Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 123: Chương 123. Đất lành chim đậu

Ngày cập nhật : 2024-11-10 08:50:25
Chương 123. Đất lành chim đậu

-Muốn giúp chứ sao không. Nhưng ta phải theo sát ngài để giá·m s·át, đôn đốc. Như vậy Niger mới mau phát triển được.

- ???

Giang Bình An bó tay với lập luận vô lý của cô nàng nóng bỏng này, đây rõ ràng là kiểu ta đẹp ta có quyền, ta đẹp ta có lý đây mà.

Hắn lắc đầu chán nản bỏ qua cô nàng vô lý này để vào nhà với vợ con, đêm nay say xỉn, Giang Bình An chỉ có thể tập thể dục trên giường với kiều thê mà không thể vào tập trong phòng tập trọng lực được.

Hắn vội vàng tắm rửa rồi quấn khăn tắm vọt ra, hắn gầm gừ như thể sư tử vương về đến bầy đàn của mình:

- Các thê tử, ta tới đây...

Giang Bình An vui vầy cá nước bên kiều thê, hắn bỏ quên mất một nữ sát thủ trong phòng tập trọng lực.

Lý Tố Linh lúc này đang ôm bụng đói quặn ruột và nàng cũng đang gầm gừ:

- Giang Bình An, tên khốn kiếp kia, ngươi giam giữ mà không cho thức ăn là vô nhân đạo, bà mà bắt được ngươi thì ngươi c·hết ngay với bà, hừ... hừ...

Nói là gầm gừ nhưng thật ra chỉ âm ỉ trong cổ họng mà thôi vì lẽ nàng đói quá, đầu váng mắt hoa, không la lên được, dung nhan của nàng bắt đầu có phần tiều tụy.

...

Sáng ngày 4/2, Giang Bình An phái một đoàn 6 người máy, cưỡi một chiếc xe bay giống xe bay của Giang Bình An nhưng đặt tên Thịnh Long 01, bay đi trước Niger để khảo sát về địa hình, địa lý của toàn bộ nước này.

Trong đó chú trọng nhất phần diện tích hoang mạc, họ phải tìm ra hai chục vị trí có thể thuận lợi cho chủ nhân Giang Bình An thả ra nước để hình thành hồ nước ngọt.

Mỗi hồ nước ngọt này Giang Bình An dự định sẽ thả ra 1 km³ nước, tương đương với 1 tỷ m³ nước. Nó sẽ là h·ạt n·hân cung cấp nước ngọt cho toàn bộ khu vực xung quanh với bán kính 5 km, như vậy một hồ nước ngọt sẽ có thể thành lập một khu ốc đảo diện tích gần 80 km².

20 km³ nước hình thành 20 hồ nước sẽ tạo ra một khu vực tổng cộng rộng 1600 km². Chúng sẽ cung cấp 1,6-3,2 triệu việc làm phổ thông cho người dân.

Dĩ nhiên 1600 km² này quá nhỏ bé so với cả triệu km² mà Giang Bình An muốn cải tạo, chỉ chiếm 1,6/1000 mà thôi. Nhưng vạn sự khởi đầu nan, phải bắt đầu từ nhỏ để dễ dàng, dù gì thì đầu có xuôi thì đuôi mới lọt.



Riêng về việc tuyển dụng 1,6-3,2 triệu người lao động này, Giang Bình An sẽ bắt đầu từ Đại Thịnh đế quốc trước theo như kế hoạch đã bàn bạc.

Giang Bình An cho cấp dưới liên hệ đăng tin tuyển dụng, đối tượng là các thanh niên nam nữ mới lớn, hoặc các cặp vợ chồng mới cưới đang ra riêng.

Số lượng tuyển dụng bước đầu là 2 triệu người. Nghe thì rất lớn, nhưng so với 200 triệu lao động chính thức thì chỉ chiếm 1% đó là chưa kể 100 triệu lao động nông nhàn.

Do đó số lượng 2 triệu lao động này sẽ dễ dàng tuyển dụng.

Nhưng ngoài tuyển dụng lao động phổ thông, Giang Bình An còn ráo riết cho 20 công ty bảo an tuyển chọn ra 100 vạn lính đánh thuê để đi làm việc ở Myanmar và Niger, chỉ để lại 50 vạn ở lại Đại Thịnh.

Các lính đánh thuê này vốn dĩ là q·uân đ·ội cũ, đa phần là thanh niên đang thực hiện nghĩa vụ lao động, họ không có nhiều vướng bận, rất hăng hái khi đi xa công tác, lãnh lương cao, những ai vướng bận thì có thể ở nhà.

Thế nhưng như vậy vẫn chưa xong. Theo kế hoạch ngày 8/2/1961, Liên Minh Thịnh Vượng sẽ tiếp quản California từ phía Mỹ, chính thức tách lìa nó ra khỏi liên bang Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.

Vì vậy sẽ còn một nhóm được tuyển dụng 30 vạn lính đánh thuê đi làm việc ở California, nơi này có cơ sở hạ tầng về mạng lưới giao thông, điện lực khá tốt, không phải đầu tư quá nhiều. Ngoài ra về an ninh cũng không r·ối l·oạn như ở Myanmar và Niger.

Hiện tại, trọng tâm của Giang Bình An đang đặt ở Niger, vì vậy California sẽ chỉ là tiếp quản mà chưa cần thiết cải biến gì nhiều, lấy ổn định về chính trị và xã hội làm mục tiêu chính.

Đến cuối cùng, tại Đại Thịnh đế quốc chỉ còn lại có 20 vạn lính đánh thuê, Giang Bình An đã hạ lệnh chờ qua tết Âm lịch, các công ty lính đánh thuê sẽ tiếp tục tuyển dụng tăng số lượng lính đánh thuê lên 100 vạn để huấn luyện, làm nhiệm vụ trong nước.

...

Các quyết định, các thông cáo tuyển dụng từ văn phòng thủ tướng vừa ban ra, quảng bá tại các công ty nông nghiệp, các khu dân cư... trên các màn hình lớn, đã ngay lập tức làm người dân toàn đế quốc sôi trào.

Thông cáo nêu rõ: lính đánh thuê sang Myanmar làm việc lãnh lương gấp 3 ở quê nhà, mà lương của lính đánh thuê là không thấp: tối thiểu 25 Thịnh tệ/tháng.

Nếu gấp 3 là 75 Thịnh tệ/ tháng, hợp đồng được ký theo năm 12 tháng, một năm sau về nhà sẽ có được 900 Thịnh tệ, tương đương với 9 lượng vàng ròng.

Và mức đó chỉ là mức thấp nhất, cực kỳ hấp dẫn đối với dân thường.



Nhưng nó còn thấp nhiều so với khi đi qua Niger làm việc: gấp 5 lần ở quê nhà.

Một lính đánh thuê tối thiểu sẽ lãnh 1500 Thịnh tệ sau một năm, tương đương với 15 lượng vàng ròng.

Công nhân lao động phổ thông thì thấp hơn một chút, nếu qua Niger trồng trọt một năm, khi về nhà sẽ có tối thiểu 1200 Thịnh tệ, tương đương với 12 lượng vàng.

Người dân thường tuy ít quan tâm chính sự, nhưng việc gì liên quan đến tiền bạc thì họ rất quan tâm và tính toán rất giỏi.

Chỉ mới thông báo buổi sáng, buổi chiều đã dư dả chỉ tiêu, bộ phận tuyển dụng phải rà quét chọn lọc để người được lựa chọn có đầy đủ sức khỏe, và quan trọng là ít bị vướng bận gia đình.

...

Thịnh Đế Phổ Nghi vào phòng thủ tướng gặp Giang Bình An.

- Giang ái khanh ra mấy thông báo tuyển dụng xuất khẩu lao động này hay quá. Nó làm ta bớt lo lắng về vấn đề dân số quá nhiều của Đại Thịnh đế quốc. Đây là biện pháp giảm số dân mà khanh nói lúc trước sao?

- Đúng vậy, việc xuất khẩu lao động rất thích hợp với những nước có đông dân cư như đế quốc chúng ta.

- Nhưng sao chỉ có 1 triệu lính đánh thuê và 2 triệu người được đi vậy, lúc vừa rồi 4h chiều ta nghe báo cáo nói đã có 5-6 triệu người đăng ký tham gia cơ mà.

- Bê hạ, dục tốc bất đạt.

Thịnh Đế Phổ Nghi trầm mặc một chút, ông cầm lấy chén trà chậm rãi nhâm nhi cho tâm bình thường lại rồi than thở.

- Giang ái khanh nói thật chuẩn. Dục tốc bất đạt. Gặp đại sự phải từ từ m·ưu đ·ồ. Là ta quá nóng vội. Chỉ cần 2 triệu người lao động này qua Niger trồng trọt ổn thỏa thì càng ngày càng nhiều người xuất khẩu qua đó lao động phải không?

- Đúng vậy thưa bệ hạ.

- Nhưng bên Niger xa xôi ấy, có thật sự là nhiều việc làm như vậy cho người của chúng ta không?

- Bệ hạ cứ yên tâm, 1 triệu km² bên đó sẽ cần 1-2 tỷ người lao động, cho dù kéo hết dân châu Phi, kéo hết dân của cả Liên Minh Thịnh Vượng chúng ta qua đó cũng không đủ người làm.

- Trời ơi! 1-2 tỷ người mới làm hết! Khanh hạ ván cờ này lớn quá rồi. Khanh có biết theo thế giới thống kê, năm ngoái 1960 thế giới chỉ mới vượt qua 3 tỷ người. Mà khanh đòi 1-2 tỷ người mới làm hết thì người đâu ra mà làm.



- Ha ha ha... Bệ hạ, dư việc làm vẫn tốt hơn thiếu việc làm phải không? Vả lại dân số thế giới nếu không có đại c·hiến t·ranh, đại bệnh dịch thì vẫn luôn tăng trưởng. Ví dụ như ở nước ta, mới vừa lập quốc hơn một tháng mà đã tăng lên hơn 20 triệu trẻ sơ sinh, hiện tại tổng dân số của Đại Thịnh đế quốc đã là 485 triệu người, sắp cán mốc nửa tỷ.

- Khanh nói rất đúng, dư việc làm vẫn tốt hơn thiếu việc làm. Nhưng tỷ lệ sinh nở sao cao như vậy? Không phải sanh nở rất khó khăn sao?

- Bệ hạ đã quên hệ thống khám chữa bệnh của đế quốc rồi sao? Có hệ thống này rồi tỷ lệ sanh nở trẻ sơ sinh đã tăng lên 98-99% rồi.

Nghe tin tức tốt này Thịnh Đế Phổ Nghi vui vẻ ra mặt. Nhưng ông lại quay sang hỏi vấn đề khá đáng lo khác

- Giang ái khanh, khanh dùng lương cao khiến người của chúng ta ồ ạt qua Niger, nhưng lỡ mọi người bén duyên, muốn ở lại luôn bên đó thì sao? Không lẽ ta mất hết dân à?

Giang Bình An lắc đầu, hắn nhìn Thịnh Đế Phổ Nghi lo được lo mất mà quá buồn cười.

- Bệ hạ, tóm lại là bệ hạ sợ người nhiều hay sợ người ít đây?

Nghe đến đây Thịnh Đế Phổ Nghi giật mình, ông ta hổ thẹn quẫn bách.

"Sao tự dưng ta lại lo lắng quá nhiều làm gì nhỉ? Người nhiều cũng sợ, giờ lại sợ người đi mất người. Xem ra ta đã quên sơ tâm mất rồi"

Nghĩ đến đây, Thịnh Đế Phổ Nghi hổ thẹn tự trách:

- Ái dà... ta lại quên sơ tâm lúc lập quốc với khanh rồi. Lúc đó rõ ràng là ta chỉ muốn người dân được ăn no mặc ấm, con cái được học hành, không có c·hiến t·ranh máu lửa... Giờ thì nhờ khanh trợ giúp mà đã đạt được tất cả mục tiêu. Nhưng ta lại bắt đầu lạc mất chính mình, xem con dân là tài sản riêng của đế quốc, lo được lo mất chỉ theo góc độ của đế quốc mà không theo góc độ của người dân, không chịu lấy dân làm gốc.

- Vậy giờ bệ hạ còn sợ người dân đi mất hết không?

Ánh mắt Thịnh Đế Phổ Nghi trở nên hốt hoảng, dù sơ tâm muốn tốt cho người dân, nhưng ai lại không có tư tâm, ai lại không có tham dục... Nếu không có thì đã trở thành thánh nhân mất rồi.

- Sợ chứ, nước lấy dân làm gốc, không có dân thì lấy gì còn nước?

- Thế bệ hạ sẽ giữ dân bằng cách nào?

Thịnh Đế Phổ Nghi chợt phát hiện hôm nay ái khanh của mình đang khảo vấn đạo trị quốc của mình, ông nghiêm túc suy gẫm rồi trả lời chắc nịch:

- Chuyện đi hay ở của người dân đều gói gọn trong một câu nói: đất lành chim đậu. Ta thiết nghĩ, nếu Đại Thịnh đế quốc của chúng ta càng ngày càng tốt đẹp, thì không có lý nào không có người thích ở lại cả...

Bình Luận

0 Thảo luận