Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 119: Chương 119. Tiếng nói chung

Ngày cập nhật : 2024-11-10 08:50:17
Chương 119. Tiếng nói chung

Sáng ngày 3/2/1961, Giang Bình An có cuộc họp trao đổi công việc cụ thể riêng với phó thủ tướng U Nu của Myanmar.

Do Myanmar và Đại Thịnh đế quốc có chung biên giới với nhau nên sẽ bắt đầu xây dựng vài tuyến đường sắt thông thương qua lại cùng một lúc.

Các tuyến đường sắt này chủ yếu bắt đầu bên phía Myanmar, nó sẽ góp phần thu hút lao động bình dân, tạo việc làm cho vài triệu dân nghèo.

Nguồn vốn của dự án này hoàn toàn do tân thủ tướng Giang Bình An tài trợ, hắn hy vọng đây sẽ là cú huých lớn đầu tiên giúp cải thiện đời sống của dân nghèo Myanmar.

Chỉ cần dân nghèo có việc làm tốt, thu nhập tốt thì chắc chắn gia đình của họ sẽ an cư lạc nghiệp, không còn gia nhập các hắc bang đi trồng cây t·huốc p·hiện, hoặc đi tham gia nổi loạn...

Cú huých thứ hai mà Giang Bình An giúp Myanmar chính là lính đánh thuê.

Hiện tại Đại Thịnh đế quốc đang có hơn 150 vạn lính đánh thuê trực thuộc 20 công ty lính đánh thuê.

Thời gian vừa qua các công ty lính đánh thuê này tiếp nhận nhiệm vụ, nhận thù lao từ chính quyền Quảng Đông để chuyên đi làm đường, xây cầu, nạo vét kinh mương, đắp đập, lắp ráp đường ray tàu sắt...

Với đầy đủ xe cơ giới, thiết bị chuyên môn, 20 công ty này đã hoàn thành được cơ bản hệ thống giao thông, hệ thống thủy lợi thoát nước chống lũ ở cả nước.

Hiện tại họ bắt đầu hoàn thành các đường vành đai, các tuyến đường nhỏ... Lượng công việc đã giảm bớt nên đang sắp dư thừa.

Giang Bình An quyết định chuyển 50 vạn lính đánh thuê, trực thuộc 7 công ty lính đánh thuê qua nhận công việc bên phía Myanmar.

Họ sẽ có bốn nhiệm vụ chính:

1. Trấn giữ an ninh nội bộ, không cho xảy ra b·ạo đ·ộng, nổi loạn, t·ranh c·hấp bằng quân sự bên trong Myanmar.



2. Càn quét tất cả bang phái hắc bang, xóa xổ 100% các lực lượng quân sự tư nhân, quân phiệt.

3. Xóa bỏ 100% diện tích trồng t·huốc p·hiện.

4. Vận chuyển xe cơ giới thiết bị làm đường, xây cầu, nạo vét kinh mương... trực thuộc của 7 công ty này qua Myanmar hỗ trợ dân bản xứ trong dự án làm các tuyến đường ray liên quốc gia.

Riêng về phần lương bổng, Giang Bình An tăng lương gấp 3 cho 50 vạn lính đánh thuê này để họ yên tâm công tác 1 năm, đến năm sau đã có thể quay về thay bằng người mới, trường hợp này rất giống với xuất khẩu lao động ở kiếp trước của Giang Bình An.

Cú huých thứ ba của Giang Bình An tặng cho Myanmar là về cơ sở hạ tầng:

1. Một vương cung Thịnh Vượng, vừa để cho chính quyền trung ương của Myanmar hoạt động vừa là tiêu chí của các thành viên trong Liên Minh Thịnh Vượng.

2. Hệ thống trường học cấp 1 giống ở Đại Thịnh đế quốc và S quốc.

3. Hệ thống bệnh viện cùng các bác sĩ người máy cả Tây và Đông y.

Phó thủ tướng U Nu nghe về ba cú huých này thì vui sướng run rẩy cả người, cuối cùng thì đất nước Myanmar cũng được Giang thủ tướng tận tình giúp đỡ, từ đây chấm dứt nội loạn, dẹp phăng các nhóm quân phiệt, các nhóm hắc bang, dẹp luôn tất cả khu trồng loại cây t·huốc p·hiện ma quỷ... Quan trọng hơn nữa là người dân nghèo có việc làm, có thu nhập, con cái được học hành tử tế, người bệnh được khám chữa bệnh chu đáo.

Trong ba cú huých này, Giang Bình An và phó thủ tướng U Nu thống nhất với nhau thực hiện cú huých thứ hai trước: chính phủ Myanmar chính thức ký hợp đồng thuê mướn 50 vạn lính đánh thuê cùng tất cả v·ũ k·hí, trang thiết bị, xe cơ giới... của 7 công ty lính đánh thuê trong Đại Thịnh đế quốc.

Đây là tiền đề để tạo sự ổn định đất nước Myanmar, có sự ổn định rồi thì mới thực hiện được dự án làm các tuyến đường sắt liên thông hai quốc gia, sau đó mới đến bước giúp đỡ tài trợ các cơ sở vật chất phục vụ người dân.

Ban đầu Giang Bình An muốn tài trợ luôn chi phí thuê mướn năm đầu tiên 50 vạn lính đánh thuê này, nhưng phó thủ tướng U Nu kiên quyết từ chối.

- Không thể được thưa ngài thủ tướng, ngài đã giúp đỡ hết lòng, nếu đất nước Myanmar chỉ nhận mà không trả lễ thì sau này cho dù phát triển đến đâu đi nữa, Myanmar cũng rất khó ngẩng đầu lên với đời. Myanmar hiện nay tuy nghèo nhưng vẫn còn hai nguồn tài phú có thể lợi dụng.



Đầu tiên là các khu mỏ ngọc thạch, chuyên sản xuất ra ngọc phỉ thúy chất lượng cao cấp nhất thế giới. Thứ hai là tài phú của các tổ chức quân phiệt, các bang phái hắc đạo, bọn chúng hầu như nắm giữ 70-80% tài phú cả nước Myanmar.

Myanmar hy vọng dùng các mỏ ngọc thạch phỉ thúy để trả tiền công thuê mướn lính đánh thuê, ngoài ra khi dọn dẹp các tổ chức quân phiệt và các hắc bang, chúng ta cũng có thể dùng các tài phú thu được để thanh toán bớt các khoản tiền thuê mướn này. Giang thủ tướng, ngài thấy sao?

- Rất tuyệt, rất đáng quý. Đất nước Myanmar và người dân Myanmar rất quyết tâm độc lập, tự lực tự cường. Ta rất vinh dự làm thủ tướng của Myanmar.

Phó thủ tướng U Nu thấy Giang Bình An tuy quyền thế ngập trời và tài lực kinh khủng như vậy, nhưng luôn luôn tôn trọng tính độc lập tự chủ của từng nước thì ông vui thích quá, ông nhân cơ hội này hỏi rõ thêm vài vấn đề quan trọng:

- Thưa ngài Giang thủ tướng, hiện tại về luật pháp, về tôn giáo, về chính sách... Myanmar có rất nhiều khác biệt với Đại Thịnh đế quốc, ngài có ý kiến sửa đổi gì không?

- Không, hoàn toàn không ý kiến. Ta nghĩ mỗi dân tộc, mỗi quốc gia nên có những đặc điểm riêng, những đặc sắc riêng về văn hóa, pháp luật, tôn giáo, giáo dục... Nhưng có hai vấn đề ta muốn tất cả các quốc gia tham gia vào liên minh phải tuân thủ nghiêm ngặt hết sức có thể.

Thứ nhất là vấn đề hoà bình, vừa hòa bình trong nước vừa hòa bình với quốc tế. Tuyệt đối không sử dụng vũ lực đàn áp trong nước lẫn nhau và cũng không đe doạ nước khác hoặc tham gia liên minh quân sự với bất kỳ nước nào kể cả trong Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta.

Điều thứ hai là luôn luôn phải lấy dân làm gốc, đừng tranh lợi với dân, đừng xem dân là bò sữa để chăn nuôi và vắt sữa ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Nếu bất kỳ nước nào gia nhập Liên Minh Thịnh Vượng, đã được ta toàn lực trợ giúp phát triển, mà vẫn o ép khiến dân chúng lầm than nghèo khổ, thì chắc chắn sẽ gánh chịu hậu quả nghiêm trọng nhất do chính tay ta thực hiện.

Phó thủ tướng U Nu nghe đến đây thì hơi rùng mình lo sợ, ông rụt rè hỏi rõ thêm:

- Thưa ngài, hậu quả nghiêm trọng nhất thì ngài sẽ xử lý ra sao?

Giang Bình An nói thật nhẹ nhàng, nhưng vào tai của phó thủ tướng U Nu thì như sét đánh ngang tai:

- Thứ gì vô dụng thì ta nên gạt bỏ.

- Vậy sau đó?



- Sau đó đưa vào cho Liên Minh quản lý để đảm bảo lợi ích của người dân là tối đa. Mỗi một nhà nước, mỗi một chính quyền được lập ra, đều là do dân và vì dân, nếu nó được người dân lập ra mà không vì người dân, chỉ lo t·ham n·hũng vơ vét, chỉ lo bành trướng thế lực, tranh bá thế giới, làm người dân oằn lưng gánh nặng thì nó không nên tồn tại.

Phó thủ tướng U Nu ngồi nghe đến đây, ông lặng người mấy phút, ông rất đồng ý với quan điểm do dân và vì dân, đây là căn bản của căn bản. Một quốc gia không do dân và vì dân sẽ luôn có những vấn đề khủng kh·iếp phát sinh, trong lịch sử đã minh chứng rất nhiều cho điều này bằng máu, xương và nước mắt.

Vài phút sau, phó thủ tướng U Nu bỏ qua vấn đề cũ, ông góp ý một vấn đề khác khá quan trọng:

- Thưa Giang thủ tướng, ta thấy Liên Minh Thịnh Vượng còn thiếu một thứ rất quan trọng, nếu có thứ này thì Liên Minh sẽ trở nên chặt chẽ hơn, không còn quá rời rạc nữa.

- Ồ, đó là gì vậy ngài U Nu?

- Một thứ tiếng nói chung. Chỉ khi có tiếng nói chung thì người dân các nước trong Liên Minh khi đi lại làm việc giữa các quốc gia trong liên minh mới thật sự là dễ dàng thuận lợi. Dĩ nhiên, tiếng nói chung này phải phổ cập thật lâu, bắt đầu đưa vào chương trình giáo dục cấp 1, thì sau 5-10 năm nữa sẽ có thành tựu rất đáng kể.

- Hay, ngài nói quá đúng. Liên Minh chúng ta phải có một thứ tiếng nói chung để tự hào là một thành viên của liên minh. Nhưng chọn thứ tiếng gì bây giờ, Anh, Pháp, rất thông dụng nhưng người ta không vào liên minh, chúng ta sử dụng thì người ta cười thúi đầu. Vậy là còn tiếng Tàu...

Phó thủ tướng U Nu lập tức đỡ lời:

- Tiếng Tàu rất thông dụng nhưng vẫn không ổn, lý do là chúng xuất phát từ chính quyền Bắc Kinh, sau này sẽ rất rắc rối, ví dụ như có người đàm tiếu rằng Liên Minh Thịnh Vượng là của người Tàu, vì họ toàn sử dụng tiếng Tàu.

Nghe phân tích đến đây, tim của Giang Bình An đập thình thịch, có lẽ cơ hội để phát dương quang đại tiếng S quốc ra toàn thế giới là đây rồi!

- Ngài U Nu nói quá đúng, tiếng nói chung của liên minh phải là một thứ tiếng riêng biệt, đặc hữu của liên minh. Ta thấy tiếng S quốc rất tốt, nó bắt nguồn từ bảng chữ cái la tinh mà mọi người đều quen thuộc, ta muốn chọn tiếng S quốc làm tiếng nói chung của liên minh, ngài thấy sao?

Phó thủ tướng U Nu cười thầm trong lòng:

"Khà khà khà... Ta biết ngay là Giang thủ tướng sẽ chọn tiếng S quốc mà, bất kỳ ai tiếp xúc nhiều với Giang thủ tướng đều biết người này cực kỳ ưu ái S quốc, cực kỳ kính trọng chủ tịch Hà, xem ra lần này đưa tiếng S quốc ra làm tiếng nói chung quả nhiên trúng ý thích của Giang thủ tướng. Giang thủ tướng, đây là một chút tâm ý ta đáp lại ân tình của ngài đó"

Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt phó thủ tướng U Nu phải diễn cho trọn tuồng thì mới đạt được hiệu quả tối đa, ông vỗ đùi cái đét, ngợi khen không dứt lời:

- Hay quá, ngài chọn tiếng S quốc là quá tuyệt vời, cả liên minh chúng ta về sau sẽ chọn tiếng S quốc làm môn ngoại ngữ bắt buộc cho các học sinh, và dĩ nhiên là phải trừ các học sinh S quốc ra, ha ha ha...

Giang thủ tướng, chuyện lớn của quốc gia, của liên minh đã xong, giờ tới chuyện của cá nhân, ta muốn cầu xin ngài một việc...

Bình Luận

0 Thảo luận