Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 852: Chương 52 (Ngọc Trung Thạch). Thách đấu

Ngày cập nhật : 2024-11-10 09:28:31
Chương 52 (Ngọc Trung Thạch). Thách đấu

Tony lập tức biết Rose Boy không hiền lành yếu đuối như vẻ ngoài mỏng dính... có vẻ cả hai không có gì nhiều để nói ngoài chuyện thách đấu vì vậy anh ta vào thẳng chủ đề:

- Hôm nay tôi đến đây là để thách đấu màn ảo thuật của cậu, cậu có chơi không?

- Chơi như thế nào?

- Đầu tiên tôi muốn kiểm nghiệm cậu ảo thuật như thế nào, chỉ cần tôi lật tẩy được cậu thì tôi thắng.

- Nghe rất thú vị nhưng anh có biết ảo thuật không mà đòi lật tẩy?

- Tôi thì không nhưng đồng bạn tôi thì có, xin giới thiệu đây là 4 vị ảo thuật gia danh tiếng ở nước tôi... tôi nghĩ họ đủ kinh nghiệm và tên tuổi để đánh giá chính xác trình độ màn biểu diễn của cậu, đặc biệt là Robert, người đã viết hai bài phân tích về cậu hồi tháng trước.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Robert bước lên bắt tay Thạch:

- Hello... tôi là Robert, tôi rất tiếc không đến đây sớm hơn như đã hứa vì bị t·ai n·ạn xe cộ... giờ gặp lại tuy muộn màng nhưng vẫn làm tròn được lời hứa... chỉ có điều tiền học phí vài triệu đô tui không có đủ...

Ha ha ha ha ha... mọi người cùng cười và cùng nhớ lại lúc Thạch nói đùa về chuyện nhận học trò.

Thạch khoát tay: - Không có chuyện học phí gì cả, tất cả chỉ là nói đùa... rất hân hạnh được gặp Robert.

- Ồ... vậy là được học nghề miễn phí sao Rose Boy?

- Không... tui không nhận đệ tử.

Tony nhíu mày bực bội... anh ta không muốn mình bị phớt lờ:

- Hey... đã đến giờ kiểm nghiệm thưa quý vị!

Thạch nhún vai: - Được thôi, rất hân hạnh phục vụ các bạn. Bây giờ các bạn muốn bắt đầu từ đâu... xin nhắc nhở là dù kiểm nghiệm nhưng tất cả đều có tính phí!

Ha ha ha ha ha...

Tony ghét bỏ khoát tay: - Ok... chút "tiền còm" đó đáng là bao... hãy bắt đầu từ đầu.

Thạch không chút chần chừ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bốn ảo thuật gia ở bốn góc, cậu biểu diễn tự nhiên như bình thường: từ cấp 1 đến cấp 4, sau đó dùng cấp 5 phối hợp thêm một vòng... hai trợ diễn chính là Tony và trợ lý của anh ta.

Chưa đầy 20 phút mọi màn ảo thuật đã xong, thậm chí còn không cần đọc thần chú, Thạch thay thế bằng cái búng tay ngầu lòi hơn... dĩ nhiên đối với cấp 4 thì cậu chờ lâu hơn để hình thành "bó hoa trái tim" hoàn hảo.

Lúc bắt đầu khách khứa còn thưa thớt nhưng khi kết thúc nhìn xung quanh Thạch đã thấy khán giả tràn vào mãnh liệt, đặc biệt là đội ngũ quay phim và live stream.

Hai người vệ sĩ cực kỳ căng thẳng, họ sợ Tony bị nguy hiểm nhưng cuối cùng thấy mọi người móc ra điện thoại và camera thì mới thở phào thầm than: nước Việt quá văn minh, lực lượng phóng viên quá đông đảo...

Một tràng pháo tay vang dội của khán giả khen ngợi "gà nhà".



Bốn ảo thuật gia khen nức nở:

- Thạch, cậu làm thật tuyệt!

- Thật không thể tin nổi! Trước mắt tôi chỉ thấy phép thuật... thật sự chỉ có phép thuật mà không phải là ảo thuật!

- Lạy chúa... Rose Boy... xin hãy dạy cho tôi các tuyệt chiêu này... dù không đủ tiền đóng học phí nhưng tôi sẽ tùy tùng theo cậu suốt đời!

- Thế giới giờ đây phải định nghĩa lại về ảo thuật: một là ảo thuật của Rose Boy và một là ảo thuật của tất cả ảo thuật gia còn lại.

Lời khen càng nhiều Tony càng đen mặt, anh ta cảm thấy như bị bốn ảo thuật gia phản bội!

Anh kéo họ về hỏi nhỏ:

- Mấy người muốn làm gì? Tại sao phải kết giao thằng đó? Nên nhớ là tiền thưởng tôi vẫn còn giữ lại phân nửa!

- Tony... đừng nóng giận... hắn biểu diễn thật sự là không có sơ hở... giờ chúng tôi chỉ khen cho hắn mất cảnh giác và nâng hắn lên cao... lên càng cao thì té càng đau khi chúng ta thực hiện kế hoạch B!

Tony: - Ừm... có lý... mau thực hiện kế hoạch B đi.

- Rồi, đạo cụ đã sẵn sàng, ngươi tự mình đi lên khiêu chiến để ghi điểm với giai nhân đang xem live stream đi Tony.

Tony bình phục tâm tình nặn ra nụ cười hút hồn nhất rồi bước ra vỗ tay khen ngợi y như kiểu vai ác xuất hiện:

- Rất giỏi đấy anh bạn!

Thạch: - Cảm ơn quá khen! Vừa rồi biểu diễn có làm anh thỏa mãn không?

- Tôi vẫn chưa thỏa mãn! Dù các chuyên gia nói cậu đã có đẳng cấp rất cao nhưng tôi vẫn muốn thử thách cậu thêm một lần nữa... cậu dám chơi không?

Thạch lắc đầu: - Tony... anh chưa hiểu rõ ý của tui!

- ???

- Tui muốn hỏi anh thỏa mãn chưa để mà thu tiền đó anh bạn... đừng quỵt chút "tiền còm" của tui chứ!

Ha ha ha ha ha ha ha ha... Tony cay lắm, mọi người đang cười vào mặt anh ta, nhưng yêu cầu trả tiền là hoàn toàn chính đáng, Tony ra hiệu cho trợ lý thanh toán theo hóa đơn nhân viên vừa đưa bằng cách quy đổi qua tiền đô.

Tony: - Tôi đã thanh toán... cậu hài lòng chưa?

- Hì hì... cảm ơn đã ủng hộ... giờ anh nói đi... muốn thử thách gì?



Tony vỗ tay, vệ sĩ bước lên đưa một valy, anh ta mở nó ra, bên trong là 6 cành hoa hồng nụ chỉ vừa hé.

Tony: - Đây là hoa hồng đen, loại hoa hồng được cho là đẹp nhất và đắt nhất trên thế giới... Tôi đã mang chúng từ nhà qua đây để không cho cậu có cơ hội tráo đổi nó khi biểu diễn... cậu có dám dùng chúng biểu diễn không?

Ồ... mọi người trong quán và cả xem qua mạng đều kinh hô... làm kiểu này không phải quá ác sao?!! Tất cả mọi người im lặng chờ xem phản ứng của Thạch.

Thạch mỉm cười cúi đầu nhìn chăm chú 6 cành hoa hồng.

Cậu thấy phần cuống hoa có vết thâm đen, 6 cành đều như vậy, có vẻ như chúng đã bị chích thuốc vào phá vỡ mô tế bào bên trong làm cho chúng vĩnh viễn không thể nở hoa bình thường được.

Tuy nhiên Thạch không lên tiếng chất vấn, trò này chỉ là trẻ con, dù sao cậu đã cứu sống cả vườn mai tiền tỷ cho ba, tình huống của đám mai tệ hơn 6 cành hoa hồng này cả trăm lần!

Thạch ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi:

- Tony... 6 cành hoa này các bạn chuẩn bị nó "rất đặc biệt" phải không?

Tony biết đối phương đã nhìn ra chút gì đó... nhưng không sao, đây là dương mưu, là thách đấu... anh ta cười gằn:

- Sao hả anh bạn? Cậu dám chơi không?

- Chơi cũng được nhưng không đáng, vì dù tôi thắng cũng chả được thêm cái gì... mà lỡ thua thì mất hết danh tiếng, xấu mặt trước mặt bạn gái đang xem live stream.

- Cậu vẫn có thể tính tiền như lúc biểu diễn vừa nãy...

Thạch khoát tay: - Không... hoàn toàn không giống... 6 cành hoa này đã bị anh chăm sóc quá "đặc biệt"...

- Ok... để tạo động lực, ta treo giải thưởng 1000 đô la, nếu cậu làm hoa nở được sẽ lấy được giải thưởng.

- 1000 đô la, chỉ nở 1 bông là được?

- Ừ...

- Ha ha ha... ta... không làm!

Tony chưng hửng: - Tại sao?

- Ít tiền quá chứ sao! Cậu dẫn cả đám người qua đây thách đấu, tiền thưởng chỉ là 1000 đô, cậu không thấy mình quá keo kiệt, quá mất mặt trước toàn bộ khán giả, toàn bộ thế giới sao?

Tony đỏ mặt, sau đó từ đỏ chuyển sang tái, anh ta gầm lên:

- Im ngay, dòng họ của ta là dòng họ danh giá, không cho phép ai cười nhạo...

Thạch xua tay: - Cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề cười dòng họ của cậu... tôi chỉ cười cậu quá keo kiệt mà thôi!

Ha ha ha ha ha...



Tony gương mặt càng tái:

- Ok... 1000 không đủ thì 2000!

Thạch lắc đầu: - Thật đáng buồn làm sao... xin hỏi anh... quần áo và phụ kiện trên người anh có tổng giá trị bao nhiêu?

- Ừm... trên 100.000 đô.

- Thế mà anh lại trả giá 2.000... anh không thấy mình đang làm mất thời gian của mọi người sao?

- Vậy cậu muốn bao nhiêu?

- 50.000 đô... một nửa giá trị con người của anh hiện tại... nếu anh không đủ tiền trả thì tui vẫn có thể lột đồ đi bán để thu hồi giải thưởng!

Ha ha ha ha ha ha... Wow... quá tiếu lâm, quá bá đạo và quá xỉ nhục!

Tony nghiến răng nghiến lợi: - Giá đó quá cao!

- Trình độ ảo thuật của tui cũng cao như vậy... nếu bốn vị ảo thuật gia của anh làm hoa nở được tui sẽ thưởng cho họ 50.000 đô ngay lập tức... Tony, anh có dám cho họ làm không?

Tony cay đắng lắc đầu, hoa hồng thường còn không được nữa là làm mấy bông bị "độ" này!

- Ok... xem như tôi chấp nhận giá 50.000 đô đi nhưng nếu hoa không nở thì sao?

- Thì thôi chứ sao! Đây là tiền thưởng khi làm hoa nở... không phải là cá cược... luật pháp nước tui không cho phép cá cược ăn tiền!

Tony chép miệng tiếc rẻ:

- Vậy cũng được, cậu làm đi!

Thạch lắc đầu: - Lấy tiền thưởng ra trước cho có động lực!

Tony hướng về vệ sĩ gật đầu, người này mở valy đầy ắp tiền mặt, rút ra 5 cọc để lên bàn, mỗi cọc 100 tờ, mỗi tờ 100 đô.

Tony : - Giờ cậu biểu diễn được chưa?

- Tiền này là thật chứ?

- A...

Xỉ nhục... trần trụi xỉ nhục, Tony giận bầm gan tím ruột...

- Ha ha... đừng căng thẳng như vậy... tui chỉ đùa chút thôi... giờ tui biểu diễn ngay đây... xin mọi người hãy cùng làm chứng về giải thưởng này nhé...

(còn tiếp)

Bình Luận

0 Thảo luận