùng tuổi, đôi khi là cảm xúc nhất thời khi gặp người khác giới mà thôi.
Thầy Lý quan sát mọi chuyện, thấy vẻ mặt có phần thắc mắc của Băng Tử Huyên thì cười nhẹ, “Đúng là lâu lâu mới ra ngoài, lại khiến người ta chú ý nhỉ?”
Băng Tử Huyên cười đáp lại ''Có lẽ là vậy...!"
Khi Aiko lén nhìn theo bóng dáng của Băng Tử Huyên với vẻ thoáng ngỡ ngàng, Kanna, cô bạn đồng nghiệp của cô, khẽ cười đùa và nháy mắt trêu, "Aiko, đừng nói là cậu đã thích người khách kia rồi nhé? Nhưng cũng phải thôi, anh ta thực sự rất đẹp trai. Dù sao cũng khó tránh khỏi, nhưng chẳng phải cậu từng nói sẽ không để mắt tới ai nữa sao?”
Aiko thoáng đỏ mặt, bối rối đáp, “Không phải vậy đâu… nhưng Kanna này, cậu không nhận ra gì sao? Anh ta trông rất giống Hạ An.” Giọng cô nhẹ bẫng nhưng cũng đầy khẳng định, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi hình bóng Băng Tử Huyên đang ngồi ở bàn phía xa.
Kanna nghe vậy, có chút ngỡ ngàng, đăm chiêu nhìn lại một lát, rồi mới thốt lên đầy kinh ngạc, “Bây giờ cậu nói mình mới để ý… đúng là giống Hạ An thật. Nhưng Aiko à, người giống người cũng là lẽ thường thôi, Còn nữa… Hạ An mồ côi từ nhỏ, chẳng có ai là người thân cả.”
Aiko nghe lời này, khẽ thở dài, rồi gật đầu đồng ý. “Cậu nói đúng, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng, vẫn không thể phủ nhận… trông họ quá giống nhau…” Giọng cô lạc đi, như đang chìm vào những ký ức cũ.
Đúng lúc ấy, tiếng ông chủ tiệm vang lên từ phía bếp, ông gọi lớn, giọng có chút hài hước nhưng đầy nghiêm khắc, “Này hai cô! Đừng đứng đấy mà buôn chuyện nữa, còn khối việc phải làm đây! Mau mang đồ ăn lên cho khách đi!”
Nghe thấy vậy, cả hai giật mình rồi cúi đầu đồng thanh, “Vâng ạ!” Cả hai nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vã quay trở lại công việc, nụ cười lại xuất hiện trên môi họ khi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bàn khác. Những lời trò chuyện về sự tương đồng giữa Băng Tử Huyên và Hạ An nhanh chóng bị xua tan giữa không khí bận rộn của tiệm, thoáng chốc đã trôi vào quên lãng giữa tiếng chén đĩa lách cách và những tiếng trò chuyện rôm rả của khách khứa xung quanh.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận