Cài đặt tùy chỉnh
Mộng Sinh Giới
Chương 59: Chương 59: Bộ môn số học
Ngày cập nhật : 2024-11-10 13:08:57Chương 59: Bộ môn số học
Đã hơn một tháng kể từ ngày ngôi nhà bị tên Lý Điền kia lấy đi. Băng Tử Huyên ngồi lặng trên triền đồi, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía khu rừng phía trước trong cơn gió nhẹ. Nơi đây, khung cảnh tưởng chừng như yên bình lại càng làm nổi bật sự trống rỗng trong lòng hắn. Trong thân phận của Trần Bình An, hắn giờ đây đã chẳng còn gì — nhà cửa, người thân, tất cả đều tan biến như một làn khói mong manh. Ngay cả một mái nhà nhỏ để trú thân cũng không còn.
Dì Năm, người hàng xóm hiếm hoi còn chút lòng thương với mẹ con Trần Bình An, đã kể lại cho hắn nghe mọi chuyện trong ba tháng qua khi hắn không thể chứng kiến. Những sự kiện mà dì thuật lại không khác nào những nhát dao cứa vào lòng, khiến hắn ngập tràn phẫn nộ và bất lực.
Ngày đó, sau khi biết điểm thi, Băng Tử Huyên trong thân phận Trần Bình An tin chắc rằng bài thi của mình xuất sắc. Với kiến thức và sự chăm chỉ, điểm thi của hắn lẽ ra phải rất cao. Nhưng điều hắn không ngờ tới là khi kết quả công bố, tên hắn lại được ghi là... bỏ thi. Điều này vô cùng hoang đường, vì ai nấy đều biết rõ hắn đã dự thi. Thậm chí, có người còn thấy giám thị ngợi khen bài làm của hắn. Thế nhưng, khi kết quả được công bố, hắn lại bị gán cho tội danh bỏ thi.
Điều trớ trêu hơn, cái tên Lý Thành — kẻ mà mọi người rõ ràng thấy rằng hôm thi đã đi chơi tận khuya, trở về nhà muộn màng, quần áo lôi thôi, mặt mày mệt mỏi, ngay cả ngày hôm sau còn chả ai thấy hắn đi thi — vậy mà kết quả lại được công bố đỗ vào trường top đầu cả nước, với điểm số đáng kinh ngạc. Người dân xung quanh dù thấy rõ ràng sự bất công này nhưng vẫn im lặng. Họ biết rằng quyền lực của nhà Lý Điền có thể bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen dễ như trở bàn tay.
Băng Tử Huyên ngậm chặt môi khi nhớ lại những lời dì Năm kể về mẹ của Trần Bình An. Người phụ nữ tần tảo ấy đã dám đứng lên cãi lý cho con trai, mong muốn con mình không phải chịu số phận nghiệt ngã như bà. Bà đã nhiều lần đến tìm Lý Điền, cố gắng vạch trần sự thật nhưng không ai dám đứng ra làm chứng cho bà. Người làng sợ hãi đến nỗi chỉ còn biết vu khống bà rằng bà đã phát điên. Chẳng những thế, mỗi lần bà đến tìm công lý, người nhà Lý Điền lại cử tay chân ra đe dọa, h·ành h·ung bà không thương tiếc.
Trong nỗi tuyệt vọng và bất lực, bà đành nhẫn nhục cam chịu, ôm nỗi hận mà đến tận giây phút cuối đời cũng không thể rũ bỏ. Người ta kể rằng, trước khi nhắm mắt, bà còn nắm lấy tay Trần Bình An, giọng khẽ run, đầy đau đớn mà nói, “Con trai, người mẹ này có lỗi với con. Đáng lẽ con phải sinh ra ở một gia đình tốt hơn, chứ không phải ở đây... không phải có một người mẹ bất lực như ta. Mẹ không thể làm gì cho con tốt hơn, thậm chí còn để con bị người ta chà đạp chỉ vì xuất thân. Cả đời này mẹ chỉ có thể cho con cuộc sống cơ cực, chẳng thể đủ ăn đủ mặc... Con đã chịu khổ nhiều rồi, chỉ vì mẹ mà thôi… Bình An… mẹ… mẹ buồn ngủ quá…” Và rồi, đôi mắt bà dần khép lại, không bao giờ mở ra nữa.
Trần Bình An đã phải bán ngôi nhà duy nhất để lo hậu sự cho mẹ, đến khi mọi chuyện xong xuôi hắn mới biết người mua lại chính là kẻ thù, là nhà Lý Điền.
Tất cả những điều đó giờ đây như hiện ra rõ ràng trước mắt Băng Tử Huyên. Ngồi trên triền đồi, hắn nhìn xuống khu làng nơi bao nhiêu chuyện bất công đã diễn ra. Trong tâm trí hắn, ngọn lửa phẫn nộ âm ỉ như thể muốn t·hiêu r·ụi tất cả. Nhưng cùng với đó là một nỗi xót xa tột cùng — một người mẹ hiền lành, chịu đựng, thương con đến tận cùng, nhưng cuối cùng lại phải ra đi trong uất hận, không một lời bênh vực hay công lý.
Băng Tử Huyên khẽ thở dài, âm thanh trầm lặng phát ra từ đôi môi. "Huyễn cảnh này… đúng thật là bi thảm với cuộc đời của Trần Bình An quá. Nhưng đã sống trong thân phận của người khác, ngay cả trong huyễn cảnh, ta cũng không thể cứ mặc kệ được..."
Dứt lời, hắn đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo rồi bắt đầu cất bước.
♠ ♡ ♢ ♣ ♤ ♥ ♦ ♧♠ ♡ ♢ ♣ ♤ ♥ ♦ ♧♠ ♡ ♢ ♣ ♤ ♥ ♦ ♧
Đêm đến, khu sòng bạc lớn ở khu vực thị trấn nhỏ này ngập trong không khí đặc quánh của đêm tối, nơi ánh đèn mờ ảo từ những bóng đèn treo trên trần tỏa xuống, chiếu rọi lên từng khuôn mặt và góc tối đầy bí hiểm. Đó là một không gian kín, ngột ngạt, mùi khói thuốc và hơi rượu nồng nặc quấn quít trong không khí, quyện với tiếng cười khàn của những kẻ đã ngà ngà say và tiếng xóc đĩa, quân bài lạch cạch đều đều.
Băng Tử Huyên bước qua ngưỡng cửa, mắt đảo qua một lượt không gian xô bồ trước mặt. Những k·ẻ g·iang hồ, xăm trổ chi chít trên cánh tay lực lưỡng, ngồi đầy quanh các bàn. Họ nói cười vang dội, chốc chốc lại đập mạnh vào bàn khi thua bạc, hoặc gầm gừ đầy cay cú, mỗi khi một ván bài không thuận lợi. Dáng vẻ của họ toát lên sự bất cần, dữ tợn, ánh mắt như muốn xé xác kẻ nào dám chọc giận mình.
Ở phía xa, một tên đàn ông lảo đảo bị lôi ra khỏi sòng bạc, vừa đi vừa van nài, "Cho tôi vay thêm, chỉ một ván nữa thôi, tôi chắc chắn sẽ gỡ lại được!" Nhưng tên bảo kê chẳng nói một lời, đẩy hắn thẳng ra đường, để lại tiếng thở dài và ánh mắt vô vọng của kẻ đã hoàn toàn sa vào nợ nần. Trái lại, ở bên cạnh, một người đàn ông sang trọng bước vào, được đám bảo kê cúi đầu chào đón, kính cẩn mở lối như thượng khách, khác hẳn với những con nghiện bạc kia. Sự khác biệt giữa những người có tiền và không có tiền ở đây rõ ràng đến tàn nhẫn.
Băng Tử Huyên giữ im lặng, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh khi tiến sâu vào bên trong. Ánh mắt hắn sắc lạnh, lướt qua từng khuôn mặt, từng kẻ xung quanh mà không để lộ chút cảm xúc. Hắn nhanh chóng tìm thấy một chỗ ngồi ở bàn đ·ánh b·ạc cuối sảnh, nơi ánh đèn mờ ảo bao trùm, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc. Những cọc tiền hắn vừa đưa ra đủ để tên bảo kê phải kính nể, nhưng trong sòng bạc này, tiền không phải là thứ duy nhất cần để tồn tại – còn cần sự can đảm, và đôi khi là cả máu lạnh.
Mọi người xung quanh đều dán mắt vào những quân bài và đồng xu đang xoay, nhưng một vài ánh mắt sắc sảo không bỏ qua sự xuất hiện của hắn.
Băng Tử Huyên quét một vòng quanh sòng bạc, quan sát cách thức và lối chơi ở từng bàn với ánh mắt lạnh lùng, tựa như một kẻ săn mồi đang lựa chọn mục tiêu. Những trò đ·ánh b·ạc nơi đây với hắn chẳng có gì mới lạ — cách tổ chức và tỷ giá đều kém xa những nơi hắn từng lui tới. Tuy nhiên, không giống những kẻ đang lao vào đây với hy vọng mong manh đổi đời, hắn đến với mục đích duy nhất: giành chiến thắng, và chắc chắn phải thu lợi.
Bước tới quầy đổi xèng, Băng Tử Huyên đưa ra hai tờ tiền nhỏ, đổi lấy vỏn vẹn hai đồng xèng mệnh giá vừa. Người đổi xèng liếc hắn từ đầu đến chân, ánh mắt ánh lên chút khinh thường, như thể đánh giá sự "nhỏ bé" của hắn giữa sòng bạc đầy những kẻ tiêu tiền như nước. Nhưng Băng Tử Huyên hoàn toàn thản nhiên, cầm lấy hai đồng xèng rồi bình tĩnh tiến tới bàn xóc đĩa, không tỏ chút lo lắng hay ngại ngùng.
Thực chất, hai cọc tiền dày mà hắn dùng để vào cửa chỉ là đạo cụ che mắt, một vở kịch tinh vi để che đậy hoàn cảnh khốn cùng hiện tại. Tiền không phải là thật, chỉ là những tờ giấy nhòe nhoẹt được bọc cẩn thận để đánh lừa những kẻ bảo vệ ngoài cửa. Nếu ai đó để ý kỹ, hoặc dưới ánh đèn sáng hơn, kế hoạch của hắn chắc chắn sẽ bại lộ. Nhưng trong bầu không khí tối mờ này, khi mọi người đều mải mê đắm chìm trong ánh bạc, chẳng một ai nghi ngờ.
Băng Tử Huyên đứng bên mép bàn xóc đĩa, mắt chậm rãi đảo qua từng người đang đặt cược. Hắn không vội vã tham gia, chỉ lạnh lùng quan sát, cẩn thận ghi nhớ mọi chi tiết nhỏ nhất. Qua từng vòng xóc đĩa, hắn bắt đầu nắm rõ nhịp điệu tay của người xóc — một gã trung niên với đôi mắt tinh quái và nụ cười nham hiểm. Mỗi lần gã mở đĩa, ánh mắt gã thoáng hiện lên một tia tính toán, tựa như con cáo ranh mãnh kiểm soát kết quả.
Băng Tử Huyên không chỉ theo dõi gã xóc đĩa, mà còn cẩn thận chú ý đến những người chơi khác, cách họ đặt cược, và cách họ phản ứng khi thắng thua. Hắn nhận ra một quy luật ngầm: sau khi người chơi thắng vài ván nhỏ, họ dần trở nên tự tin, tăng mức cược lên, và lúc đó, kết quả sẽ bất ngờ đảo chiều, họ bắt đầu thua thảm hại. Đây rõ ràng là chiến lược dụ người chơi lao sâu vào vòng xoáy của lòng tham. Những kẻ đ·ánh b·ạc quanh đây, ai cũng nghĩ mình có thể thắng lớn, nhưng cuối cùng chỉ lún sâu hơn.
Khoảng hơn chục vòng trôi qua, Băng Tử Huyên bắt đầu nhận thấy một nhịp điệu trong cách xóc của gã trung niên. Có những lần gã xóc mạnh tay hơn, đĩa va đập nhẹ tạo ra âm thanh khác lạ — hắn đoán đó là cách gã điều chỉnh để kết quả nghiêng về nhà cái. Nhưng đôi lúc, khi nhận thấy một vài người chơi đang thua liền liền, gã lại xóc nhẹ, cho họ một trận thắng nhỏ để giữ họ ở lại bàn.
Băng Tử Huyên đứng đó, đôi mắt sắc lạnh quét qua bàn xóc đĩa, và trong đầu hắn bắt đầu một chuỗi những phép tính phức tạp đến nghẹt thở, như thể hắn đang phân tích một bài toán xác suất của những quy luật không cố định. Đối với hắn, đây không phải chỉ là trò may rủi, mà là một trò chơi của sự kiểm soát và tính toán.
“Ván này, nếu theo thông thường, xác suất của mặt chẵn rơi vào khoảng 51.342% lẻ là 48.658%. Nhưng đây không phải là sòng bạc bình thường, và gã xóc đĩa này rõ ràng có ý định tác động đến kết quả,” Băng Tử Huyên tự nhủ. “Với mỗi cử động của hắn, các biến số thay đổi, nhưng nếu hắn có một chút sơ suất nào, mình có thể khai thác được.”
Hắn quan sát gã xóc đĩa. "Khi hắn đổi tay xóc, xác suất thay đổi một chút. Cánh tay phải của hắn có nhịp xóc nhanh hơn 0.2 giây so với tay trái, điều này làm tăng xác suất mặt lẻ lên 0.016% so với chẵn. Nhưng đây không phải là yếu tố duy nhất..."
Băng Tử Huyên lại tiếp tục tính toán. "Tính thêm một chút, theo nhịp thở và phản xạ tay, khả năng tay trái hắn điều chỉnh đĩa nhẹ đi khiến cho kết quả nghiêng về mặt chẵn có xác suất tăng lên 2.78% chỉ còn thiếu chút nữa sẽ đạt tới 54.2%. Tuy nhiên, vẫn cần lưu ý đến tỷ lệ nhà cái luôn có biện pháp cân bằng kết quả để không làm lộ thủ thuật. Chỉ cần cộng thêm việc hắn chớp mắt một lần mỗi lần thay đổi kết quả, mình có thể suy ra quy luật."
Từ những thông tin rời rạc đó, hắn chắp nối thành một chuỗi các con số. "Nếu mình gộp cả các biến số về ánh sáng, lực xóc, và tần suất đảo vị trí trong bát đĩa, khả năng trúng chẵn của mình sẽ rơi vào mức 63.157%. Nhưng… vẫn chưa đủ, mình cần tìm thêm một điểm tựa cuối cùng."
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở cái nháy mắt của gã xóc đĩa ngay trước khi nhấc tay lên chuẩn bị mở kết quả. Hắn hiểu ngay đây là một dấu hiệu mơ hồ nhưng rất quan trọng. "Mỗi lần kết quả bị điều chỉnh, tên này sẽ vô thức chớp mắt, có lẽ đó là phản ứng khi hắn cố gắng che giấu," Băng Tử Huyên suy nghĩ. “Từ dấu hiệu này, xác suất của mặt chẵn đã vượt lên đến 67.482%. Với con số này, mình có thể đặt một nước đi an toàn.”
Hắn nhặt lên một đồng xèng duy nhất, không cần nhiều — hắn không ở đây để giàu có từ trò này, mà chỉ là để thử sức và kiểm tra lý thuyết tính toán của mình. Đặt đồng xèng vào ô chẵn, hắn không nói lời nào, nhưng trong lòng vẫn giữ một sự cảnh giác, vì hắn biết rằng trò chơi này không thể hoàn toàn dựa vào toán học.
Gã xóc đĩa nhìn Băng Tử Huyên, trong đầu thoáng nghi ngờ: “Tên này thật kỳ lạ, hắn dám đặt vào chẵn vào lúc này. Chẳng lẽ hắn đã đọc được mẹo của mình? Nhưng hắn chỉ đặt một xèng, chắc là một kẻ liều lĩnh thôi.” Nhận thấy số tiền không đáng kể, gã quyết định không thay đổi kết quả như mọi khi.
Bát đĩa được mở ra, và đúng như tính toán của Băng Tử Huyên — kết quả là mặt chẵn. Một chút hài lòng thoáng qua ánh mắt hắn, bởi hắn biết rõ, mỗi lần đặt cược như thế này đều là một lần thách thức với rủi ro. Dù xác suất đã vượt qua 67% nhưng ở trò chơi này, hắn vẫn có thể thua bất kỳ lúc nào.
Khi đã kiếm được một chút vốn ở bộ môn này Băng Tử Huyên quyết định tìm kiếm bộ môn khác có thể kiếm nhiều hơn....
Băng Tử Huyên bước đến bàn bài, nơi có vài kẻ đang ngồi chơi với thái độ tự mãn xen lẫn căng thẳng. Ánh đèn vàng nhạt tạo nên bầu không khí u ám và khép kín, tiếng sột soạt của những lá bài lật trên mặt bàn, tiếng cười nhạo và tiếng thở dài thất vọng làm sôi động cả căn phòng nhỏ. Với một đống xèng vừa tích cóp được, Băng Tử Huyên ngồi xuống, gương mặt điềm tĩnh và đầy toan tính.
Ngay từ ván đầu tiên, hắn đã âm thầm ghi nhớ từng lá bài mà mọi người lật lên và theo dõi kỹ từng ánh mắt của đối thủ. Hắn không chỉ đơn thuần quan sát bài, mà còn tính toán mỗi cử chỉ, biểu cảm, ánh nhìn chớp mắt của từng người. Mỗi chi tiết đều là một dữ liệu để hắn xây dựng trong đầu một “bản đồ” của những lá bài và suy nghĩ của từng người.
Trận đầu tiên, hắn chỉ đặt cược một số xèng nhỏ, vừa đủ để không bị ai chú ý. Hắn mỉm cười xã giao khi một gã trung niên ngồi đối diện thảy bài xuống bàn, ánh mắt sáng lên đầy hi vọng. "Thấy không, hôm nay vận đỏ rồi đấy!" gã nói, giọng đầy tự mãn.
Băng Tử Huyên chỉ gật nhẹ, để lại một nụ cười thoáng qua. Hắn tính toán tỉ lệ thắng thua của gã chỉ dựa vào biểu cảm và tốc độ thở nhanh hơn bình thường. "Có vẻ ông tự tin đấy, nhưng thử xem may mắn của ai nhiều hơn," hắn nhếch miệng, nhẹ nhàng đẩy thêm một vài xèng vào giữa bàn.
Gã trung niên nhìn qua, hơi ngạc nhiên vì sự tự tin đó. Nhưng gã cũng không ngờ rằng từng lá bài của hắn đã bị Băng Tử Huyên ghi lại trong đầu. Dựa vào cách gã lật bài từ đầu, cách gã nhìn chăm chăm vào lá bài của mình mà không dám nhìn đối thủ, Băng Tử Huyên suy đoán gã có bộ bài không quá tốt, chỉ đủ để thuyết phục bản thân.
Lá bài cuối cùng lật lên, Băng Tử Huyên thắng. Nhưng hắn không bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ khẽ gật đầu khi thu lại xèng của mình. Hắn biết phải chơi một cách kín đáo, không được thắng liên tục nếu không muốn gây chú ý.
Ván sau, hắn nhả một chút. Đối thủ của hắn là một người đàn ông gầy gò, ánh mắt lém lỉnh nhưng cử chỉ lại vụng về. Gã có vẻ tự tin khi ra bài, đặt số xèng lớn xuống bàn với ánh mắt thách thức. Băng Tử Huyên chỉ đặt nhẹ một xèng xuống, tỏ vẻ không mấy hứng thú, giả bộ xem như mình không có quân bài tốt.
“Chỉ một xèng thôi sao? Nhát gan vậy?” gã đàn ông khinh khỉnh cười, tưởng rằng Băng Tử Huyên yếu thế.
Băng Tử Huyên không nói gì, chỉ cười nhạt rồi khẽ nhún vai, như thể nhường cho gã một chút “vinh quang.” Trong khi gã tự mãn, hắn tiếp tục ghi nhớ lá bài gã đã lật và tính toán những quân bài gã còn lại trong đầu, để rồi ván sau khi tỷ lệ thắng của hắn tăng cao, hắn sẽ đẩy mạnh cược.
Qua vài ván như vậy, hắn dần xác định được xu hướng chơi của từng người. Người đàn ông trung niên có xu hướng đặt cược lớn khi có quân bài mạnh, nhưng ánh mắt sẽ chớp nhanh khi hơi do dự. Người gầy gò thì lại dễ kích động, thường xuyên cố ép đối thủ nâng cược khi hắn ta có lợi thế, nhưng lại mất bình tĩnh nếu ai đó theo bài đến cuối. Còn người thanh niên ở góc bàn thì hay thở dài mỗi khi cầm phải bài xấu, tay bất giác vuốt mũi mỗi khi căng thẳng.
Trong một ván, Băng Tử Huyên biết rằng bộ bài của hắn không mạnh, nhưng từ ánh mắt và động tác của đối thủ, hắn đoán rằng mọi người đều đang nghi ngờ quân bài của mình. Hắn đánh một cách chậm rãi, đẩy từng đồng xèng vào giữa bàn với tốc độ từ tốn. Đôi mắt hắn dừng lại ở người gầy gò, đoán rằng gã sẽ hoảng và bỏ bài vì không chắc về bộ bài của mình.
"Thôi nào, chỉ là một chút may mắn thôi, không cần căng thẳng," hắn nói, đẩy thêm một xèng nữa để tạo cảm giác hắn đang đùa cợt.
Người đàn ông gầy gò nhìn hắn, môi mím lại, cuối cùng gã đập mạnh tay lên bàn và bỏ bài, vẻ mặt rõ ràng là bực tức. Băng Tử Huyên thu hồi một ít xèng, và ván kế tiếp, hắn nhẹ nhàng nhả thêm một chút để đánh lạc hướng.
Với cách chơi xen kẽ, lúc ăn lúc nhả, hắn từ từ tích lũy xèng mà không khiến ai trong số những người ở bàn nghi ngờ. Trong lòng hắn vẫn điềm tĩnh, không một chút chủ quan. Hắn biết mình đang chơi trò may rủi, nhưng với sự tính toán chặt chẽ và quan sát nhạy bén, hắn có thể kiểm soát tỷ lệ thắng và giảm thiểu rủi ro đến mức tối đa.
Khi số xèng trước mặt hắn dần tăng lên, những gã xung quanh bắt đầu có ánh mắt ghen tị nhưng không ai dám nghi ngờ gì về hắn. Băng Tử Huyên nhếch miệng cười thầm, cảm thấy trò chơi này tuy có mạo hiểm nhưng cũng đem lại một chút kích thích. Hắn đã có đủ xèng để đổi lấy một khoản tiền nhỏ, nhưng vẫn tiếp tục ở lại, vì hắn biết rằng tối nay, mình sẽ còn mang về nhiều hơn nữa.
Trong không gian mờ ảo của sòng bạc, Băng Tử Huyên đã thử sức qua nhiều trò chơi khác nhau. Ngoài xóc đĩa và bài tính điểm, nơi mỗi lượt chơi đều căng thẳng và nặng phần toan tính, hắn còn ngồi qua bàn baccarat — một trò chơi mà hắn chỉ cần tính toán xác suất đơn giản giữa hai phe "người chơi" và "nhà cái." Đôi khi, hắn chọn chỗ của roulette, với vòng quay xoay chậm, ánh đèn nhấp nháy, nơi hắn có thể kiểm soát được một phần kết quả dựa vào thói quen quay của người chia bài.
Trò chơi khác hắn ghé qua là poker, ở đây mọi người đều giấu giếm bài của mình, cố giữ một vẻ mặt tỉnh táo nhất. Nhưng trong trò chơi này, Băng Tử Huyên vẫn nhanh chóng đọc được một số điểm yếu của đối thủ chỉ qua ánh mắt và cử chỉ. Hắn thậm chí còn dừng lại ở blackjack, một trò chơi mà hắn chỉ cần nhớ tỷ lệ xuất hiện của từng lá bài là đã có thể tính toán được phần trăm thắng, chỉ thỉnh thoảng phải mạo hiểm chút ít.
Sau một khoảng thời gian dài ngồi ở nhiều bàn khác nhau, số xèng trước mặt hắn đã tăng lên đáng kể. Băng Tử Huyên biết rằng mình đã kiếm đủ số tiền theo dự tính, và đây là thời điểm thích hợp để rời khỏi. Không muốn gây sự chú ý không cần thiết, hắn thu dọn xèng, đứng dậy, và bước đến quầy đổi tiền.
Tại quầy, nhân viên nữ đứng sau quầy liếc nhìn hắn, ánh mắt vừa tò mò vừa có phần tôn trọng, không còn vẻ khinh khỉnh như lần đầu nữa. Khi hắn đặt từng chồng xèng lên bàn, cô nàng nhẹ nhàng thu lại, ánh mắt nhìn hắn như dò xét, rồi sau đó, nở một nụ cười quyến rũ, nhướn người nhẹ về phía hắn.
“Anh chơi khéo lắm, chắc hẳn là có kinh nghiệm nhỉ?” Cô ta mỉm cười, giọng nói ngọt ngào, cố tình hạ thấp để tạo vẻ thân mật.
Băng Tử Huyên chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, không nói gì, ánh mắt vẫn điềm nhiên như cũ. Hắn biết rõ kiểu phụ nữ như cô ta – ánh mắt đầy vẻ săn đón ấy chỉ đơn giản vì số xèng mà hắn đã đổi được thành tiền. Dù vậy, hắn vẫn giữ vẻ lịch sự, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô, chỉ là hôm nay có chút may mắn thôi.”
Cô nhân viên hơi chưng hửng khi thấy hắn không đáp lại sự dẫn dụ của mình, gương mặt có chút hụt hẫng nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp. “Anh thật vội quá... Nhưng nếu có dịp, mong anh sẽ quay lại,” cô nói, giọng luyến tiếc một cách khéo léo, nhưng ánh mắt vẫn thấp thoáng vẻ toan tính.
Băng Tử Huyên chỉ mỉm cười nhẹ, nhận lấy tiền mặt và khẽ gật đầu thay lời chào tạm biệt. Hắn bước đi khỏi sòng bạc, giữ cho bước chân mình bình thản, nhưng trong lòng lại thầm thấy thoả mãn.
Băng Tử Huyên bước chầm chậm ra khỏi sòng bạc, cảm giác lạnh lẽo của màn đêm phả vào mặt hắn khi cánh cửa khép lại sau lưng. Trước khi rời đi, hắn thoáng nhìn thấy ánh mắt của đám bảo kê, những gã đàn ông to lớn xăm trổ đầy mình, đưa mắt đánh giá hắn một lượt rồi nở một nụ cười đầy ý nhị.
“Lần sau lại ghé chơi tiếp nhé! Chúc may mắn như hôm nay,” một tên bảo kê nói, giọng điệu mang chút mời gọi lẫn thách thức ngầm.
Băng Tử Huyên chỉ nhếch môi đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: “Nhất định rồi.” Câu trả lời đơn giản, nhưng hắn biết rõ trong lòng mình rằng trở lại hay không chỉ là chuyện giả dối để tạo vẻ ngoài, không hơn.
Bước chân hắn rời khỏi bầu không khí đặc quánh mùi thuốc lá và sự mờ ám bên trong sòng bạc, hướng về phía những ánh đèn lấp lánh của con phố. Đây là vùng ven thành phố, phát triển hơn làng quê nơi hắn đang ở, nhưng vẫn không thoát khỏi vẻ bụi bặm và lộn xộn. Đèn đường mờ nhạt tỏa ra một thứ ánh sáng vàng úa, rọi xuống những con đường lát gạch nhấp nhô, vừa đủ để hắn thấy rõ bóng mình đổ dài trên mặt đất.
Trên tay, Băng Tử Huyên giữ chặt chiếc cặp đựng số tiền hắn đã cẩn thận kiếm được tối nay. Hắn bước đi lặng lẽ qua những ngã rẽ khuất, nơi âm thanh của cuộc sống về đêm nhạt dần, chỉ còn lại tiếng bước chân mình vang lên đều đặn. Khoảng cách từ đây về làng chừng ba mươi cây số, nhưng hắn đã chuẩn bị từ trước — phương tiện duy nhất hắn lựa chọn vẫn là chuyến xe buýt đêm.
Gió đêm lành lạnh, phảng phất mùi ẩm của đất và mùi khói từ những hàng quán lề đường. Băng Tử Huyên rảo bước trên con đường vắng, ánh mắt hướng về phía trước, nơi có ánh đèn vàng yếu ớt từ bến xe buýt soi rọi.
Băng Tử Huyên đang tiến gần đến điểm chờ xe buýt thì bất chợt cảm nhận được tiếng bước chân vang lên phía sau. Bước chân nặng nề, khẩn trương, mang theo hơi thở hổn hển của những kẻ truy đuổi. Hắn chậm rãi quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ba bóng dáng to lớn, đầy hung hãn đang tiến đến. Trong ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn đường, hắn nhận ra ba gương mặt quen thuộc từ sòng bạc. Bọn chúng đã thấy hắn thắng lớn và giờ đang lăm lăm trên tay những thanh gậy kim loại cùng ánh mắt đầy thèm khát, rõ ràng là nhắm vào chiếc cặp tiền của hắn.
"Muốn thứ này thật sao?" Băng Tử Huyên vừa nói, vừa mở cặp ra, để lộ những cọc tiền dày được xếp ngay ngắn. Nhìn thấy số tiền lớn như vậy, ánh mắt của ba tên kia lập tức sáng lên như những kẻ khát máu thấy mồi.
Một tên trong đám cười khẩy, giọng nói đầy uy h·iếp: "Đưa hết số tiền đó đây, bọn tao sẽ để mày rời đi bình an. Nếu không thì đừng trách bọn tao ra tay mạnh bạo."
Hắn nhìn ba tên, trong lòng thầm thở dài, tự nhủ: Đúng như ta nghĩ. Những kẻ này chẳng có chút lòng thương hại hay lý trí nào.''
Sau một thoáng suy nghĩ, Băng Tử Huyên nhún vai, khẽ nhếch môi. "Được thôi. Ta có thể cho các ngươi một cọc tiền, coi như chút lộc phát để các ngươi qua ngày."
Hắn từ tốn lấy ra một cọc tiền nhỏ, thản nhiên chìa ra như một sự ban ơn. Nhưng lòng tham của bọn chúng thì không có đáy. Một tên nhếch môi cười, rồi phất tay ra hiệu cho đồng bọn tiến lên, ý định rõ ràng là c·ướp sạch toàn bộ.
Băng Tử Huyên thấy vậy, ánh mắt lạnh đi, thoáng vẻ tiếc rẻ. Hắn biết rõ, bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu muốn rời khỏi đây bình an, hắn không còn cách nào khác. Nhẹ nhàng, hắn đặt tay vào túi áo, rồi bất chợt, một khẩu súng lục nhỏ gọn lóe lên dưới ánh đèn đường yếu ớt.
Ba tiếng súng dứt khoát vang lên trong màn đêm lạnh lẽo, âm thanh ấy như cắt ngang không gian yên tĩnh. Ba kẻ trước mặt hắn khuỵu xuống, ôm lấy chân mình, kêu gào trong đau đớn.
"Tha mạng! Tha mạng đi! Lần sau bọn em không dám nữa!" Một tên trong số chúng rên rỉ, giọng run rẩy lẫn với tiếng nấc.
Băng Tử Huyên bước chậm về phía chúng, ánh mắt lạnh lùng như băng giá. Hắn khẽ nói, giọng trầm đều: "Lời hứa của các ngươi đúng thật là không đáng một xu. Nói ra cũng chỉ là bản năng sống còn nhất thời thôi. Nhưng yên tâm, ta không có ý định g·iết các ngươi đâu."
Nói rồi, hắn lấy một chút tiền từ cặp, ném xuống mặt đất trước mặt bọn chúng. Những tờ tiền bay lả tả theo làn gió, lượn lờ rơi xuống nền đất ẩm lạnh. Ba tên đàn ông, dù đau đớn vì v·ết t·hương, vẫn lập tức nháo nhào bò tới, tranh giành từng tờ một, hình ảnh chúng trông vừa đáng thương vừa đáng trách.
Băng Tử Huyên đứng nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt thoáng qua một tia khinh miệt. Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, khiến hắn khẽ rùng mình. Hắn kéo cao cổ áo, lẩm bẩm với chính mình, "Trời cũng lạnh rồi... về sớm thôi." Rồi hắn bật cười, giọng cười trầm đục và đượm chút chua chát. "Mà... ta đâu còn nhà để về cơ chứ. Cái huyễn cảnh c·hết tiệt này đúng thật là khó sống quá đi mà..."
Bỏ lại đám người kia cùng tiếng rên rỉ yếu ớt, Băng Tử Huyên tiếp tục bước đi về phía trạm xe buýt ở xa. Đèn đường lập lòe hắt ánh sáng vàng yếu ớt lên con đường vắng, hòa cùng tiếng bước chân lặng lẽ của hắn. Hắn bước đi như một kẻ lang thang vô định, nhưng trong mắt vẫn ánh lên một tia quyết tâm khó tả.
Đã hơn một tháng kể từ ngày ngôi nhà bị tên Lý Điền kia lấy đi. Băng Tử Huyên ngồi lặng trên triền đồi, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía khu rừng phía trước trong cơn gió nhẹ. Nơi đây, khung cảnh tưởng chừng như yên bình lại càng làm nổi bật sự trống rỗng trong lòng hắn. Trong thân phận của Trần Bình An, hắn giờ đây đã chẳng còn gì — nhà cửa, người thân, tất cả đều tan biến như một làn khói mong manh. Ngay cả một mái nhà nhỏ để trú thân cũng không còn.
Dì Năm, người hàng xóm hiếm hoi còn chút lòng thương với mẹ con Trần Bình An, đã kể lại cho hắn nghe mọi chuyện trong ba tháng qua khi hắn không thể chứng kiến. Những sự kiện mà dì thuật lại không khác nào những nhát dao cứa vào lòng, khiến hắn ngập tràn phẫn nộ và bất lực.
Ngày đó, sau khi biết điểm thi, Băng Tử Huyên trong thân phận Trần Bình An tin chắc rằng bài thi của mình xuất sắc. Với kiến thức và sự chăm chỉ, điểm thi của hắn lẽ ra phải rất cao. Nhưng điều hắn không ngờ tới là khi kết quả công bố, tên hắn lại được ghi là... bỏ thi. Điều này vô cùng hoang đường, vì ai nấy đều biết rõ hắn đã dự thi. Thậm chí, có người còn thấy giám thị ngợi khen bài làm của hắn. Thế nhưng, khi kết quả được công bố, hắn lại bị gán cho tội danh bỏ thi.
Điều trớ trêu hơn, cái tên Lý Thành — kẻ mà mọi người rõ ràng thấy rằng hôm thi đã đi chơi tận khuya, trở về nhà muộn màng, quần áo lôi thôi, mặt mày mệt mỏi, ngay cả ngày hôm sau còn chả ai thấy hắn đi thi — vậy mà kết quả lại được công bố đỗ vào trường top đầu cả nước, với điểm số đáng kinh ngạc. Người dân xung quanh dù thấy rõ ràng sự bất công này nhưng vẫn im lặng. Họ biết rằng quyền lực của nhà Lý Điền có thể bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen dễ như trở bàn tay.
Băng Tử Huyên ngậm chặt môi khi nhớ lại những lời dì Năm kể về mẹ của Trần Bình An. Người phụ nữ tần tảo ấy đã dám đứng lên cãi lý cho con trai, mong muốn con mình không phải chịu số phận nghiệt ngã như bà. Bà đã nhiều lần đến tìm Lý Điền, cố gắng vạch trần sự thật nhưng không ai dám đứng ra làm chứng cho bà. Người làng sợ hãi đến nỗi chỉ còn biết vu khống bà rằng bà đã phát điên. Chẳng những thế, mỗi lần bà đến tìm công lý, người nhà Lý Điền lại cử tay chân ra đe dọa, h·ành h·ung bà không thương tiếc.
Trong nỗi tuyệt vọng và bất lực, bà đành nhẫn nhục cam chịu, ôm nỗi hận mà đến tận giây phút cuối đời cũng không thể rũ bỏ. Người ta kể rằng, trước khi nhắm mắt, bà còn nắm lấy tay Trần Bình An, giọng khẽ run, đầy đau đớn mà nói, “Con trai, người mẹ này có lỗi với con. Đáng lẽ con phải sinh ra ở một gia đình tốt hơn, chứ không phải ở đây... không phải có một người mẹ bất lực như ta. Mẹ không thể làm gì cho con tốt hơn, thậm chí còn để con bị người ta chà đạp chỉ vì xuất thân. Cả đời này mẹ chỉ có thể cho con cuộc sống cơ cực, chẳng thể đủ ăn đủ mặc... Con đã chịu khổ nhiều rồi, chỉ vì mẹ mà thôi… Bình An… mẹ… mẹ buồn ngủ quá…” Và rồi, đôi mắt bà dần khép lại, không bao giờ mở ra nữa.
Trần Bình An đã phải bán ngôi nhà duy nhất để lo hậu sự cho mẹ, đến khi mọi chuyện xong xuôi hắn mới biết người mua lại chính là kẻ thù, là nhà Lý Điền.
Tất cả những điều đó giờ đây như hiện ra rõ ràng trước mắt Băng Tử Huyên. Ngồi trên triền đồi, hắn nhìn xuống khu làng nơi bao nhiêu chuyện bất công đã diễn ra. Trong tâm trí hắn, ngọn lửa phẫn nộ âm ỉ như thể muốn t·hiêu r·ụi tất cả. Nhưng cùng với đó là một nỗi xót xa tột cùng — một người mẹ hiền lành, chịu đựng, thương con đến tận cùng, nhưng cuối cùng lại phải ra đi trong uất hận, không một lời bênh vực hay công lý.
Băng Tử Huyên khẽ thở dài, âm thanh trầm lặng phát ra từ đôi môi. "Huyễn cảnh này… đúng thật là bi thảm với cuộc đời của Trần Bình An quá. Nhưng đã sống trong thân phận của người khác, ngay cả trong huyễn cảnh, ta cũng không thể cứ mặc kệ được..."
Dứt lời, hắn đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo rồi bắt đầu cất bước.
♠ ♡ ♢ ♣ ♤ ♥ ♦ ♧♠ ♡ ♢ ♣ ♤ ♥ ♦ ♧♠ ♡ ♢ ♣ ♤ ♥ ♦ ♧
Đêm đến, khu sòng bạc lớn ở khu vực thị trấn nhỏ này ngập trong không khí đặc quánh của đêm tối, nơi ánh đèn mờ ảo từ những bóng đèn treo trên trần tỏa xuống, chiếu rọi lên từng khuôn mặt và góc tối đầy bí hiểm. Đó là một không gian kín, ngột ngạt, mùi khói thuốc và hơi rượu nồng nặc quấn quít trong không khí, quyện với tiếng cười khàn của những kẻ đã ngà ngà say và tiếng xóc đĩa, quân bài lạch cạch đều đều.
Băng Tử Huyên bước qua ngưỡng cửa, mắt đảo qua một lượt không gian xô bồ trước mặt. Những k·ẻ g·iang hồ, xăm trổ chi chít trên cánh tay lực lưỡng, ngồi đầy quanh các bàn. Họ nói cười vang dội, chốc chốc lại đập mạnh vào bàn khi thua bạc, hoặc gầm gừ đầy cay cú, mỗi khi một ván bài không thuận lợi. Dáng vẻ của họ toát lên sự bất cần, dữ tợn, ánh mắt như muốn xé xác kẻ nào dám chọc giận mình.
Ở phía xa, một tên đàn ông lảo đảo bị lôi ra khỏi sòng bạc, vừa đi vừa van nài, "Cho tôi vay thêm, chỉ một ván nữa thôi, tôi chắc chắn sẽ gỡ lại được!" Nhưng tên bảo kê chẳng nói một lời, đẩy hắn thẳng ra đường, để lại tiếng thở dài và ánh mắt vô vọng của kẻ đã hoàn toàn sa vào nợ nần. Trái lại, ở bên cạnh, một người đàn ông sang trọng bước vào, được đám bảo kê cúi đầu chào đón, kính cẩn mở lối như thượng khách, khác hẳn với những con nghiện bạc kia. Sự khác biệt giữa những người có tiền và không có tiền ở đây rõ ràng đến tàn nhẫn.
Băng Tử Huyên giữ im lặng, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh khi tiến sâu vào bên trong. Ánh mắt hắn sắc lạnh, lướt qua từng khuôn mặt, từng kẻ xung quanh mà không để lộ chút cảm xúc. Hắn nhanh chóng tìm thấy một chỗ ngồi ở bàn đ·ánh b·ạc cuối sảnh, nơi ánh đèn mờ ảo bao trùm, chỉ để lộ đôi mắt sáng quắc. Những cọc tiền hắn vừa đưa ra đủ để tên bảo kê phải kính nể, nhưng trong sòng bạc này, tiền không phải là thứ duy nhất cần để tồn tại – còn cần sự can đảm, và đôi khi là cả máu lạnh.
Mọi người xung quanh đều dán mắt vào những quân bài và đồng xu đang xoay, nhưng một vài ánh mắt sắc sảo không bỏ qua sự xuất hiện của hắn.
Băng Tử Huyên quét một vòng quanh sòng bạc, quan sát cách thức và lối chơi ở từng bàn với ánh mắt lạnh lùng, tựa như một kẻ săn mồi đang lựa chọn mục tiêu. Những trò đ·ánh b·ạc nơi đây với hắn chẳng có gì mới lạ — cách tổ chức và tỷ giá đều kém xa những nơi hắn từng lui tới. Tuy nhiên, không giống những kẻ đang lao vào đây với hy vọng mong manh đổi đời, hắn đến với mục đích duy nhất: giành chiến thắng, và chắc chắn phải thu lợi.
Bước tới quầy đổi xèng, Băng Tử Huyên đưa ra hai tờ tiền nhỏ, đổi lấy vỏn vẹn hai đồng xèng mệnh giá vừa. Người đổi xèng liếc hắn từ đầu đến chân, ánh mắt ánh lên chút khinh thường, như thể đánh giá sự "nhỏ bé" của hắn giữa sòng bạc đầy những kẻ tiêu tiền như nước. Nhưng Băng Tử Huyên hoàn toàn thản nhiên, cầm lấy hai đồng xèng rồi bình tĩnh tiến tới bàn xóc đĩa, không tỏ chút lo lắng hay ngại ngùng.
Thực chất, hai cọc tiền dày mà hắn dùng để vào cửa chỉ là đạo cụ che mắt, một vở kịch tinh vi để che đậy hoàn cảnh khốn cùng hiện tại. Tiền không phải là thật, chỉ là những tờ giấy nhòe nhoẹt được bọc cẩn thận để đánh lừa những kẻ bảo vệ ngoài cửa. Nếu ai đó để ý kỹ, hoặc dưới ánh đèn sáng hơn, kế hoạch của hắn chắc chắn sẽ bại lộ. Nhưng trong bầu không khí tối mờ này, khi mọi người đều mải mê đắm chìm trong ánh bạc, chẳng một ai nghi ngờ.
Băng Tử Huyên đứng bên mép bàn xóc đĩa, mắt chậm rãi đảo qua từng người đang đặt cược. Hắn không vội vã tham gia, chỉ lạnh lùng quan sát, cẩn thận ghi nhớ mọi chi tiết nhỏ nhất. Qua từng vòng xóc đĩa, hắn bắt đầu nắm rõ nhịp điệu tay của người xóc — một gã trung niên với đôi mắt tinh quái và nụ cười nham hiểm. Mỗi lần gã mở đĩa, ánh mắt gã thoáng hiện lên một tia tính toán, tựa như con cáo ranh mãnh kiểm soát kết quả.
Băng Tử Huyên không chỉ theo dõi gã xóc đĩa, mà còn cẩn thận chú ý đến những người chơi khác, cách họ đặt cược, và cách họ phản ứng khi thắng thua. Hắn nhận ra một quy luật ngầm: sau khi người chơi thắng vài ván nhỏ, họ dần trở nên tự tin, tăng mức cược lên, và lúc đó, kết quả sẽ bất ngờ đảo chiều, họ bắt đầu thua thảm hại. Đây rõ ràng là chiến lược dụ người chơi lao sâu vào vòng xoáy của lòng tham. Những kẻ đ·ánh b·ạc quanh đây, ai cũng nghĩ mình có thể thắng lớn, nhưng cuối cùng chỉ lún sâu hơn.
Khoảng hơn chục vòng trôi qua, Băng Tử Huyên bắt đầu nhận thấy một nhịp điệu trong cách xóc của gã trung niên. Có những lần gã xóc mạnh tay hơn, đĩa va đập nhẹ tạo ra âm thanh khác lạ — hắn đoán đó là cách gã điều chỉnh để kết quả nghiêng về nhà cái. Nhưng đôi lúc, khi nhận thấy một vài người chơi đang thua liền liền, gã lại xóc nhẹ, cho họ một trận thắng nhỏ để giữ họ ở lại bàn.
Băng Tử Huyên đứng đó, đôi mắt sắc lạnh quét qua bàn xóc đĩa, và trong đầu hắn bắt đầu một chuỗi những phép tính phức tạp đến nghẹt thở, như thể hắn đang phân tích một bài toán xác suất của những quy luật không cố định. Đối với hắn, đây không phải chỉ là trò may rủi, mà là một trò chơi của sự kiểm soát và tính toán.
“Ván này, nếu theo thông thường, xác suất của mặt chẵn rơi vào khoảng 51.342% lẻ là 48.658%. Nhưng đây không phải là sòng bạc bình thường, và gã xóc đĩa này rõ ràng có ý định tác động đến kết quả,” Băng Tử Huyên tự nhủ. “Với mỗi cử động của hắn, các biến số thay đổi, nhưng nếu hắn có một chút sơ suất nào, mình có thể khai thác được.”
Hắn quan sát gã xóc đĩa. "Khi hắn đổi tay xóc, xác suất thay đổi một chút. Cánh tay phải của hắn có nhịp xóc nhanh hơn 0.2 giây so với tay trái, điều này làm tăng xác suất mặt lẻ lên 0.016% so với chẵn. Nhưng đây không phải là yếu tố duy nhất..."
Băng Tử Huyên lại tiếp tục tính toán. "Tính thêm một chút, theo nhịp thở và phản xạ tay, khả năng tay trái hắn điều chỉnh đĩa nhẹ đi khiến cho kết quả nghiêng về mặt chẵn có xác suất tăng lên 2.78% chỉ còn thiếu chút nữa sẽ đạt tới 54.2%. Tuy nhiên, vẫn cần lưu ý đến tỷ lệ nhà cái luôn có biện pháp cân bằng kết quả để không làm lộ thủ thuật. Chỉ cần cộng thêm việc hắn chớp mắt một lần mỗi lần thay đổi kết quả, mình có thể suy ra quy luật."
Từ những thông tin rời rạc đó, hắn chắp nối thành một chuỗi các con số. "Nếu mình gộp cả các biến số về ánh sáng, lực xóc, và tần suất đảo vị trí trong bát đĩa, khả năng trúng chẵn của mình sẽ rơi vào mức 63.157%. Nhưng… vẫn chưa đủ, mình cần tìm thêm một điểm tựa cuối cùng."
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở cái nháy mắt của gã xóc đĩa ngay trước khi nhấc tay lên chuẩn bị mở kết quả. Hắn hiểu ngay đây là một dấu hiệu mơ hồ nhưng rất quan trọng. "Mỗi lần kết quả bị điều chỉnh, tên này sẽ vô thức chớp mắt, có lẽ đó là phản ứng khi hắn cố gắng che giấu," Băng Tử Huyên suy nghĩ. “Từ dấu hiệu này, xác suất của mặt chẵn đã vượt lên đến 67.482%. Với con số này, mình có thể đặt một nước đi an toàn.”
Hắn nhặt lên một đồng xèng duy nhất, không cần nhiều — hắn không ở đây để giàu có từ trò này, mà chỉ là để thử sức và kiểm tra lý thuyết tính toán của mình. Đặt đồng xèng vào ô chẵn, hắn không nói lời nào, nhưng trong lòng vẫn giữ một sự cảnh giác, vì hắn biết rằng trò chơi này không thể hoàn toàn dựa vào toán học.
Gã xóc đĩa nhìn Băng Tử Huyên, trong đầu thoáng nghi ngờ: “Tên này thật kỳ lạ, hắn dám đặt vào chẵn vào lúc này. Chẳng lẽ hắn đã đọc được mẹo của mình? Nhưng hắn chỉ đặt một xèng, chắc là một kẻ liều lĩnh thôi.” Nhận thấy số tiền không đáng kể, gã quyết định không thay đổi kết quả như mọi khi.
Bát đĩa được mở ra, và đúng như tính toán của Băng Tử Huyên — kết quả là mặt chẵn. Một chút hài lòng thoáng qua ánh mắt hắn, bởi hắn biết rõ, mỗi lần đặt cược như thế này đều là một lần thách thức với rủi ro. Dù xác suất đã vượt qua 67% nhưng ở trò chơi này, hắn vẫn có thể thua bất kỳ lúc nào.
Khi đã kiếm được một chút vốn ở bộ môn này Băng Tử Huyên quyết định tìm kiếm bộ môn khác có thể kiếm nhiều hơn....
Băng Tử Huyên bước đến bàn bài, nơi có vài kẻ đang ngồi chơi với thái độ tự mãn xen lẫn căng thẳng. Ánh đèn vàng nhạt tạo nên bầu không khí u ám và khép kín, tiếng sột soạt của những lá bài lật trên mặt bàn, tiếng cười nhạo và tiếng thở dài thất vọng làm sôi động cả căn phòng nhỏ. Với một đống xèng vừa tích cóp được, Băng Tử Huyên ngồi xuống, gương mặt điềm tĩnh và đầy toan tính.
Ngay từ ván đầu tiên, hắn đã âm thầm ghi nhớ từng lá bài mà mọi người lật lên và theo dõi kỹ từng ánh mắt của đối thủ. Hắn không chỉ đơn thuần quan sát bài, mà còn tính toán mỗi cử chỉ, biểu cảm, ánh nhìn chớp mắt của từng người. Mỗi chi tiết đều là một dữ liệu để hắn xây dựng trong đầu một “bản đồ” của những lá bài và suy nghĩ của từng người.
Trận đầu tiên, hắn chỉ đặt cược một số xèng nhỏ, vừa đủ để không bị ai chú ý. Hắn mỉm cười xã giao khi một gã trung niên ngồi đối diện thảy bài xuống bàn, ánh mắt sáng lên đầy hi vọng. "Thấy không, hôm nay vận đỏ rồi đấy!" gã nói, giọng đầy tự mãn.
Băng Tử Huyên chỉ gật nhẹ, để lại một nụ cười thoáng qua. Hắn tính toán tỉ lệ thắng thua của gã chỉ dựa vào biểu cảm và tốc độ thở nhanh hơn bình thường. "Có vẻ ông tự tin đấy, nhưng thử xem may mắn của ai nhiều hơn," hắn nhếch miệng, nhẹ nhàng đẩy thêm một vài xèng vào giữa bàn.
Gã trung niên nhìn qua, hơi ngạc nhiên vì sự tự tin đó. Nhưng gã cũng không ngờ rằng từng lá bài của hắn đã bị Băng Tử Huyên ghi lại trong đầu. Dựa vào cách gã lật bài từ đầu, cách gã nhìn chăm chăm vào lá bài của mình mà không dám nhìn đối thủ, Băng Tử Huyên suy đoán gã có bộ bài không quá tốt, chỉ đủ để thuyết phục bản thân.
Lá bài cuối cùng lật lên, Băng Tử Huyên thắng. Nhưng hắn không bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ khẽ gật đầu khi thu lại xèng của mình. Hắn biết phải chơi một cách kín đáo, không được thắng liên tục nếu không muốn gây chú ý.
Ván sau, hắn nhả một chút. Đối thủ của hắn là một người đàn ông gầy gò, ánh mắt lém lỉnh nhưng cử chỉ lại vụng về. Gã có vẻ tự tin khi ra bài, đặt số xèng lớn xuống bàn với ánh mắt thách thức. Băng Tử Huyên chỉ đặt nhẹ một xèng xuống, tỏ vẻ không mấy hứng thú, giả bộ xem như mình không có quân bài tốt.
“Chỉ một xèng thôi sao? Nhát gan vậy?” gã đàn ông khinh khỉnh cười, tưởng rằng Băng Tử Huyên yếu thế.
Băng Tử Huyên không nói gì, chỉ cười nhạt rồi khẽ nhún vai, như thể nhường cho gã một chút “vinh quang.” Trong khi gã tự mãn, hắn tiếp tục ghi nhớ lá bài gã đã lật và tính toán những quân bài gã còn lại trong đầu, để rồi ván sau khi tỷ lệ thắng của hắn tăng cao, hắn sẽ đẩy mạnh cược.
Qua vài ván như vậy, hắn dần xác định được xu hướng chơi của từng người. Người đàn ông trung niên có xu hướng đặt cược lớn khi có quân bài mạnh, nhưng ánh mắt sẽ chớp nhanh khi hơi do dự. Người gầy gò thì lại dễ kích động, thường xuyên cố ép đối thủ nâng cược khi hắn ta có lợi thế, nhưng lại mất bình tĩnh nếu ai đó theo bài đến cuối. Còn người thanh niên ở góc bàn thì hay thở dài mỗi khi cầm phải bài xấu, tay bất giác vuốt mũi mỗi khi căng thẳng.
Trong một ván, Băng Tử Huyên biết rằng bộ bài của hắn không mạnh, nhưng từ ánh mắt và động tác của đối thủ, hắn đoán rằng mọi người đều đang nghi ngờ quân bài của mình. Hắn đánh một cách chậm rãi, đẩy từng đồng xèng vào giữa bàn với tốc độ từ tốn. Đôi mắt hắn dừng lại ở người gầy gò, đoán rằng gã sẽ hoảng và bỏ bài vì không chắc về bộ bài của mình.
"Thôi nào, chỉ là một chút may mắn thôi, không cần căng thẳng," hắn nói, đẩy thêm một xèng nữa để tạo cảm giác hắn đang đùa cợt.
Người đàn ông gầy gò nhìn hắn, môi mím lại, cuối cùng gã đập mạnh tay lên bàn và bỏ bài, vẻ mặt rõ ràng là bực tức. Băng Tử Huyên thu hồi một ít xèng, và ván kế tiếp, hắn nhẹ nhàng nhả thêm một chút để đánh lạc hướng.
Với cách chơi xen kẽ, lúc ăn lúc nhả, hắn từ từ tích lũy xèng mà không khiến ai trong số những người ở bàn nghi ngờ. Trong lòng hắn vẫn điềm tĩnh, không một chút chủ quan. Hắn biết mình đang chơi trò may rủi, nhưng với sự tính toán chặt chẽ và quan sát nhạy bén, hắn có thể kiểm soát tỷ lệ thắng và giảm thiểu rủi ro đến mức tối đa.
Khi số xèng trước mặt hắn dần tăng lên, những gã xung quanh bắt đầu có ánh mắt ghen tị nhưng không ai dám nghi ngờ gì về hắn. Băng Tử Huyên nhếch miệng cười thầm, cảm thấy trò chơi này tuy có mạo hiểm nhưng cũng đem lại một chút kích thích. Hắn đã có đủ xèng để đổi lấy một khoản tiền nhỏ, nhưng vẫn tiếp tục ở lại, vì hắn biết rằng tối nay, mình sẽ còn mang về nhiều hơn nữa.
Trong không gian mờ ảo của sòng bạc, Băng Tử Huyên đã thử sức qua nhiều trò chơi khác nhau. Ngoài xóc đĩa và bài tính điểm, nơi mỗi lượt chơi đều căng thẳng và nặng phần toan tính, hắn còn ngồi qua bàn baccarat — một trò chơi mà hắn chỉ cần tính toán xác suất đơn giản giữa hai phe "người chơi" và "nhà cái." Đôi khi, hắn chọn chỗ của roulette, với vòng quay xoay chậm, ánh đèn nhấp nháy, nơi hắn có thể kiểm soát được một phần kết quả dựa vào thói quen quay của người chia bài.
Trò chơi khác hắn ghé qua là poker, ở đây mọi người đều giấu giếm bài của mình, cố giữ một vẻ mặt tỉnh táo nhất. Nhưng trong trò chơi này, Băng Tử Huyên vẫn nhanh chóng đọc được một số điểm yếu của đối thủ chỉ qua ánh mắt và cử chỉ. Hắn thậm chí còn dừng lại ở blackjack, một trò chơi mà hắn chỉ cần nhớ tỷ lệ xuất hiện của từng lá bài là đã có thể tính toán được phần trăm thắng, chỉ thỉnh thoảng phải mạo hiểm chút ít.
Sau một khoảng thời gian dài ngồi ở nhiều bàn khác nhau, số xèng trước mặt hắn đã tăng lên đáng kể. Băng Tử Huyên biết rằng mình đã kiếm đủ số tiền theo dự tính, và đây là thời điểm thích hợp để rời khỏi. Không muốn gây sự chú ý không cần thiết, hắn thu dọn xèng, đứng dậy, và bước đến quầy đổi tiền.
Tại quầy, nhân viên nữ đứng sau quầy liếc nhìn hắn, ánh mắt vừa tò mò vừa có phần tôn trọng, không còn vẻ khinh khỉnh như lần đầu nữa. Khi hắn đặt từng chồng xèng lên bàn, cô nàng nhẹ nhàng thu lại, ánh mắt nhìn hắn như dò xét, rồi sau đó, nở một nụ cười quyến rũ, nhướn người nhẹ về phía hắn.
“Anh chơi khéo lắm, chắc hẳn là có kinh nghiệm nhỉ?” Cô ta mỉm cười, giọng nói ngọt ngào, cố tình hạ thấp để tạo vẻ thân mật.
Băng Tử Huyên chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, không nói gì, ánh mắt vẫn điềm nhiên như cũ. Hắn biết rõ kiểu phụ nữ như cô ta – ánh mắt đầy vẻ săn đón ấy chỉ đơn giản vì số xèng mà hắn đã đổi được thành tiền. Dù vậy, hắn vẫn giữ vẻ lịch sự, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô, chỉ là hôm nay có chút may mắn thôi.”
Cô nhân viên hơi chưng hửng khi thấy hắn không đáp lại sự dẫn dụ của mình, gương mặt có chút hụt hẫng nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp. “Anh thật vội quá... Nhưng nếu có dịp, mong anh sẽ quay lại,” cô nói, giọng luyến tiếc một cách khéo léo, nhưng ánh mắt vẫn thấp thoáng vẻ toan tính.
Băng Tử Huyên chỉ mỉm cười nhẹ, nhận lấy tiền mặt và khẽ gật đầu thay lời chào tạm biệt. Hắn bước đi khỏi sòng bạc, giữ cho bước chân mình bình thản, nhưng trong lòng lại thầm thấy thoả mãn.
Băng Tử Huyên bước chầm chậm ra khỏi sòng bạc, cảm giác lạnh lẽo của màn đêm phả vào mặt hắn khi cánh cửa khép lại sau lưng. Trước khi rời đi, hắn thoáng nhìn thấy ánh mắt của đám bảo kê, những gã đàn ông to lớn xăm trổ đầy mình, đưa mắt đánh giá hắn một lượt rồi nở một nụ cười đầy ý nhị.
“Lần sau lại ghé chơi tiếp nhé! Chúc may mắn như hôm nay,” một tên bảo kê nói, giọng điệu mang chút mời gọi lẫn thách thức ngầm.
Băng Tử Huyên chỉ nhếch môi đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: “Nhất định rồi.” Câu trả lời đơn giản, nhưng hắn biết rõ trong lòng mình rằng trở lại hay không chỉ là chuyện giả dối để tạo vẻ ngoài, không hơn.
Bước chân hắn rời khỏi bầu không khí đặc quánh mùi thuốc lá và sự mờ ám bên trong sòng bạc, hướng về phía những ánh đèn lấp lánh của con phố. Đây là vùng ven thành phố, phát triển hơn làng quê nơi hắn đang ở, nhưng vẫn không thoát khỏi vẻ bụi bặm và lộn xộn. Đèn đường mờ nhạt tỏa ra một thứ ánh sáng vàng úa, rọi xuống những con đường lát gạch nhấp nhô, vừa đủ để hắn thấy rõ bóng mình đổ dài trên mặt đất.
Trên tay, Băng Tử Huyên giữ chặt chiếc cặp đựng số tiền hắn đã cẩn thận kiếm được tối nay. Hắn bước đi lặng lẽ qua những ngã rẽ khuất, nơi âm thanh của cuộc sống về đêm nhạt dần, chỉ còn lại tiếng bước chân mình vang lên đều đặn. Khoảng cách từ đây về làng chừng ba mươi cây số, nhưng hắn đã chuẩn bị từ trước — phương tiện duy nhất hắn lựa chọn vẫn là chuyến xe buýt đêm.
Gió đêm lành lạnh, phảng phất mùi ẩm của đất và mùi khói từ những hàng quán lề đường. Băng Tử Huyên rảo bước trên con đường vắng, ánh mắt hướng về phía trước, nơi có ánh đèn vàng yếu ớt từ bến xe buýt soi rọi.
Băng Tử Huyên đang tiến gần đến điểm chờ xe buýt thì bất chợt cảm nhận được tiếng bước chân vang lên phía sau. Bước chân nặng nề, khẩn trương, mang theo hơi thở hổn hển của những kẻ truy đuổi. Hắn chậm rãi quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ba bóng dáng to lớn, đầy hung hãn đang tiến đến. Trong ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn đường, hắn nhận ra ba gương mặt quen thuộc từ sòng bạc. Bọn chúng đã thấy hắn thắng lớn và giờ đang lăm lăm trên tay những thanh gậy kim loại cùng ánh mắt đầy thèm khát, rõ ràng là nhắm vào chiếc cặp tiền của hắn.
"Muốn thứ này thật sao?" Băng Tử Huyên vừa nói, vừa mở cặp ra, để lộ những cọc tiền dày được xếp ngay ngắn. Nhìn thấy số tiền lớn như vậy, ánh mắt của ba tên kia lập tức sáng lên như những kẻ khát máu thấy mồi.
Một tên trong đám cười khẩy, giọng nói đầy uy h·iếp: "Đưa hết số tiền đó đây, bọn tao sẽ để mày rời đi bình an. Nếu không thì đừng trách bọn tao ra tay mạnh bạo."
Hắn nhìn ba tên, trong lòng thầm thở dài, tự nhủ: Đúng như ta nghĩ. Những kẻ này chẳng có chút lòng thương hại hay lý trí nào.''
Sau một thoáng suy nghĩ, Băng Tử Huyên nhún vai, khẽ nhếch môi. "Được thôi. Ta có thể cho các ngươi một cọc tiền, coi như chút lộc phát để các ngươi qua ngày."
Hắn từ tốn lấy ra một cọc tiền nhỏ, thản nhiên chìa ra như một sự ban ơn. Nhưng lòng tham của bọn chúng thì không có đáy. Một tên nhếch môi cười, rồi phất tay ra hiệu cho đồng bọn tiến lên, ý định rõ ràng là c·ướp sạch toàn bộ.
Băng Tử Huyên thấy vậy, ánh mắt lạnh đi, thoáng vẻ tiếc rẻ. Hắn biết rõ, bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu muốn rời khỏi đây bình an, hắn không còn cách nào khác. Nhẹ nhàng, hắn đặt tay vào túi áo, rồi bất chợt, một khẩu súng lục nhỏ gọn lóe lên dưới ánh đèn đường yếu ớt.
Ba tiếng súng dứt khoát vang lên trong màn đêm lạnh lẽo, âm thanh ấy như cắt ngang không gian yên tĩnh. Ba kẻ trước mặt hắn khuỵu xuống, ôm lấy chân mình, kêu gào trong đau đớn.
"Tha mạng! Tha mạng đi! Lần sau bọn em không dám nữa!" Một tên trong số chúng rên rỉ, giọng run rẩy lẫn với tiếng nấc.
Băng Tử Huyên bước chậm về phía chúng, ánh mắt lạnh lùng như băng giá. Hắn khẽ nói, giọng trầm đều: "Lời hứa của các ngươi đúng thật là không đáng một xu. Nói ra cũng chỉ là bản năng sống còn nhất thời thôi. Nhưng yên tâm, ta không có ý định g·iết các ngươi đâu."
Nói rồi, hắn lấy một chút tiền từ cặp, ném xuống mặt đất trước mặt bọn chúng. Những tờ tiền bay lả tả theo làn gió, lượn lờ rơi xuống nền đất ẩm lạnh. Ba tên đàn ông, dù đau đớn vì v·ết t·hương, vẫn lập tức nháo nhào bò tới, tranh giành từng tờ một, hình ảnh chúng trông vừa đáng thương vừa đáng trách.
Băng Tử Huyên đứng nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt thoáng qua một tia khinh miệt. Một cơn gió lạnh từ đâu thổi tới, khiến hắn khẽ rùng mình. Hắn kéo cao cổ áo, lẩm bẩm với chính mình, "Trời cũng lạnh rồi... về sớm thôi." Rồi hắn bật cười, giọng cười trầm đục và đượm chút chua chát. "Mà... ta đâu còn nhà để về cơ chứ. Cái huyễn cảnh c·hết tiệt này đúng thật là khó sống quá đi mà..."
Bỏ lại đám người kia cùng tiếng rên rỉ yếu ớt, Băng Tử Huyên tiếp tục bước đi về phía trạm xe buýt ở xa. Đèn đường lập lòe hắt ánh sáng vàng yếu ớt lên con đường vắng, hòa cùng tiếng bước chân lặng lẽ của hắn. Hắn bước đi như một kẻ lang thang vô định, nhưng trong mắt vẫn ánh lên một tia quyết tâm khó tả.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận