Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 809: Chương 9 (Ngọc Trung Thạch). Muộn màng

Ngày cập nhật : 2024-11-10 09:27:00
Chương 9 (Ngọc Trung Thạch). Muộn màng

Hào mập rời đi, khách lại đến và dần đông hơn.

Giờ cao điểm có chị Huyền phụ giúp, chị cười nói giao lưu với khách ngọt xớt, nhờ vậy khách quen không thấy hụt hẫng và chị cũng không quá mệt vì có Thạch pha trà.

Lựa lúc vắng khách Thạch xin phép:

- Chị ơi... sáng mai em bận việc, xin chị cho em đến trễ... tiền lương chị tính nửa ngày thôi...

- Ui dào... lương bổng cái gì... em cứ đi đưa bạn gái, hôm bữa bạn em nó xin phép rồi, cái thằng mập mạp mà dễ thương ghê!

Thạch tâm tư nặng trĩu nên cười như mếu, chị Huyền ngạc nhiên:

- Ủa... em sao vậy?

- ...

- A... bạn gái đi du học nên buồn quá chứ gì?

- ...

- Đừng lo... em giỏi lắm, thế nào rồi cũng thành công thôi... bạn gái em đẹp còn hơn chị nữa, phải nhanh tay chứ không là hối hận đó nha!

- Em đâu dám trèo cao...

Huyền bắt đầu ngờ ngợ tâm tư của Thạch, nàng chép miệng:

- Chị biết em nhà nghèo nhưng đừng quá tự ti... có nhiều chuyện để trôi tuột rồi sẽ không bao giờ tìm lại được đâu!

Câu nói này cứ xoáy mãi vào đầu óc của Thạch làm tâm tư cậu thêm nặng trĩu, trái tim như cũng muốn b·iểu t·ình, lâu lâu nó nhói lên làm Thạch không biết mình đang đau tim hay là đau lòng nữa...

...

Đêm đó người mệt, tâm mệt nên Thạch ngủ mơ lung tung, cả người nóng hôi hổi...

[Cậu mơ thấy một người con gái khóc rất nhiều:

- Sao ông không đi tiễn tui?

- Tui sợ!

- Sợ gì?

- Sợ sẽ thố lộ rồi mất...

- Mất cái gì?

- Mất một người bạn thân!

- Thân gì mà cả năm học không nói được 10 câu?

- Nhìn thôi đủ rồi!

- Há... vậy là ông chuyên nhìn lén tui... ... ...]

Mộng mị thật dài và r·ối l·oạn, Thạch vã mồ hôi khắp người nhờ vậy thoát được nhiệt, qua được cơn sốt nhưng cả người uể oải, nhức mỏi đứ đừ.



Sáng ra mặt mày Thạch trắng bệt, hai mắt trũng sâu nhưng Thạch giấu ba mẹ, cố ý tắm vội thay đồ rồi vọt ra đường ăn sáng bên ngoài.

Tô phở bò đặc biệt thêm chén lòng đỏ trứng gà giúp Thạch tỉnh táo vài phần nhưng nhìn đồng hồ cậu liền hớt hải:

- 7 giờ kém 5... trời ơi... sân bay tuốt ở Sài Gòn... có bắt taxi cũng trễ... không lẽ là ý trời...

Reng reng...

- Alô...

Hào mập: - Mày đâu rồi Thạch ròm?

- Tao... tao đang tới...

- Tới lẹ dùm cái... tao gửi định vị của tao nè...

- Ok...

Tút tút...

Thạch cười khổ, giờ mà đi thì có nước nhìn máy bay cất cánh á!

Thôi kệ, muộn còn hơn không!

Thạch năn nỉ chủ quán gửi nhờ xe đạp rồi nhảy lên taxi gần đó, đưa định vị của Hào mập sau đó... tắt tiếng điện thoại...

...

Hào mập mặt mày tái mét nhìn Thạch lò dò đi đến:

- Tao lạy mày luôn Thạch ơi! Hẹn 7 giờ có mặt mà giờ đã 8 giờ, gọi thì không bắt máy... Nhã Hân đã vào khu c·ách l·y chờ bay rồi... mày còn tới chi nữa?

Khuôn mặt càng thêm tái nhợt, Thạch rút hai viên kẹo cao su ra chia lấy lòng:

- Tối qua tao bệnh, sáng dậy trễ tưởng không đi nổi... lúc mày gọi là lúc tao bắt taxi nhưng bị kẹt xe dữ lắm... Bớt giận chút đi, ăn kẹo với tao ngắm máy bay cũng được rồi!

Giọng Thạch buồn hiu hắt làm Hào mập mủi lòng:

- Ừ thì để tao nhai kẹo ngắm máy bay cất cánh... tao nhai đây, tao nhai như nhai cái đầu của mày cho bớt cứng á Thạch!

Nghe bạn thân lầu bầu, Thạch biết Hào đã bớt giận:

- Mày tới sớm gặp được Nhã Hân không? Mấy đứa trong lớp có tới không?

- Không có đứa nào hết, Nhã Hân không thông báo cho ai trừ tao với mày. Tao có gặp Nhã Hân, nó không thấy mày nên bơ tao bỏ đi không thèm nhìn mặt! Tội nghiệp tao đứng đây hóng gió hơn cả tiếng, giờ được đền bù bằng cục kẹo tí tẹo này đây...

...

Nắng rất gắt, hai thằng bạn một mập một ốm đứng nhai kẹo cao su nhìn từng chiếc máy bay cất cánh.

- Chiếc nào là của Nhã Hân hả Hào?

- Tao làm sao biết... chắc chiếc này nè... đúng 8 giờ 50 rồi!



Thạch nhìn chằm chằm máy bay cất cánh, nó bay càng lúc càng xa... Thạch tê tái, thấy mình vừa đánh mất một thứ cực kỳ quý giá...

Hào mập tự dưng thấy tức giận:

- Rồi... người đẹp đi rồi, chỉ còn lại một cục đá và một cục mỡ... vừa lòng mày chưa Thạch?

Thạch đang đau quặn ruột, cậu khàn cả giọng:

- Vừa cái gì? Tao đau lòng muốn c·hết...

Bỗng nhiên một giọng nói thiên thần xuất hiện phía sau lưng hai người:

- Ông đau lòng cái gì hả Thạch?

Hai thằng run bắn người, xoay lại thì thấy Nhã Hân mỉm cười đắc thắng, cách xa phía sau còn có ba mẹ của nàng đang kéo hành lý.

Hào mập: - Ôi trời... mỹ nữ vì tình mà không lên máy bay đi du học y như phim "hàn cuốc"...

Nhã Hân dậm chân: - Cái ông này đừng tấu hài phá không khí của người ta...

Nhã Hân đưa một bao to cho Hào mập:

- Cái này là sôcôla đen Thụy Sĩ, tặng ông ăn giảm cân... giờ ông làm ơn...

Hào mập cười nhe răng giựt lấy bao đồ và "thuấn di" biến mất:

- Cảm ơn bà... ha ha...

Thạch nãy giờ như hóa đá, cậu không còn nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ điều gì ngoài Nhã Hân, cô bạn mà cậu nhìn trắng trợn hoặc lén lút 15 năm nay không chán.

- Ai dà... nhìn gì mà nhìn dữ vậy... may mà tui nói trừ hao... 2 giờ!

Thạch vẫn ngẩn ngơ, không thốt được lời nào.

Nhã Hân tinh tế nhìn bạn mình, gương mặt tái nhợt, mắt trũng sâu... kiểu này chắc chắn là một đêm thao thức... Nàng vừa vui vừa đau lòng.

- Ừm... quà của tui đâu?

Thạch sực tỉnh, cậu gãi đầu lúng túng:

- Tui đâu biết tặng gì cho bà, bà đâu thiếu thứ gì!

- Hừm... sao ông biết tui không thiếu?

- Đừng đùa, chắc chắn không thiếu!

- Nếu thiếu thì sao?

Thạch cười khổ, xưa giờ chưa bao giờ Nhã Hân ép sát cậu như sáng nay, Thạch linh cảm sẽ có điều gì đó phi thường sắp xảy ra...

- Nếu bà thiếu thì chắc chắn tui cũng không có, làm sao mà tặng được.

- Nếu tui không có mà ông có thì ông có tặng không?

Thạch hết đường từ chối đành gật đầu. Ai ngờ Nhã Hân cười đắc thắng giơ hai bàn tay như búp măng non của mình lên lắc lắc.

Thạch không hiểu ý, Nhã Hân mắng:



- Ngốc quá đi...

Nàng bạo dạn cầm hai tay của Thạch lên lắc lắc giống nàng, lúc này Thạch mới sực tỉnh, thì ra trên tay cậu có một chiếc nhẫn bằng inox còn tay Nhã Hân hoàn toàn trống trơn.

Trí thông minh tạm thời trở về giúp chủ nhân nó hiểu rằng người ta muốn được tặng nhẫn.

Thạch há hốc mồm biến thành tượng đá... tim cậu đập như trống múa lân, dường như nó đang đua nhịp đập với tim của Nhã Hân xem bên nào đập nhanh hơn!

"Trời ơi... Nhã Hân muốn mình tặng nhẫn!"

Thạch hò reo trong đầu, nhưng cậu không dám hành động, gia cảnh hai bên chênh lệch một trời một vực, làm sao cậu dám xé bức màng mỏng giữa hai người???

Nhã Hân như có siêu năng lực đọc ý nghĩ, nàng hiểu hết cái khó xử của bạn mình:

- Chơi với nhau lâu như vậy, không lẽ có cái nhẫn ông cũng tiếc với tui?

- Bà nghĩ kỹ chưa?

Câu nói lắp lửng không đầu không đuôi nhưng hai người đều biết đây là chuyện gì. Cho và nhận nghĩa là phá vỡ lằn ranh

Không... Còn... Đường... Lui...

Nhã Hân gật đầu, nàng chờ ngày này đã quá lâu, nàng muốn đốt cháy thử một lần xem coi đá có "b·ốc c·háy" được không...

Nhìn hai mắt lóe sáng đầy chờ đợi của Nhã Hân, Thạch bỗng dưng thấy tiểu vũ trụ trong người "bùng nổ" Adrenaline như được sản xuất ra cả lít rồi chạy rần rần trong người xúi giục Thạch... tuổi 18 có thể làm tất cả, có thể chấp nhận mọi hậu quả...

Thạch mím môi rút phắt chiếc nhẫn đeo ngay vào ngón giữa bàn tay trái của Nhã Hân, cậu thì thào:

- Bà đã b·ị b·ắt!

Nào ngờ Nhã Hân cũng thì thào:

- Cục đá đã bùng cháy!

...

Sau lưng Nhã Hân khoảng chục mét là ba mẹ của nàng.

Vương Di Tình giãy nảy:

- Anh ơi, thằng nhóc đó đeo nhẫn cho Nhã Hân kìa, anh cản tụi nó lại đi.

Lý Đại Hải: - Ui dào... em đừng lo, tuổi trẻ nào cũng vậy, sẽ sớm qua thôi... tuổi này càng cấm cản thì chúng càng làm tới đấy.

- Nhưng...

Lý Đại Hải hiểu rõ vợ mình quá nên khoát tay:

- Anh biết thằng nhóc đó nhà nghèo không xứng với thiên kim nhà mình nhưng em cứ để yên là được... cái khoảng cách giàu nghèo đó sẽ thay chúng ta bóp tắt tất cả. Đây là "vô vi để trị" vừa không đau lòng con gái, không mất vui trong nhà, vừa dạy cho con gái một bài học thực tế đầu đời.

- Anh nói thì nghe hay lắm, nào là tâm lý, nào là vô vi để trị... vậy lỡ con gái lậm quá sâu, v·ết t·hương lòng quá lớn thì sao?

- Ha ha... v·ết t·hương nào rồi cũng sẽ khỏi, anh muốn Nhã Hân kế thừa gia nghiệp nên nó phải trưởng thành thật mạnh mẽ chứ không phải một đóa hoa nuôi dưỡng trong nhà kín, vừa ra đời gặp mưa nắng sơ sơ đã héo queo.

- Hừm... nghe cái giọng của anh thấy phát ghét, y như mấy tay đại gian hùng trong phim ngụy biện vậy đó!

(còn tiếp)

Bình Luận

0 Thảo luận