Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 807: Chương 7 (Ngọc Trung Thạch). Họp lớp

Ngày cập nhật : 2024-11-10 09:27:00
Chương 7 (Ngọc Trung Thạch). Họp lớp

7 giờ 25 phút tối thứ hai, Thạch có mặt tại nhà em Lan để dạy kèm bữa đầu.

Đây là một căn biệt thự kín cổng cao tường, bên trong có vài con chó becgie to lớn, chúng thè lưỡi nhìn Thạch như nhìn "xí quách" di động, rén hết cả người!

- Dạ chào cô chú... con mới tới.

Ba của Lan: - Chào Thạch, con cứ tự nhiên như ở nhà, Lan nó đã sẵn sàng.

- Dạ!

Thạch không ngại ngùng gì, cậu xác định rất rõ: mình cần tiền, em Lan cần người ôn tập vì vậy chỉ cần tập trung vào việc dạy học là ổn.

Cả hai thầy trò ngồi học ở phòng đọc sách, ba mẹ em Lan lượn lờ tới lui rà quét rất kỹ, Thạch vẫn điềm nhiên ôn tập Toán Lý Hóa.

Tin buồn là Lan mất căn bản trầm trọng.

Tin vui là Thạch chỉ cần ôn chứ không cần dạy mới, cậu như một người thợ mộc chăm chỉ rà soát "căn nhà kiến thức" của Lan từ dưới nền móng trở lên, chỗ nào thủng thì vá, chỗ nào yếu thì gia cố bổ sung...

Nhờ Thạch có kinh nghiệm và học lực giỏi nên việc truyền đạt rất tốt, cậu như thôi miên Lan, làm cả hai trầm mê vào thế giới toán lý hóa cấp 3... vì vậy tuy thời gian ngắn ngủi 60 phút nhưng hiệu quả ôn tập cực kỳ tốt.

Lan ghi chép cẩn thận những gì mình thiếu sót, Thạch cũng lấy vở ghi chú cẩn thận tình trạng của Lan.

Chuông báo thức vang lên đúng 8 giờ rưỡi, Thạch giao một xấp đề mỏng cho Lan làm, lần sau sẽ kiểm tra sửa chữa!

Ba của Lan khen: - Ái chà... hai thầy trò tập trung ghê ta!

Lan: - Học với anh Thạch sướng quá, con quên luôn giờ giấc, cứ bị cuốn vào rồi vèo một cái hết giờ luôn, cảm giác như học chưa đã!

Ba của Lan: - Hay con dạy thêm đi Thạch, nửa tiếng hay một tiếng nữa cũng được, chú sẽ tính thêm tiền từ 700 k/tháng lên 1 triệu hay 1 triệu rưỡi cũng được!

Tim Thạch đập dồn dập, tiền nhiều nghe thấy mê nhưng Thạch vẫn từ chối:

- Con cảm ơn chú... nhưng 1 giờ tập trung học cao độ là vừa đủ để Lan tiếp thu, nếu thêm nữa sẽ quá tải, phản tác dụng.

Ba của Lan gật gù, Lan lại không chịu:

- Em thấy ít quá!

- Lan à... 1 giờ tập trung cao sẽ tạo tác dụng bằng 4-5 giờ không tập trung, em hãy thư giãn cho bộ não ghi nhớ thông tin, sau đó ôn nhẹ lại những gì vừa học trước khi ngủ... như vậy học đâu chắc đó, không sợ công dã tràng se cát!

Ba của Lan: - Thạch nói có lý, thà học ít mà tập trung... việc học quá dài không tốt chút nào! Đây có phải là bí quyết con học giỏi không hả Thạch?

- Dạ đúng... từ nhỏ ba con đã dạy hai bí quyết: giờ nào việc đó, muốn thuộc phải hiểu.



- Wa... vậy là ba con chắc siêu lắm?

- Dạ không...

- ???

- Ba con còn thòng thêm câu tự xét về mình: Nói dễ hơn làm!

Ha ha ha ha ha ha...

Cả ba phá lên cười vui vẻ, Thạch từ giã ra về, Lan nhìn theo lưu luyến:

- Ảnh vui tánh quá hả ba... dám nói ba mình như vậy!

Ba của Lan nheo mắt trầm ngâm:

- Không đâu... có lẽ Thạch nói sự thật đó, nếu ba của Thạch siêu giỏi thì nhà Thạch đâu có nghèo.

- Thiệt vậy luôn hả ba?

- Ừ... cho nên mới nói: Nói dễ hơn làm. Tuy nhiên ông ấy rèn luyện ra được một người con giỏi như Thạch thì cũng đã thành công hơn rất nhiều người rồi!

- ???

- Ví dụ như ba nè... kiếm tiền giỏi nhưng có dạy con giỏi đâu...

Lan le lưỡi chạy mất dép! Ở lại là chắc chắn nghe về "con nhà người ta"...

...

Nhờ khả năng truyền đạt tốt và khả năng giúp học trò tập trung cao độ nên ba cô học trò Lan, Linh, Tuyền đều dễ dàng nhập cuộc.

Mỗi buổi dạy kèm đều có tiến bộ rõ rệt, phần việc dạy học ban đêm khá trôi chảy, hứa hẹn cuối tháng lãnh lương sẽ có thu hoạch khả quan!

Mỗi ngày Thạch trôi qua vô cùng tất bật và phong phú: sáng chiều bán trà sữa, trưa kèm em út ôn bài máy lạnh, chill chill trà sữa, tối đi kèm ba cô đàn em xinh xắn dễ thương...

Hoạt động có điều độ, tạo ra được thu nhập nên Thạch thấy mình thật sự trưởng thành, ăn uống tốt hơn, sức khỏe cũng dần cải thiện, cơ thể bắt đầu có da có thịt một ít...

Chớp mắt đã đến chiều thứ bảy 25/10, Thạch như thường lệ 6 giờ kém về nhà, tắm rửa nghỉ ngơi, ăn uống và đi dạy, cậu quên bẵng luôn chiều này có buổi họp lớp... có thằng bạn thân đang đau đầu... có một người con gái đang chờ đợi cậu...

...

Bên trong một nhà hàng sang trọng, cả lớp 42 người đã đến 41 trừ Thạch, quả bom tấn trong làng học thuật của trường nhưng lại là bom xịt trong thi đại học.



Thế nhưng không ai cười cái điểm số 25 cho 3 môn Toán - Lý - Hóa. Điểm này đã là mơ ước của mọi người, chỉ tiếc thiếu đúng 1 điểm...

Chờ Thạch mãi đến 6 giờ 20 phút, trời đã nhá nhem tối, cuối cùng lớp trưởng Nhã Hân đành tuyên bố nhập tiệc nhưng nét mặt xanh lét.

Tâm ngồi kế bên cũng không dám cười đùa tí tởn như mọi hôm, vì nhà giàu nên Tâm là người hiểu rõ nhất gia thế của Nhã Hân, mang tiếng giàu thứ nhì toàn trường nhưng Tâm biết nhà cậu thua kém như trời vực, vì vậy dù nổi tiếng gái gú lăng nhăng nhưng Tâm chưa bao giờ dám chọc ghẹo Nhã Hân.

Tiệc ăn được một nữa, không khí bạn bè thân quen dí dỏm làm Nhã Hân dịu lại nổi lòng, nàng vờ cầm ly đi cụng bia với các bạn để đến sát Hào mập hỏi nhỏ:

- Thạch đâu?

Hào mập nhăn nhó đau đầu, cảm thấy con tôm hùm bự chảng đang ăn hết thơm ngon:

- Tui đâu biết!

Nhã Hân nhíu mày bắt đầu tỏa ra sát khí, Hào mập chịu không nổi phải cung khai:

- Tui nghe lời bà nên gọi nó đi mãi nhưng nó không chịu đi.

Nhã Hân giọng lạnh xuống 0 độ:

- Mấy bữa nay ổng làm gì?

- Tôi đi du lịch mới về, không rành lắm... nghe nó nói xin đi bán trà sữa và muốn dạy kèm. Vừa làm vừa ôn tập năm sau thi tiếp.

Tâm Nhã Hân chợt mềm nhũn, người ta phải làm đến như vậy để kiếm tiền sao???

- Ổng muốn c·hết hả... bệnh tim bộc phát thì sao?

- Nó nói bán trà và dạy kèm không nặng nhọc gì!

- Nhưng làm suốt ngày liên tục ai mà chịu nổi! Dù không lao lực cũng lao tâm á!

Hào mập nhún vai, cậu cũng đau lòng nhưng Thạch cứng lắm, đã quyết thì sẽ làm, vả lại chuyện kiếm tiền chính đáng làm sao cản được!

- Quán trà sữa ổng xin làm ở đâu?

- Huyền Milk Tea, ngay công viên gần nhà!

Nhã Hân lóe sáng hai mắt, nàng không hỏi nữa mà quay sang kêu gọi các bạn:

- Alô alô... có ai muốn đi tăng 2 không?

Cả đám nhao nhao đòi đi, Nhã Hân dụ dỗ:



- Vậy có ai muốn tăng 3 không?

- Hả... tăng 2 là karaoke... tăng 3 là khách sạn sao?

Bụp bụp...

Tâm vừa lên tiếng đã bị Nhã Hân vo khăn giấy chọi túi bụi:

- Tâm hồn đen tối... hèn gì ai cũng kêu ông là Tâm "đen"!

Ha ha ha ha ha... Lớp cười rần rần, Tâm đỏ mặt:

- Tui mà đen cái gì... vậy bà nói đi, tăng 2 tăng 3 là sao?

Nhã Hân: - Bình thường chỉ đi tăng 2 karaoke nhưng hôm nay đặc biệt, Thạch vắng mặt nên tụi mình đi thăm là tăng 2, sau đó mới karaoke tăng 3.

Tâm: - Xì... tưởng gì... cái đó...

Nhã Hân híp mắt: - Sao... ông không muốn đi à?

Tâm rùng mình xua tay: - Đi... đi chớ... mà đi đâu thăm nó? Sao nó không tham gia họp lớp?

- Nghe nói Thạch xin đi bán trà sữa, chút nữa tụi mình đi uống trà sữa ủng hộ sẵn thăm Thạch luôn! Mấy bạn có ai đi không?

Lời lớp trưởng xinh đẹp vừa ra cả lớp ào ào hưởng ứng, dù sao đi uống trà sữa cũng quá chill rồi còn gì!

Tâm: - Quán trà sữa nào?

- Bí mật, chút đi rồi biết... Mọi người ăn uống quyết liệt đi... mình đi sớm sớm mới dư thời gian cho tăng 3, ok không?

- Ok...

- Ăn nhậu tới tới thôi tụi bây...

- Thằng nào cụng bia với tao không?

- Chuyện nhỏ... mau mời mấy bà... tụi nó ngó mầy kìa...

- Ây da... tại hạ thật là thất lễ... mời các cô nương cùng cụng ly đi đó hả!

- Các chị em... g·iết...

- Giết... dô tụi bây... cạn luôn! ... ...

Tiếng nói cười rơm rả, Nhã Hân lại lặng lẽ nhấp ly bia đắng nghét... đắng thấu hết ruột gan...

(còn tiếp)

Bình Luận

0 Thảo luận