Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 112: Chương 112. Đánh bom Thịnh Cung

Ngày cập nhật : 2024-11-10 08:50:17
Chương 112. Đánh bom Thịnh Cung

Thất bại bốn lần khi thu bốn chiếc máy bay tiêm kích siêu thanh của Mỹ.

Đây là lần thất bại đầu tiên khi thu vật phẩm của cửa hàng ảo. Nguyên nhân rất nhiều, có thể là do chúng nó có tốc độ quá nhanh, hoặc do Giang Bình An thu không đúng gốc độ.

Giang Bình An sửng người một giây, sau đó lật đật chạy ra ngoài, gọi ra Hắc Phi Long bay thẳng lên bầu trời phía trên Thịnh Cung để phòng ngự.

Tiếp tục hạ lệnh thu.

Thất bại... Thất bại... Thành công... Thất bại.

Giang Bình An cười khằng khặc

- Khà khà khà... Cuối cùng cũng vớt được một em. Ái chà, giống trò chơi bắn cá kiếp trước quá, bắn lưới một đàn cá, chỉ bắt được 1-2 em.

Tiếp tục thu.

Thất bại... Thất bại... Thành công.

Đã có hai máy bay thu vào túi, hắn chưa kịp vui mừng thì phía Mỹ và Liên Xô lại tung máy bay ra ào ạt tiến về phía Thịnh Cung.

Trừ bốn chiếc đầu, còn có 21 chiếc máy bay tiêm kích nữa, Giang Bình An không dám phân tâm, tập trung nhìn kỹ để thu máy bay tiêm kích.

Trong vòng 20' Giang Bình An thu liên tục nhiều lần nhưng chỉ thu được 6 chiếc máy bay tiêm kích của cả hai phía Mỹ và Liên Xô, còn lại 19 chiếc đã dần tiếp cận và bắt đầu đ·ánh b·om.

May mắn gần trăm trái bom này tuy giăng đầy bầu trời nhưng tốc độ của chúng không thể bằng các máy bay tiêm kích, và tất cả đều quy tụ lại phía Thịnh Cung, nơi có Giang Bình An thủ vệ nên hắn thu lấy chúng thành công 100% còn số máy bay tiêm kích thì chỉ thu chỉ thu thêm được 4 chiếc do có khoảng cách gần.

Trên bầu trời chỉ còn lại có 15 chiếc máy bay tiêm kích, chúng đã hoàn thành nhiệm vụ nên lập tức quay về nơi xuất phát.

Nguy cơ đã tạm qua, Giang Bình An tiếp tục cho Hắc Phi Long lơ lửng trên bầu trời để trấn thủ, hắn không biết là còn bị t·ấn c·ông nữa hay không. Nhưng Giang Bình An đã liên hệ cho người dùng vệ tinh theo dõi sát các máy bay tiêm kích này đi về đâu.

Trên đài cao hoàng đế Phổ Nghi bị một phen hù doạ hú vía, phía dưới người dân và quan khách cũng không hơn gì.

Cả đám máy bay tiêm kích bay cao quá và nhanh quá nên họ không biết, nhưng khi chúng đ·ánh b·om bay đầy trời thì ai cũng thấy, các quan khách bỏ chạy tán loạn, nhưng lạ kỳ là người dân không ai bỏ chạy, họ tin tưởng vào Thần Tiên Thủ Tướng sẽ bảo vệ họ an toàn.

Và phép màu đã thật sự xảy ra, đầy trời bom bay đã phút chốc biến mất như thể chưa từng xuất hiện, buổi đại lễ vẫn tiếp tục diễn ra tốt đẹp.

Nhưng sự tốt đẹp đó chỉ là ở Đại Thịnh đế quốc, còn ở Washington và Moskva thì méo xẹo mặt mày, thông qua hình ảnh vệ tinh truyền về, buổi đại lễ của Đại Thịnh đế quốc vẫn bình yên vô sự, không có trái bom nào đánh thành công cả, ngay lập tức tổng tư lệnh của cả hai nước buộc lòng phải ra một chỉ thị cuối cùng đối với các máy bay tiêm kích còn lại kia:

Trầm xuống đại dương.

Trầm đây là trầm cả phi công lẫn máy bay để xóa đi mọi dấu vết, sống không thấy người, c·hết không thấy xác.



Cả nước Mỹ lẫn Liên Xô giờ chỉ còn trông chờ cho Đại Thịnh tiêu diệt nước kia. Nhưng chờ mãi, chờ mãi cả hai nước thấy Đại Thịnh đế quốc đã kết thúc đại lễ, bắt đầu nhập tiệc mà không thấy bất kỳ sự trả thù nào. Ai cũng ngạc nhiên, nhưng đành tiếp tục chờ đợi chứ không thể gọi điện hỏi thăm: tại sao các ngài không trả thù nước kia?

...

Giang Bình An nhìn phía dưới đại lễ đã kết thúc, mọi người lục tục vào ăn tiệc mà buồn bực.

"Hừ, uổng công ta chờ đợi đã mấy giờ đồng hồ, phía Mỹ và Liên Xô lại không t·ấn c·ông nữa. Mấy chiếc máy bay tiêm kích siêu thanh này nguy hiểm quá, giờ ta lại phải cực khổ nữa rồi đây"

Hắn phải bay thêm mấy giờ, dạo một vòng Liên Xô và Mỹ để gom hết số máy bay tiêm kích: lớn nhỏ, mới cũ... không bỏ sót chút gì, chủ yếu chỉ mất thời gian bay trên đường, còn tìm kiếm thì đã có bán kính thu hút vật phẩm 5000 km, không có gì có thể giấu diếm, huống hồ chi các máy bay tiêm kích có kích thước không nhỏ.

Lần này trừng phạt chỉ nhẹ nhàng đối với Liên Xô và Mỹ, nhưng lại giống như rút hết răng nanh và móng vuốt của chúng, khiến cho hai nước này thanh tỉnh lại một chút, đừng có ỷ mình là đại quốc rồi khi dễ người khác.

...

Bôn ba mỏi mệt, mãi đến chiều mới về lại Đại Thịnh, hắn không kinh động một ai mà âm thầm về nhà, chuyện đại lễ và tiếp khách đã có người máy thế thân, chuyên môn giao tiếp xã giao.

Lúc gần vào nhà thì Giang Bình An nghe thấy Lương Lạp Đệ hỏi thăm các tỷ muội:

- Tại sao lúc làm lễ xong, các tỷ không cho ta lại gần phu quân?

- Đó không phải là Giang lang thật sự.

- ???

- Lương muội, lúc đó muội thấy người đó ra sao?

- Giống phu quân rất nhiều.

- Ha ha ha, còn gì nữa không? Nhất là khuôn mặt đó.

- Khuôn mặt ư? Dường như là tuấn tú hơn hẳn.

- Đó chính là vấn đề, người mà Lương muội thấy khuôn mặt tuấn tú hơn nhiều thì chắc chắn chỉ là thế thân của Giang lang thôi, chứ không phải là chàng, vì vậy ta mới ngăn muội lại đó.

- Thế thân? Thế thân là sao?

Lâu Hiểu Nga chen vào giải thích cho rõ ràng dễ hiểu hơn:

- Các vị lãnh đạo lớn vì an toàn nên thường sử dụng thế thân để tránh bị á·m s·át. Thế thân được chọn sẽ có gương mặt và vóc dáng càng giống nguyên chủ càng tốt.

- Nhưng hồi sáng này giống quá.

- Nên người ta mới gọi là Thần Tiên Thủ Tướng, đã là thần tiên thì phải có thủ đoạn khác người chứ.



- Đúng là khác người thật. Nhưng muội vẫn chưa hiểu, rõ ràng phu quân đâu sợ ai, sao phải tìm thế thân để tránh á·m s·át.

- Không, chàng cho người thế thân vì đại lễ không thể vắng mặt, còn chàng thì đi giải quyết đại sự. Lương muội không nhớ hồi sáng rất nhiều bom b·ị đ·ánh xuống chỗ chúng ta rồi biến mất không? Đó là Giang lang âm thầm ra tay thu phục đấy.

- Có chứ, lúc ấy muội tưởng rằng c·hết chắc rồi, nhưng may mắn vẫn bình an, không ngờ người ra tay lại là phu quân.

- Ha ha ha... Lương muội có nhớ tên của phu quân là gì chăng?

- Là Giang Bình An... Ah muội biết rồi, Bình An, là bình an. Ở bên chàng chúng ta sẽ được bình an phải không?

- Phải.

Nghe đến đây Giang Bình An của các nàng bèn bước vào.

- Ta Bình An tới đây.

Cả nhà xúm lại tíu tít vui vẻ, Giang Bình An cúi người ôm bé tiểu Đương và bé Tú nhi, đây là hai thành viên nhỏ nhất trong gia đình lúc này.

- Tần Hoài Như, nàng đang mang thai, cảnh tượng hồi sáng có làm ảnh hưởng gì đến nàng và con không?

- Không sao đâu, chàng cứ yên tâm. Ta biết chắc chàng sẽ thu phục được, ngoài ra chúng ta còn có Bình An ngọc phù hộ thể nữa mà. À, mà chàng quên chưa đưa cho Lương muội cùng các con Bình An ngọc phù đấy.

- Ồ đúng vậy.

Sau đó lại là một trận hướng dẫn sử dụng Bình An ngọc phù cho mấy mẹ con Lương Lạp Đệ. Lần đầu tiên tiếp xúc với các vật phẩm thần kỳ, Đại Mao và các em hết sức thích thú, riêng Lương Lạp Đệ thì không quá ngạc nhiên vì nàng đã gặp một lần tác dụng thần kỳ của Mỹ Nhan đan.

...

Cuộc sống gia đình tạm ổn, vừa tới ban đêm, 8h tối, Giang Bình An lại làm tân lang lần thứ năm, lần này tân nương là Lương Lạp Đệ.

Các con của nàng đã lớn, chấp nhận ngủ riêng để mẹ ngủ với cha mới, huống hồ gì phòng ngủ mới xa hoa tráng lệ, các bé thật thích, đặc biệt là Tú nhi, tuy là nhỏ nhất nhưng bé rất thích đám thú bông mà cha vừa tặng cho bé, chúng quá đẹp, quá thơm, quá mềm, ôm thật sướng.

Ngoài ra trên người các bé được mặc quần áo mới đẹp đẽ, trong bụng được ăn ngon, ăn no nên mấy bé rất dễ chìm vào giấc ngủ, không đòi mẹ dỗ.

Trong hôn phòng, tân nương mặc hỷ phục, đầu đội phượng mão, phủ khăn gấm đỏ, tân lang nhẹ nhàng vén khăn, hai người uống rượu giao bôi và tâm sự.

- Ta có quá hấp tấp không? Nếu nàng chưa quen thì chúng ta có thể đợi thêm.

- Có gì đâu mà hấp tấp.



- Nhưng chúng ta mới quen nhau ngày hôm qua, nàng không bỡ ngỡ sao?

- Bỡ ngỡ? Đúng là có bỡ ngỡ, nhưng trong đầu th·iếp, th·iếp đã gặp Giang thủ tướng cả vài trăm lần để cảm ơn rồi.

- Thật không?

- Thật. Th·iếp còn nằm mơ thấy chàng nữa kìa. Trong mơ chàng mang theo rất nhiều lương thực, rất nhiều áo bông đẹp đến tặng cho th·iếp nhưng rồi...

- Rồi sao hả nàng?

- Nhưng rồi chàng nhìn thấy vết sẹo của th·iếp và bỏ đi. Lúc đó th·iếp đau lòng nên tỉnh lại luôn.

Giang Bình An xót xa trong lòng, hắn ôm tân thê tử vào lòng an ủi.

Giờ này, phút này, tại phòng tân hôn, hắn thoải mái thưởng thức mùi hương ngan ngát mùi sữa của nàng.

Nhưng mấy hành động đó lại làm giai nhân mắc cỡ e thẹn, tai đỏ mặt hồng, hai mắt long lanh như muốn nhỏ nước, nàng ỉ ôi:

- Phu quân, yêu ta đi...

Bên ngoài gió thổi vi vu, trăng 16 tròn trịa chiếu sáng thế gian, bên trong phòng lại mưa gió thét gào, trên giường thì như có đ·ộng đ·ất, thiên băng địa liệt.

Đêm càng sâu, tình càng nồng...

...

Sáng ngày hôm sau, cả nhà 12 người lớn nhỏ ngồi quây quần ăn sáng, đại phụ Tần Hoài Như lên tiếng chúc mừng:

- Chúc mừng phu quân đón nhận Lương muội. Nhà ta lại có thêm năm người. Nhưng vẫn còn một tin rất vui mà chúng ta mới vừa biết được lúc sáng nay đó.

- Tin gì vậy Hoài Như?

Tần Hoài Như không trả lời mà cười tủm tỉm nhìn sang Lâu Hiểu Nga, nàng ta tuy mắc cỡ nhưng rất vui vẻ thông báo:

- Bình An, ta Lâu Hiểu Nga cuối cùng cũng đã có em bé trong bụng rồi.

- Thiệt hả? Trời ơi, vậy là ta có thêm một đứa con, ha ha ha... Hôm qua vừa được bốn, hôm nay lại thêm một, Giang gia càng ngày càng đông đúc thịnh vượng rồi, rất tốt rất tốt.

Lâu Hiểu Nga thấy ái lang vui vẻ ngất trời thì rất thỏa mãn.

- Bình An, đứa con đầu này ta rất muốn sinh con trai.

- Khà khà khà... Trai hay gái ta đều thích, nàng đừng quá lo lắng.

- Ừ, ta biết, nếu lo lắng quá sẽ ảnh hưởng không tốt.

Ngập ngừng một chút, Lâu Hiểu Nga lại nói thêm:

- Bình An, cha của ta muốn gặp chàng bàn công việc có được không?

Bình Luận

0 Thảo luận