Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Náo Từ 1960

Chương 105: Chương 105. Mùi hương sơ hở

Ngày cập nhật : 2024-11-10 08:50:10
Chương 105. Mùi hương sơ hở

Cô nàng sát thủ bí mật định thở phào nhẹ nhõm nhưng tình hình lại có biến...

Ba phát súng lục bắn ra thành công, nhưng chúng không vào tim của Giang Bình An thủ tướng được mà chỉ thủng lớp áo vest trắng, lớp áo sơ mi trắng rồi bị ngăn cản, rớt hết xuống đất.

Thậm chí Giang Bình An không hề thấy đau một chút nào từ ba phát súng, đây là tác dụng của Bình An ngọc phù tự động hộ chủ.

Nếu như nói là b·ị đ·au, thì Giang Bình An chỉ đau hai thứ. Thứ nhất là lỗ tai, tiếng súng nổ lớn quá khiến hắn cảm thấy nhức nhối, đây không phải là thân thể của hắn ẻo lả quá chịu không nổi, mà trái lại chính vì cơ thể của hắn quá tốt, thính lực quá tốt nên bị tiếng súng nổ gần làm đau đầu nhức óc.

Cái đau thứ hai là đau lòng. Tưởng rằng lần này giải cứu được một người vô tội ai dè lại trúng bẫy của cái đám Bắc Kinh chán ghét. Đặc biệt nhất cái bẫy này rất thâm độc, nó không dùng tiền tài, sắc dục làm mồi, mà nó lợi dụng lòng tốt, trách nhiệm của Giang Bình An để giăng bẫy.

Bị trúng kế, trúng ba phát đạn, Giang Bình An vô sự, hắn lập tức phản công bằng cách thu ngay khẩu súng lục cùng các thứ v·ũ k·hí khác trên người của nàng ta: một khẩu súng lục khác, một dao găm, cả chục phi dao mỏng như lá lúa để làm ám khí, hai trâm cài tóc hình dạng phi tiêu đoạt mạng. Thậm chí còn có một viên độc dược giấu ở trong miệng, sẵn sàng sử dụng nó để t·ự t·ử khi bị lộ và b·ị b·ắt.

Việc thứ hai Giang Bình An làm là suy nghĩ tìm tòi thật nhanh, xem vì sao trực giác lại báo động.

Nghĩ mãi, cuối cùng Giang Bình An cũng đã tìm ra được nguyên nhân:

Chính là cái mùi hương thơm ngát tuyệt vời của cô nàng sát thủ vừa rồi.

Thời buổi này Bắc Kinh thiếu thốn trăm bề, những người nghèo như Lương Lạp Đệ làm sao có đủ hóa mỹ phẩm để sử dụng, giữ gìn quần áo và cơ thể luôn thơm tho như vậy được, huống hồ gì suốt từ chiều đến giờ nàng đã bị t·ra t·ấn dã man?

Giả sử như Lương Lạp Đệ có thể chất hàm hương tự nhiên, nhưng vấn đề lớn nhất lại là mùi hương vừa rồi là mùi hương của... trinh nữ.

Mà Lương Lạp Đệ chính cống lại vừa mất chồng, và đã có 4 mặt con. Chính vì vậy mùi hương trinh nữ này lại là sơ hở lớn nhất của cô nàng sát thủ.

Tâm tư của Giang Bình An xoay chuyển thật nhanh, hắn thấy mình ôm nữ sát thủ hoài cũng không tiện, đành tiện tay ôm cô ta đặt lên ghế, cô nàng này giãy dụa kịch liệt nhưng không thể làm gì với sức lực quá to lớn của Giang Bình An.

Cả hai không nói với nhau một lời, nữ sát thủ quá chấn động, nàng ta không hiểu vì súng lục không hiệu quả, còn Giang Bình An lại bực bội vì cứu nhằm sát thủ.



Vốn dĩ hắn muốn cho cô nàng này thanh tỉnh hơn một chút để tra hỏi, nhưng cô ta ỷ vào biết võ công nên liên tục ra tay làm phiền, hắn bực bội quá tung ngay một đòn vào gáy làm nàng b·ất t·ỉnh. Hắn nhìn cô ta nằm yên mà cười hắc hắc:

- Đáng đời, rượu mời không uống, thích uống rượu phạt. Giờ nằm c·hết dí rồi ta lại càng tiện tra hỏi.

Giang Bình An lại sử dụng loại thuốc làm người mộng du để điều tra giống như đã làm với Hải Đường.

Chỉ sau hai phút, dược lực phát huy tác dụng, nữ sát thủ rơi vào trạng thái mộng du, mê mê tỉnh tỉnh, bắt đầu trả lời Giang Bình An.

- Ngươi là ai?

- Lý Tố Linh.

- Vì sao ngươi muốn g·iết Giang Bình An thủ tướng?

- Đây là nhiệm vụ cấp trên đưa ra cho đội sát thủ Hắc Phượng Hoàng của ta.

- Kế hoạch á·m s·át Giang Bình An là gì?

- Chúng ta lợi dụng thân phận Lương Lạp Đệ để gài bẫy Giang Bình An thủ tướng, rồi á·m s·át hắn ta. Kế hoạch này tạo ra nhằm vào khả năng xuất quỷ nhập thần của mục tiêu. Cứ mỗi đêm lúc 21h, chúng ta sẽ liên tục diễn cảnh t·ra t·ấn bức cung Lương Lạp Đệ, lập đi lập lại đến 3-4 giờ sáng hôm sau thì kết thúc, chúng ta đã diễn khổ nhục kế này được hơn 2 tuần, và dự định sẽ tiếp tục trong một tháng nữa.

Giang Bình An ngồi nghe đáp án mà lắc đầu ngán ngẫm, quả nhiên thiên hạ thiên kỳ bách quái, người tài ba đâu đâu cũng có. Kế hoạch tinh vi xảo trá này, đừng nói hắn chỉ là một thần tiên dỏm, cho dù một thần tiên thật hạ phàm xuống đây, thì có lẽ cũng sẽ bị dính bẫy dễ dàng.

Thế nhưng dính bẫy là một chuyện, còn bị hại lại là chuyện rất khác, ví dụ như con nhện giăng lưới bắt côn trùng, nhưng bắt trúng khủng long thì lưới nhện sẽ bị toang ngay lập tức.

Không thèm suy nghĩ vẩn vơ nữa, Giang Bình An nóng ruột cô nàng Lương Lạp Đệ chân thật đang ở đâu, có bị hại chưa, nên hắn lại tiếp tục tra hỏi.



Sau 10' Giang Bình An biết được đáp án liền thu luôn nữ sát thủ Lý Tố Linh vào không gian trữ vật và nóng lòng đi giải cứu ngay Lương Lạp Đệ chân thật.

Cách không xa, ở một căn nhà to lớn được canh phòng cẩn mật, Giang Bình An rà quét được có 12 người canh giữ cả trong lẫn ngoài, còn lại hầu như toàn là những người có liên quan đến hắn ở Bắc Kinh: có những người trong tứ hợp viện cũ, mấy gia đình của cấp trên và vài đồng nghiệp ở xưởng cán thép Hồng Tinh, hai vợ chồng Trang Bảo Quốc... Họ bị giam giữ từng nhóm, tinh thần rất kém, có rất nhiều dấu hiệu bị đ·ánh đ·ập, t·ra t·ấn.

Cuối cùng là một nhà năm mẹ con được nhốt riêng biệt.

Giang Bình An đoán đây có thể là Lương Lạp Đệ cùng bốn đứa con của nàng: Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, và bé gái nhỏ nhất Tú nhi.

Nhưng đây chỉ là phán đoán, hắn biết tên là do đã đọc nguyên tác, còn bên ngoài thì chưa gặp bao giờ.

Giang Bình An rà quét xong thì thầm may mắn, mọi người có liên quan đều còn đầy đủ, không ai bị m·ất m·ạng, chỉ bị khổ sở thân xác và tinh thần, những điều này Giang Bình An sẽ giúp mọi người phục hồi ở bên Đại Thịnh đế quốc. Hắn thu ngay mọi người vào không gian trữ vật, kể cả 12 tên lính canh gác.

Giang Bình An chỉ chừa lại mẹ con của Lương Lạp Đệ, hắn muốn vào thử xem, người có duyên phận với mình đêm nay ra sao trong tình hình bị giam cầm khổ ải như vầy, hắn muốn biết nàng này có oán hận gì hắn không, để có phương án đền bù cho mọi người hợp lý hợp tình.

Ví dụ như đối với những người oán hận hắn đã liên lụy họ, thì Giang Bình An sẽ đền bù bằng tiền tài. Còn đối với những người hiểu chuyện, thông cảm cho hắn thì hắn sẽ cho họ vinh hoa phú quý, hưởng phước đời đời.

Cả căn nhà to lớn giờ đã vắng ngắt, hắn hạ Hắc Phi Long xuống rồi đi bộ lững thững vào trong.

Lộp cộp... Lộp cộp... Lộp cộp...

Tiếng gót giày da gõ xuống nền gạch báo hiệu có kẻ lạ xâm nhập, nhưng đáng tiếc hiện giờ đã không còn ai canh gác nữa rồi.

Giang Bình An một mình một bóng đi tuốt tận vào trong tìm người hắn nghi ngờ là Lương Lạp Đệ.

Căn phòng nhỏ giam cầm 4 mẹ con này có cánh cửa bị ổ khóa khóa chặt, Giang Bình An làm biếng tìm dụng cụ, hắn ỷ mạnh nên ra sức giật thẳng ổ khóa.

Lách cách... bặt ...

Ổ khóa văng ngay, kèm theo luôn hai con đinh ốc.



Bên trong phòng, người mẹ nãy giờ đã bị tiếng giày da lộp cộp đánh thức, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ theo bản năng kéo thêm chăn dày phủ kín rồi xòe tay giang rộng ôm ấp các con mình, như thể một con gà mái cố gắng che chở đàn con trước lũ diều hâu hoặc rắn độc.

Lộp cộp... Lộp cộp...

Tiếng giày dừng lại đúng ngay trước gian phòng của nàng và các con, nàng càng lo sợ bất an, tim trong lòng ngực đập loạn xạ.

Cả mấy tuần nay, năm mẹ con bị bí mật bắt giam ở đây, ngày ngày bị tra xét, nhưng cũng may nàng hoàn toàn không có bất cứ điểm đáng ngờ nào, nên ngoài chút ít đòn roi vào người, nàng lại không quá bị t·ra t·ấn tinh thần như nhiều người khác.

Nhờ đầu óc còn thanh tỉnh, nên nàng mới có thể nhanh nhạy nhận ra có tiếng giày lạ giữa đêm khuya, tiếng giày này chưa từng xuất hiện trong mấy tuần nàng vào đây.

Giờ chủ nhân của tiếng giày lạ đã đứng trước cửa phòng, rồi có tiếng giật mạnh ổ khóa. Nàng lóe lên ý nghĩ, chủ nhân của tiếng giày lạ này không phải là người của chỗ giam giữ này, bởi vì người này vừa giật ổ khóa chứ không phải mở ổ khóa.

"Có khi nào có người đến cứu mẹ con của ta chăng?"

Nàng chợt nghĩ đến một cái tên mà những kẻ giam giữ đã tra hỏi nàng cả trăm lần mấy tuần nay...

Cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng, bên trong phòng tối tăm, phía ngoài hành lang có bóng đèn dây tóc chiếu ánh sáng vàng nhạt, soi rọi một bóng người đàn ông, mặc bộ vest trắng, chân mang giày da, người đàn ông này tuy đã mở cửa, nhưng lại không hấp tấp bước vào, như là sợ làm kinh động mấy mẹ con bên trong.

Khuôn mặt của người này quay vào trong phòng, khuất ánh sáng, người mẹ trẻ bên trong không nhìn rõ được, nhưng cái kiểu ăn mặc quá mỏng manh và bộ vest trắng quá đặc biệt này, làm nàng nhận ra ngay, đây là Giang Bình An thủ tướng của Đại Thịnh đế quốc, không lẫn vào đâu được.

Hình ảnh đó vừa khắc sâu trong đầu nàng vì sự đặc biệt, lại vừa vì cái ơn giúp nàng lương thực cứu mạng lúc nguy cấp. Thậm chí hiện giờ, theo một nghĩa nào đó, cả năm mẹ con của nàng bị liên lụy bắt vào đây, nhưng nhờ đó mà có được cái ăn lót dạ, không phải nhịn đói đến c·hết, hoặc không phải buông thả, mặc cho kẻ khác dày vò tủi nhục để đổi lấy cái ăn...

Không gian hoàn toàn yên tĩnh, người bên trong phòng tối om ngó người bên ngoài, người ngoài phòng im lặng lắng nghe phía bên trong.

Thính giác rất cao của Giang Bình An đã giúp hắn nghe được tiếng tim đập loạn xạ của người mẹ trẻ đang che chở cho đàn con thơ, hắn cũng nghe rất rõ tiếng ngủ ngáy nhẹ của cả bốn đứa trẻ.

Giang Bình An biết người mẹ trẻ bên trong đã thức tỉnh, cô ta đang hồi hộp lo sợ vì kẻ lạ, hắn lên tiếng trước để tự giới thiệu:

- Ta là Giang Bình An, thủ tướng của đế quốc Đại Thịnh, xin hỏi người bên trong là ai vậy?

Bình Luận

0 Thảo luận