Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 132: Chương 132. Âm tính nặng nề

Ngày cập nhật : 2024-11-10 08:50:32
Chương 132. Âm tính nặng nề

Sự kiện hiểu lầm đáng sợ của nữ sát thủ Lý Tố Linh chỉ là một tiểu - tiểu nhạc đệm, không ảnh hưởng bất kỳ ai, thậm chí mãi về sau này khi nàng biết sự khác biệt về nóng bức khó chịu và nóng bỏng kích thích thì nàng mới hồi tưởng lại thuở thiếu nữ hồn nhiên vô tri, mình hiểu lầm c·hết người cỡ nào.

Đêm tối mặc kệ chuyện riêng của nữ sát thủ, nó vẫn trôi qua bình thường, thật mau bình minh ngày mới đã đến.

Sáng ngày 7/2, hôm nay là một ngày khá quan trọng, Giang Bình An sẽ phải thả ra 3,2 triệu quan quân cho tám nước liên quân của Mỹ, khi các nước nhận được người, họ sẽ tiếp tục trả nợ 30% còn lại tiền đền bù c·hiến t·ranh cho S quốc và Đại Thịnh đế quốc.

Đáng chú ý là tiền đền bù c·hiến t·ranh này, Mỹ chịu 10 tỷ $ 7 nước còn lại mỗi nước 1 tỷ $ tổng cộng lại được 17 tỷ $.

Số tiền này được tám nước thanh toán bằng hàng hóa như lương thực, bông vải, gỗ, sắt thép...

Ban đầu chủ tịch Hà đại diện cho S quốc chỉ chịu lấy 1/10 tức là 1,7 tỷ $.

Nhưng Giang Bình An kiên quyết không chịu, đòi ăn đồng chia đủ, mỗi bên 50-50.

Đến cuối cùng nhờ Giang Bình An trẻ khỏe cãi nhau nhiệt tình, nên chủ tịch Hà đành tiếp nhận thịnh tình của đối phương, chấp nhận phương pháp chia 50-50.

Nhờ vậy từ hồi tám nước liên quân gửi hàng hóa đền bù c·hiến t·ranh đến nay, S quốc đã trở nên giàu có, lương thực lúc nào cũng tràn kho.

Giang Bình An còn cẩn thận cung cấp hai đội ngũ người máy chuyên kiểm tra hàng hóa đền bù c·hiến t·ranh, xem xem có đạt tiêu chuẩn ưu tú không, chỉ có đạt hạng ưu trở lên mới cho hàng hóa nhập vào và tính sổ.

Điều này làm tám nước liên quân kêu rên khổ sở thấu trời, họ buộc phải vay mượn hàng hóa hạng ưu của các nước đồng minh để đền bù cho S quốc và Đại Thịnh đế quốc.

Trong tương lai, những khoản nợ nần này còn làm tám nước này chịu khổ sở dài dài, trong khi cả tám nước đều bị hư không quốc khố, túi tiền xấu hổ.

Khổ sở là vậy, nhưng may mắn tất cả tám nước đều đã ổn định được tình hình rối ren trong nước, đặc biệt là khi họ sắp sửa cứu được q·uân đ·ội của mình trở về vào sáng nay, ngày 7/2/1961, tránh đi được sự chỉ trích điên cuồng từ thân nhân của các quan binh b·ị b·ắt.

Ngày này sau này được ghi nhận vào lịch sử thế giới về một ngày trao trả tù binh với quy mô cực lớn: cả 3,2 triệu quan quân đồng thời một lúc.

Ngày này cũng chứng thực một kỷ lục hy hữu về c·hiến t·ranh cấp thế giới: một cuộc chiến có 10 nước tham gia chia hai phe, một bên 2 nước đấu với một bên 8 nước. Cuộc chiến này kết thúc ngay từ lúc bắt đầu, không nổ một viên đạn, không c·hết một người nào. Mọi người gọi đây là:

Cuộc đại chiến không có tiếng súng.



Quay trở lại Thịnh Cung sáng ngày 7/2, Giang Bình An đang cùng vợ con ăn sáng, hắn từ biệt vợ con:

- Hôm nay ta phải đi một vòng qua S quốc.

Bé tiểu Đương tưởng rằng tới ngày đi chơi vội vàng vỗ tay kịch liệt.

- Ha ha... vậy là cha chở cả nhà đi chơi phải không cha?

- Không phải, ngày mai mới đi chơi con nhé, nhưng con phải ngoan ngoãn thì ngày mai mới đi được.

Bé tiểu Đương lập tức khoanh tay ngồi ngay ngắn ăn sáng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Cả nhà thấy vậy liền phá lên cười ầm ĩ. Lương Lạp Đệ và 4 con nhỏ cũng dần quen thuộc hoà nhập với đại gia đình mới. Nàng cũng cười và gấp thức ăn thêm cho tiểu Đương.

Tần Kinh Như chen vào hỏi thăm:

- Giang ca ca, lần này ca ca đi vì công việc phải không? Có chở chúng ta cùng đi không?

- Không, lần này trường hợp không thích hợp các nàng và các con. Hôm nay mọi người hãy gom gọn đồ đạc sẵn sàng, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

- Vậy được rồi, ca ca đi đi, bọn ta sẽ ở nhà chuẩn bị.

Giang Bình An thấy Tần Kinh Như nhu thuận nghe lời thì rất thích thú, hắn đặc biệt thích nghe nàng vẫn luôn gọi hắn là Giang ca ca, ca ca... dù rằng hai người đã trở thành phu phụ.

Hắn thích các cô vợ vẫn giữ gìn được nét đẹp riêng biệt của mỗi người, như vậy mới là trăm hoa đua nở, không bị gò bó theo khuôn phép cứng nhắc.

Bữa cơm sáng khá gọn nhẹ, Jessica Alba sáng nay khá trầm lắng, không chọc ghẹo gì hắn, nhờ vậy hắn cũng nhẹ nhàng thở phào.

Giang Bình An cáo từ vợ con, sau đó lại đi vấn an Thịnh Đế Phổ Nghi ở nhà đối diện.

Vào nhà gặp gỡ được cả hai vợ chồng, Giang Bình An quan sát thấy Thịnh Đế Phổ Nghi và Hải Đường hoàng hậu đều có khuôn mặt rạng ngời, mỉm cười hạnh phúc. Hắn biết tác dụng của Âm Dương Hoan Hỉ đan vẫn còn rất tốt, hai vợ chồng nhà này giờ đây đã không thể tách rời nhau được, sẽ thành một giai thoại trong lịch sử đế quốc.

Giang Bình An và Thịnh Đế Phổ Nghi vào thư phòng đàm đạo.



- Bệ hạ, giờ ta sẽ qua S quốc trao trả tù binh của liên quân tám nước.

- Ồ, sao sớm thế. Ta nhớ khanh thông báo là trao trả lúc 12h trưa lận mà. À, mà ta thắc mắc nhất là tại sao phải lựa đúng ngay giữa giờ ngọ như vậy, không sợ nắng lắm sao?

- Bệ hạ, bọn họ là đám quân xâm lược, âm tính nặng lắm, phải dùng ánh nắng giữa trưa để trấn áp âm tính đó.

- Thế sao khanh đi giờ này?

- Thì bệ hạ cũng biết rồi đấy, họ bị ta giam cầm bấy lâu nay, kiểu gì cũng bị mốc meo, ta qua S quốc sớm, thả họ ra trước để phơi nắng đến 12h trưa, hy vọng có thể vừa giảm bớt mốc meo vừa trấn áp được âm tính của họ.

Nghe đến đây thì Thịnh Đế Phổ Nghi đã hiểu rõ Giang ái khanh của mình muốn dạy cho đám quân xâm lược một bài học nhớ đời. Nhưng ông vẫn thắc mắc:

- Nếu khanh phơi nắng đám tù binh như vậy, khiến chúng tơi tả, vậy khi được tiếp đón về, người ta trách Đại Thịnh đế quốc và S quốc thất lễ thì sao?

- Bệ hạ nói rất đúng, chắc chắn sẽ có mấy tờ báo tào lao nhảy ra nói là hai nước chúng ta thất lễ. Nhưng mà chúng ta buộc lòng phải làm như vậy.

- ???

- Bệ hạ thử nghĩ coi, nếu giam cầm lâu như vậy mà không ai bị gì, vẫn tươi roi rói thì chẳng phải sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện phiền phức hay sao? Thà rằng tơi tả thê thảm một chút để trừng phạt bọn chúng, cho bọn chúng biết giam giữ không phải trò đùa. Như vậy chúng mới kh·iếp sợ mà không dám tái x·âm p·hạm nữa.

Thịnh Đế Phổ Nghi nghe đến đây thì thích quá, đập bàn một cái bốp, sau đó khen ngợi:

- Hảo... Giang ái khanh nói chí lí. Phải làm cho chúng nó sợ, chúng nó mới cạch tới già. Vậy khanh đi đi, đi liền đi, qua S quốc cho chúng nó phơi nắng càng nhiều càng tốt, tốt nhất là cho cả đám xỉu luôn như vậy hiệu quả càng tuyệt. Ha ha ha...

- ???

Giang Bình An chưng hửng, hắn bị Thịnh Đế Phổ Nghi bất ngờ đuổi đi không kịp phản ứng.

Nào ngờ đâu hắn vừa đi thì Thịnh Đế Phổ Nghi lại âu sầu nét mặt và lẩm bẩm:



- Ta biết khanh coi ta là bạn vong niên, nhưng ta lại coi khanh là ân nhân tái tạo, là chỗ dựa tinh thần, là người thân bên cạnh... Nhưng khanh lại sắp dời đi rồi...

...

Giang Bình An bị Thịnh Đế Phổ Nghi đuổi đi, hắn hơi mất hứng, nhưng thấy ông bạn này nói cũng có lý, biết đâu phơi nắng sẽ làm bọn quan binh này xỉu thật, như vậy càng vui.

Giang Bình An nghĩ vậy nên lấy lại được hứng thú, hăm hở cho Hắc Phi Long bay qua vịnh Cam Ranh bên S quốc.

...

Hôm qua hắn đã gọi điện bàn bạc kỹ lưỡng với chủ tịch Hà, hai người thống nhất cho bên phía tám nước liên quân tiếp người ngay tại cảng, còn Giang Bình An chỉ cần thả người cách đó không xa, chỉ cần đến giờ, phía S quốc sẽ dẫn liên quân đến đón nhận kiểm kê là ổn.

Khi bay đến nơi, Giang Bình An rà quét sơ qua, đã nhận ra ngay được vị trí phái đoàn của chủ tịch Hà đang chờ hắn.

Lúc này vừa mới qua 8h sáng, chủ tịch Hà nhờ có người máy chở đến bằng xe bay nên đến đây rất dễ dàng, lần này chỉ có ông và vài vị lãnh đạo, không gặp Trần cô nương, điều này rất giống Giang Bình An, cũng để vợ con ở nhà không kéo theo vì trường hợp này không tiện.

Giang Bình An cho Hắc Phi Long hạ xuống, bỏ đi chế độ ngụy trang, bước ra khỏi xe tay bắt mặt mừng với chủ tịch Hà và mọi người.

Hàn huyên chỉ phút chốc ngắn ngủi, Giang Bình An đã phất tay lên biểu diễn ảo thuật.

Lần biểu diễn này, không chỉ chủ tịch Hà mà cả các vị lãnh đạo cùng quân binh thân cận xung quanh cũng rất chờ đợi chú ý, mọi người đều đã biết cái ý nghĩ của việc Giang thủ tướng phất tay là như thế nào, vì ai cũng đã gặp hai lần lúc tặng vàng, đô la...

(PS: lúc giải phóng miền Nam thống nhất đất nước tặng vàng, lúc đi vơ vét quốc khố tám nước trở về chia của vàng và đô la)

Quả nhiên Giang thủ tướng, Giang thần tiên danh bất hư truyền, chỉ một cái phất tay mà trên bãi cát trống rỗng bỗng nhiên hiện lên từng đám từng đám quan binh khác biệt, tất cả đều tay không tấc sắt, trên người chỉ còn lại bộ đồ quân phục, ngay cả nón cối, giày lính cũng đều bị lột sạch sẽ hết.

Như đã thống nhất chỉ đạo từ trước, phía S quốc lập tức có q·uân đ·ội tràn vào, tay súng lăm lăm khống chế tất cả bọn xâm lược vừa bị thả ra.

Dưới sự ngỡ ngàng của chúng, các quan binh của S quốc bắt bọn chúng quỳ hết xuống đất, hai tay ôm đầu, sau đó mọi người mới kiểm kê lập sổ sách chuẩn bị trao trả.

Bọn quan binh xâm lược của tám nước không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng họ đang ngủ ngon chờ trời sáng phát động tổng tiến công, thế mà giờ đây bị hốt gọn trọn ổ và phải quỳ phơi nắng nơi bãi biển này.

Tất cả từ sĩ quan cho đến binh lính xâm lược đều chợt hiện lên mấy suy nghĩ trong đầu:

Cam lòng hay không cam lòng?

Phản kháng hay không phản kháng?

C·hết vinh hay sống nhục?

Bình Luận

0 Thảo luận